Chương 75: Em đi đâu, anh theo đấy
Tiếng thở dài buồn bã của Lôi Triệt trong đêm yên vắng lại càng nhuốm màu cô đơn.
Giống như một thước phim nghệ thuật, với bầu trời đêm rộng lớn sâu thẳm, ba người đàn ông đẹp đẽ ngồi cạnh nhau, khói xì gà trắng bạc vờn quanh như một làn sương mờ ảo, mỗi người một suy nghĩ riêng, mỗi người ôm ấp một nỗi buồn riêng, một nỗi nhớ riêng…
_ Nhưng ít nhất hàng ngày tầm mắt cậu vẫn còn được nhìn thấy cô ấy…mỗi buổi sáng tỉnh giấc, cậu còn biết cô ấy đang ở nơi đâu…
Tề Yến Thanh nhấc điếu xì gà ra khỏi môi, ánh mắt của hắn hướng về phía bầu trời đêm sâu thẳm, sâu thẳm như lòng mắt trống rỗng của hắn. Khói thuốc vây kín xung quanh, gương mặt cao ngạo hoàn hảo như tượng tạc của hắn giống như bị nhấn chìm trong một màn sương mờ ảo…
Lôi Triệt ngần ngại đưa mắt nhìn Tề Yến Thanh, chần chừ một chút, thanh âm gợi cảm như hơi rượu của hắn vang lên…
_ Mình cũng không ngờ Giai Kỳ lại giúp Thiên Ân bỏ trốn như vậy….
Một nét cười chất chứa hiện trên khóe môi kiêu bạc của Tề Yến Thanh….Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng hút thuốc, trong đêm tối sâu thẳm, đầu xì gà cháy đỏ của hắn lập lòe như một con đom đóm…Khói thuốc làm cho cơ thể của hắn ấm lên trong đêm lạnh, nhưng không thể sưởi ấm trái tim của hắn.
Gió đêm mang theo mùi hương của thành phố đang say ngủ, mùi hương nhuốm màu nỗi nhớ của những tâm hồn trống rỗng. Tiếng nói của Tề Yến Thanh tan vào trong gió, giống như tiếng của rừng sâu rào rạc…
_ Nếu con bé đã muốn bỏ mình ra đi…thì con bé sẽ tìm mọi cách...Thật ra mình còn phải cảm ơn Giai Kỳ, nếu như không có sự giúp đỡ của cô ấy, thì cuộc chạy trốn của Ân nhi sẽ càng vất vả hơn….
Lôi Triệt mỉm cười, tiếng cười kèm theo một tiếng thở dài nghe thật lênh đênh. Hắn vỗ nhẹ vào vai Tề Yến Thanh, bờ vai mạnh mẽ như thể gánh vác được cả thế gian ấy dường như đã trở nên mệt mỏi. Điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay thon dài của hắn, Tề Yến Thanh tựa đầu vào lan can lạnh ngắt, buồn bã nói.
_ Mình quá yêu con bé nên phải để con bé ra đi….nhưng mình lại quá yếu đuối để chấp nhận sống xa con bé….
_ Vậy thì mang con bé trở lại đi!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, lại thấy Tề Yến Thanh lắc đầu, hắn mỉm cười nhìn Lôi Triệt, trong ánh mắt lạnh lẽo ngập tràn tình cảm mỗi khi nhắc về người hắn yêu.
_ Cứ để con bé bay…đến một ngày Ân nhi sẽ trở lại!
Ánh mắt hắn ngước nhìn lên bầu trời…bầu trời cao kia như có thể chứa đựng cho nỗi nhớ đầy áp của hắn…
_ Cô ấy căm hận mình tới nỗi, sẵn sàng bán máu đi để trả món nợ đó cho mình!
Thanh âm tinh tế như tiếng đàn piano vang lên, Nhiếp Phong chống tay ra phía sau, khủy tay mệt mỏi chống đỡ cho cơ thể toa nhã của hắn….Ánh mắt chán nản và đầy tổn thương của hắn mông lung nhìn về phía hàng cây rậm rạp nơi cuối con đường dài khi giọng nói nhạt nhào của hắn vang lên.
_ Tuần trước Lam Nghi chuyển vào tài khoản của mình một nửa số cô ấy nợ mình…Hôm qua mình tìm thấy cả giấy bán máu của cô ấy trong thùng rác…!
Lôi Triệt cau chặt lông mày lại, nhìn Nhiếp Phong cay đắng vào chua chát nuốt sự nghẹn ngào đang đầy ứ trong cổ họng. Hắn hít một hơi lạnh ngắt vào phổi, rồi thở dài ra….
_ Cô ấy căm ghét mình tới nỗi….tìm mọi cách để thoát khỏi mình! Ngay cả bán đi máu của chính mình để lấy tiền trả nợ….cô ấy cũng dám làm….! Mình không muốn cô ấy trả nợ, mình chỉ làm thể để giữ cô ấy bên mình….Mình chỉ muốn cô ấy ở bên cạnh mình lâu hơn một chút….1
Nhiếp Phong thở dài, hắn quay đầu nhìn Lôi Triệt, ánh mắt luôn luôn tinh anh tràn đầy tự tin của hắn giờ trở nên bạc nhược và mệt mỏi. Nhiếp Phong lắc đầu, và một nụ cười chán nản hiện ra trên môi hắn…
_ Mình chỉ muốn cô ấy có thể nhìn mình lâu hơn một chút, có thể yêu mình….lâu hơn một chút….Nhưng cô ấy thực sự rất ghét mình.
Lôi Triệt thở dài, bàn tay hắn vươn ra vỗ vỗ nhẹ lấy cánh tay rắn chắc của Nhiếp Phong, ánh nhìn tràn đầy cảm thông nhìn Nhiếp Phong…Đương nhiên hắn hiểu những gì Nhiếp Phong đang trải qua.
Tề Yến Thanh, Nhiếp Phong và cả chính hắn…Những tên đàn ông mạnh mẽ và tràn đầy tự tin, giống như trên đời này chẳng có điều gì không thể đạt được….thật ra sâu thẳm trong tâm hồn chính là những đứa trẻ, ngập tràn tổn thương với nỗi sợ cô đơn, sợ bị bỏ rơi…Những tâm hồn đầy sẹo luôn muốn được yêu thương…1
Cho dù cái cách mà cả hắn, cả Nhiếp Phong, cả Tề Yến Thanh đang làm….thật tàn bạo!
Tâm trạng trùng xuống giống như đang rơi tự do….Lôi Triệt thở dài, muốn nói điều gì đó với Nhiếp Phong, thì hắn lại bất giác mỉm cười, lơ đãng nói…
_ Đúng là không thể bắt người ghét mình phải yêu quý mình được! Tất cả những gì có thể làm, chỉ là chờ đến khi nào việc ghét mình trở nên nhàm chán với người ta mà thôi!
_ Thật là…
Lôi Triệt thở dài, bật cười trước câu nói bâng quơ của Nhiếp Phong…đúng là đầu óc của người đi học luật tại Havard về có khác, thất tình mà suy nghĩ cũng khác người.
Nhiếp Phong hít một hơi rồi thở cái phào ra, nhảy phắt xuống dưới đất. Hắn thong thả đá đá vào bàn chân của Lôi Triệt, bâng quơ hỏi như có như không.
_ Này…thế cậu định thế nào với Lão chột đó?
Dường như không muốn khoét sâu vào chủ đề này thêm nữa, Nhiếp Phong hít vào một hơi rồi nhảy xuống thềm đất, đá mũi giày vào bàn chân của Lôi Triệt,
Tề Yến Thanh giống như cũng được kéo ra khỏi sự ủ dột, thanh âm của hắn vang lên có chút hào hứng hiếm hoi nói với Lôi Triệt…
_ Nếu như năm đó viên đạn của cậu không bị trật vài inch, thì không phải là con mắt phải của hắn, mà ngay cả mạng của hắn cũng xong đời rồi! Cái tên “Lão độc nhãn” cũng là từ đó mà ra! Đúng không?
Lôi Triệt gật đầu. Năm đó hắn tấn công sào huyệt của Lão độc nhãn, làm một cuộc chiến long trời lở đất, phá tan hang ổ của kẻ đã gián tiếp gây ra cái ch.ết của cha mẹ mình, đẩy số phận của hắn sang một hướng rẽ khác….
Sau vụ đó, thế lực của Lão độc nhãn cũng tiêu tan, những tên sát thủ tàn dư chui rúc không biết tại xó xỉnh nào….không ngờ sau từng ấy năm đột nhiên lại trở lại cắn trộm một cái… thật là….!
_ Tiếp theo cậu định thế nào?
Tề Yến Thanh hỏi Lôi Triệt. Lôi Triệt thong thả ngả lưng vào lan can, nhẹ nhàng nói như thể đang bàn chuyện phiếm…
_ Cũng may là vẫn còn một tên sát thủ sống sót. Mình sẽ lôi hắn về tr.a hỏi lấy khẩu cung, kiểu gì hắn cũng phải khai ra chỗ của tên “Lão độc nhãn” đó thôi….lần này thì mình sẽ một mồi lửa…thiêu sạch!
Nhiếp Phong huých nhẹ vào người Lôi Triệt, vốn dĩ Nhiếp Phong là người rất thông minh, có thể nhìn thấu những việc nhỏ mà người khác bỏ qua, nhưng những chuyện nhỏ, lại là những chuyện then chốt, và đặc biệt tính cách của hắn đã thắc mắc, là sẽ thắc mắc đến cùng…
_ Này Lôi Triệt, có phải năm đó cậu không phải lỡ tay, mà là cố tình bắn trượt phát đạn! Có phải vốn dĩ cậu muốn bắt sống hắn, để hỏi trực tiếp từ miệng Lão chột đó, xem rút cuộc dì dượng của cậu có liên quan, hay là không đúng không?
Lôi Triệt ɭϊếʍƈ nhẹ môi mình nhìn Nhiếp Phong, câu trả lời của hắn chưa kịp thốt ra, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Tề Yến Thanh vang lên.
Hàng số hiện trên màn hình OLED khiến đầu mi tâm của hắn giãn ra.
_ Tôi nghe đây Kính Hàm!
Kính Hàm đang nói gì đó trong điện thoại, nhìn sắc mặt của Tề Yến Thanh thì chắc chắn không phải là chuyện tốt…Ánh mắt thâm trầm sâu thẳm của hắn liếc nhìn Lôi Triệt một cái rất sắc, rồi thanh âm trầm thấp của hắn vang lên.
_ Được rồi! Tôi sẽ nói lại với Lôi Triệt. Cậu cũng vất vả cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi! Lát tôi sẽ về bằng xe của Nhiếp Phong!
Tắt điện thoại, Tề Yến Thanh thở dài lắc đầu, điếu xì gà vẫn cháy rất đượm giữa hai đầu ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn…
_ Xem ra kế sách của cậu không thành rồi!
_ Sao vậy?
Nhiếp Phong tò mò hỏi, Tề Yến Than nhún vai, đứng dậy phủi phủi vạt áo choàng dính bụi, thong thả nói.
_ Tên sát thủ đó…ch.ết rồi!
_ ch.ết rồi!
_ Ừ!
Đáp lại sự ngạc nhiên của Lôi Triệt, Tề Yến Thanh thong thả ừ nhẹ một tiếng…
_ Kính Hàm tới Sở cảnh sát để đòi người, khi bước vào phòng tạm giam thì đã thấy hắn ch.ết cứng từ bao giờ. Là bị độc ch.ết! Hắn giấu thuốc độc ở trong người, khi mọi người không chú ý liền tự sát. Lão Đọc nhãn đó có những tên sát thủ cũng khá trung thành đấy!
_ Bên cảnh sát đã kịp moi thông tin gì chưa?
Nhiếp Phong nhẹ giọng hỏi, Tề Yến Thanh lắc đầu, thong thả hút một hơi thuốc…
_ Theo như Kính Hàm nói thì chẳng điều tr.a được gì cả!
Cả ba lại lần nữa rơi vào trầm mặc, lúc này thì đến lượt điện thoại của Nhiếp Phong vang lên.
Nhiếp Phong liếc qua số trên điện thoại, ngón tay hắn gạt qua màn hình rồi bật loa ngoài lên, một tiếng động ầm ĩ vọng ra từ chiếc điện thoại đắt tiền, có cả tiếng còi hụ inh ỏi của cảnh sát và tiếng chó nghiệp vụ sủa ầm ĩ. Nhiếp Phong cao giọng trả lời.
_ Nói đi Gia Kính!
_ Nhiếp tiên sinh! Giờ tôi đang ở một công viên bỏ hoang bên ngoài thành phố. Lam Nghi tìm thấy chỗ tên sát thủ đó vứt xác bác sĩ Tào rồi!
Người tên Giai Kính đó gần như phải gào lên để át đi những tiếng ồn xung quanh. Nhiếp Phong vừa nghe thấy lập tức lo lắng gắt gỏng.
_ Tại sao lại có Lam Nghi ở đấy? Tôi đã nói cậu không được phép cho cô ấy ra hiện trường cơ mà?
_ Xin Lỗi Nhiếp tiên sinh! Nhưng mà ngài cũng biết tôi làm sao cản được Lam Nghi. Cô ấy tới nhà bác sĩ Tào và phát hiện ra manh mối dẫn tới hiện trường, tôi cũng nói cô ấy báo thông tin cho cảnh sát nhưng cô ấy không muốn manh mối bị rơi vào tay người khác nên tự mình đi tìm. Nhưng những tên làm việc này cũng rất chuyên nghiệp, ngoài thi thể của bác sĩ Tào thì chúng tôi chẳng tìm được gì ở đây cả, ngay cả dấu bánh xe cũng đã bị xóa hết!
_ Cô ấy đâu?
Nhiếp Phong dường như chẳng quan tâm đến điều gì khác ngoài Lam Nghi, tất cả câu hỏi của hắn đều chỉ tập trung vào cô!
_ Cô ấy đang xin được theo bên khám nghiệm tử thi để tìm thêm manh mối. Phía cảnh sát đương nhiên không đồng ý, Lam Nghi đang thuyết…
“Gia Kính! Anh đang làm gì vậy? Mau mang máy ảnh qua đây!”
Tiếng Lam Nghi vọng vào điện thoại nghe rất gấp gáp, vừa nghe thấy tiếng cô, Nhiếp Phong như thể bị chảo dầu nóng bị tăng thêm lửa, gầm lên váng cả điện thoại.
_ BẢO CÔ ẤY VỀ VĂN PHÒNG! NGAY!
_ LAM NGHI! SẾP NÓI CÔ VỀ VĂN PHÒNG GẤP!
Kính Hàm hét lên với Lam Nghi, và sau đó là giọng nói quát lại còn to hơn cả của cô…
“GẤP CÁI TỔ TÔNG NHÀ ANH TA ẤY!!! KỆ MẶC HẮN TA ĐI! QUA ĐÂY!!”1
_ NHẮN CHO TÔI ĐỊA CHỈ CỦA CÔNG VIÊN! NGAY!!!
Nhiếp Phong điên tiết hét lên rồi ấn tắt mà như muốn đập nát cái màn hình điện thoại. Sau đó hắn nói với Tề Yến Thanh bằng một giọng tức tối.
_ Xin lỗi cậu! Mình phải tới đó để lôi cô ấy về! Cậu chịu khó đi cùng Lôi Triệt nhé!
Tề Yến Thanh nhướn hàng lông mày lên, có gắng nén cười nhìn Nhiếp Phong giận dữ đùng đùng bỏ đi. Bàn tay hắn gần như kéo phăng cánh cửa sắt nặng nề ra như muốn phá tung nó ra…
Tiếng bước chân rầm rầm nện trên cầu thang, Tề Yến Thanh và Lôi Triệt ngược lại lại thong thả bước xuống. Lôi Triệt hít vào một hơi thật dài rồi thong thả nói.
_ Mình phải xuống thăm chú Trịnh, đứa cháu bất hiếu….chú suýt ch.ết nằm cong queo mà thằng cháu thì mãi chẳng thấy đâu!
_ Ừa! Vào thì nhớ bước lùi, đừng để ông cụ nhìn thấy mặt, không thì ông cụ tăng xông lên lại khổ thân!
Tề Yến Thanh nửa đùa nửa thật nói, Lôi Triệt lườm hắn, rồi thanh âm có phần giận dỗi vang lên.
_ Này mà Tề lão đại, mình hỏi cậu….Cú đấm vừa rồi có phải là cậu cố tình trả lại vụ lần trước mình đấm cậu hôm mưa ấy không?
Tề Yến Thanh liếc nhìn Lôi Triệt, cái nhìn đầy vẻ ẩn ý khó đoán của hắn…Hắn chẳng trả lời, lại nhẹ giọng hỏi…
_ Việc của Giai Kỳ cậu định buông sao?
_ Buông?
Lôi Triệt ngạc nhiên nhìn Tề Yến Thanh, như thể hắn vừa nghe câu chuyện trào phúng nhất trên đời…
Rồi ánh nhìn của hắn lại lộ ra dáng vẻ tự tin ngời ngời, Tề Yến Thanh biết ánh mắt đó, ánh mắt mà mỗi lần Lôi Triệt tính toán ra được chuyện gì rất thú vị đều để lộ ra…
_ Xem ra cậu có dự liệu rồi…!
Thanh âm trầm ấm như tiếng rừng khuya xào xạc của Tề Yến Thanh vang lên, và ngay lập tức trên khóe miệng mỏng bạc tình của Lôi Triệt hiện lên một nụ cười rất ngạo nghễ…
****
Một tuần sau…!
Giai Kỳ đã dọn ra khỏi nhà Lôi Triệt, đơn giản như ngày cô đến nhà hắn. Đinh quản gia cũng không thể làm gì được, chỉ có thể giúp cô dọn dẹp đồ đạc, rồi cẩn thận đích thân đi cùng cô về nhà cũ…Chắc ông muốn mượn cớ để biết địa chỉ nhà của cô, sau này còn tiện qua.
Cuộc sống của Giai Kỳ lại trở lại quỹ đạo bình thường, tức là không còn cảnh những người vệ sĩ vây kín, đi đâu cũng có người kè kè theo kèm, cũng không còn cảm giác nơm nớp lo sợ, cảm giác nghẹn thở khi trái tim bị dằn vặt mỗi lần gặp người nào đó…
Cuộc sống của cô lại như cũ…yên bình đến mức có chút tẻ nhạt.
Mấy ngày đầu tiên Giai Kỳ còn không dám về nhà, vì trước cửa khu chung cư lúc nào cũng bị cánh phóng viên vây kín, ngay cả ở CHARM cũng không được buông tha. Cũng chỉ vì cánh phóng viên nhạy cảm quá, tin cô và Lôi Triệt…ờ thì… “đường ai nấy đi” lọt tới tai, thế là lại một vụ hoảng hốt nóng bỏng trên mạng, khiến cho Giai Kỳ cực chẳng đã phải gọi cho Lam Nghi xin cầu cứu….Thế mà ngày hôm qua cánh phóng viên….biến mất! Giai Kỳ không biết làm sao mà vây quanh cô toàn người ba đầu sáu tay, ngay cả Lam Nghi cũng có thể “quyền lực” đến vậy….Mà nói Lam Nghi quyền lực, chi bằng nói người đứng đằng sau…quyền lực thì đúng hơn!
MV của Giai Kỳ cũng đã quay xong, giờ là quãng thời gian Giai Kỳ nghỉ ngơi một chút để phục hồi lại cơ thể, cũng như tinh thần của mình. Giai Kỳ quyết định dành vài ngày làm con trạch, ở nhà ngủ cho lại sức, thực sự thoải mái nghỉ ngơi….những ngày vừa qua thật sự quá mức mệt mỏi….
Dạo này Giai Kỳ rất thích ngủ, có thể một phần vì ngủ sẽ khiến cô không còn nhớ đến người đó nữa!
Chẳng thể phủ nhận, hình ảnh khi đó Lôi Triệt quỳ xuống dưới chân cô, rồi thanh âm gần như bật khóc của hắn khi hắn nói rằng…hắn không còn ai cả….thật sự ám ảnh cô!
Cho dù Giai Kỳ lòng dã dặn lòng, chẳng thể làm khác được….nhưng mà không hiểu tại sao vẫn cứ vấn vương.
Mà một tuần này Lôi Triệt cũng lại như bong bóng mùa hè, cũng không một lần làm phiền qua cô, khiến cho Giai Kỳ từ dễ chịu….đến vu vơ…
BÍP BÍP BÍP…
PIM PIM! PIM PIM!
RẦM RẦM RẦM!
_ ĐÚNG RỒI! CÁC BÁC ĐI XUỐNG PHÍA NÀY Ạ! TẤT CẢ ĐỀU ĐÃ CÓ XE CHỞ SẴN. ĐỒ ĐẠC CÁC BÁC MUỐN MANG THEO SẼ CÓ XE VẬN CHUYỂN! CÒN NẾU KHÔNG CÁC BÁC CỨ ĐỂ LẠI! CHÚNG CHÁU SẼ CÓ TRÁCH NHIỆM DỌN DẸP CẨN THẬN VÀ MANG THEO NGAY CHIỀU NAY Ạ!
_ NÀO! DỌN RA ĐI! CẨN THẬN!
Bị tiếng động ầm ĩ đánh thức, Giai Kỳ bật dậy như một cái lò xo bị nén trên giường, nếu như không có tiếng lao phát thanh thì Giai Kỳ chắc chắn đã nghĩ rằng khu nhà cô ở có….động đất!!!
_ CÁC BÁC CỨ TỪ TỪ Ạ! KHU NHÀ MỚI CÓ 6 CẦU THANG MÁY, CÁC BÁC SẼ ĐỠ VẤT VẢ HƠN NHIỀU Ạ!
Đây có phải là…
Giọng của….Ngô Lỗi?
Giai Kỳ loạng choạng bước xuống giường, chân trần trên nền đất với mái tóc rối bù…Cô lao vội vào nhà tắm mà xúc miệng đánh răng với tốc độ chóng mặt, ngay cả rửa mặt cũng chẳng tạo bọt nữa…cứ thế mà lao ra ngoài với mái tóc rối bù và gương mặt còn nguyên vết nước…
Cánh cửa mở ra, ánh sáng ban ngày cùng gió thổi vào khiến Giai Kỳ choáng váng, nhưng choáng váng nhất chính là cảnh tượng trước mắt…
Người người nhà nhà trong khu chưng cư cũ của cô đang lục đục dọn ra ngoài, dưới sân là hàng chục chiếc xe ô tô và hàng chục chiếc xe tải chờ sẵn để chuyển đổ chở người. Giai Kỳ há hốc miệng nhìn dòng người rồng rắn kéo ra khỏi khu chung cư, còn có bao nhiêu người đàn ông cao lớn mặc âu phục đang giúp người già lên xe, và ngay chính giữa sân là Ngô Lỗi đang cầm loa phóng thanh hào hứng chỉ đạo…
Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất!
Điều đáng sợ nhất là trên hành lang trống hoác của Giai Kỳ, Lôi Triệt đang đứng sừng sững ở đấy như một pho tượng…Không! Phải nói là như một bậc quân vương đang chiêm ngưỡng vương quốc riêng biệt của mình. Cơ thể cao lớn của hắn khoác một chiếc áo len màu nâu nhạt và một chiếc quần âu rất thời thượng, bàn tay đi găng của hắn đặt trên lan can với chiếc khuy bạc phản sáng lấp lánh. Sống mũi cao và mái tóc đen hơi rối vì gió….trông hắn đẹp đến hoàn hảo.1
Tiếng mở cửa của cô kinh động đến hắn, Lôi Triệt quay lại, và ánh mắt sắc bén sâu thẳm của hắn lập tức lộ ra vẻ thích thú.
Đây rồi!
Người con gái hắn yêu!
Lôi Triệt vẫn luôn thích nhìn thấy Giai Kỳ vào buổi sáng sớm, với mái tóc rối bù chưa chải và gương mặt mộc không son phấn của cô, nhìn cô xinh đẹp và tươi trẻ như một đóa hồng tươi tắn….Nhìn cô trẻ con rất dễ thương, nhất là với bộ váy Hello Kitty màu hồng nhạt này…!
_ Lôi…Triệt!
Giai Kỳ thảng thốt gọi tên hắn khi Lôi Triệt đủng đỉnh bước tới, tiếng huyên náo vẫn vang vọng phía sau lưng và hắn chìa tay, lịch sự nói với cô với chât giọng bông đùa hớn hở...
_ Chào em! Anh là Lôi Triệt! Anh mới chuyển tới chung cư này sáng nay, anh sống ở ngay căn phòng bên cạnh em, sẽ là hàng xóm của em trong thời gian tới! Sau này phiền em giúp đỡ!1
_ Cái….cái….cái….
Giai Kỳ không thốt ra được lời nào, gương mặt nam tính xuất sắc của Lôi Triệt lộ ra vẻ ngạo nghễ.
_ Vui không?
_ Vui...Vui cái gì? Tôi hỏi...anh...làm cái gì ở đây?
_ À…quên nói với em! Anh vừa mua toàn bộ căn chung cư này rồi!
_ Cái…cái….cái gì?
Giai Kỳ ngạc nhiên đến mức lắp ba lắp bắp, rõ ràng là đầu óc của cô vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận câu chuyện quá mức phi lí này!
Mua!
Toàn bộ căn chung cư này ư?
_ Những người dân ở đây sẵn sàng chấp nhận việc này, khi anh trả giá gấp ba giá mà họ yêu cầu, ngoài ra anh còn đưa họ về một khu chung cư cao cấp mà Lôi thị xây dựng ngay tại trung tâm thành phố, với giá nhà chỉ bằng 1/ giá trị thực của thị trường, đồ đạc trong nhà mới của họ Lôi thị chi trả, ngoài ra toàn bộ thuế phí việc mua bán nhà cửa Lôi thị cũng sẽ lo hết…Với cái điều kiện đó thì cũng khó mà từ chối!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, và nhìn vào gương mặt kinh hoàng đông cứng của Giai Kỳ, mỉm cười rất thỏa mãn.
_ Sàu này toàn bộ những tầng dưới của khu chung cư này sẽ được vệ sĩ của anh sử dụng, còn riêng tần này thì sẽ chỉ có anh thôi….Em không thích ồn ào mà, đúng không?
_ Tôi….tôi phản đối!
Giai Kỳ nghẹn họn lên tiếng, ngón tay cô chỉ vào ngực hắn, gần như gắt lên.
_ Anh không được làm như vậy!
_ Anh vừa làm rồi đây thây!
Lôi Triệt nhướn mày nói, dùng đúng câu nói mà lần trước Giai Kỳ đã ngạo nghễ nói với hắn, khiến cho cô gần như á khẩu…
_ Nếu như em bán nhà chuyển đến bất cứ đâu, anh cũng sẽ mua lại toàn bộ những căn nhà xung quanh và dọn tới làm hàng xóm của em! Dạo này thị trường bất động sản tăng nhiệt nên mấy chi nhánh của Lôi thị làm ăn cũng được lắm, mấy nhà máy sản xuất rượu vang của anh lại vừa nhận được mấy trăm đơn hàng mới. May làm sao mà giá dầu mỏ thế giới vừa tăng lên, mà tình cờ anh lại vừa khai thác ra được một mỏ dầu mới tại vùng cực bắc của Nga….Giấy phép khai thác dầu mỏ của anh còn có giá trị đến hơn 10 năm nữa, không tính mấy tài sản khác, chỉ riêng với giá dầu hiện tại thì anh nghĩ mình có đủ sức để bám theo em đến khoảng….hơn 100 căn chung cư thế này nữa!1
Giai Kỳ hóa đá nhìn Lôi Triệt, thấy hắn thong thả xoa xoa bàn tay đi găng da vào nhau, bộ dạng gần như…chinh phục được đỉnh Everest.
_ Sau này...Em đi đâu, anh theo đấy!
Lôi Triệt ương bướng nói....rồi lững thững đi vào căn nhà ngay bên cạnh căn nhà của cô.
Hắn mở khóa cửa đến cách một cái, rồi bước chân vào, giọng nói trầm ấm vang lên.
_ Hẹn gặp lại nhé…Bé hàng xóm…!1
Rồi để mặc Giai Kỳ đứng như trời trồng, sốc nặng đến mức tê dại tay chân, hắn lại thò đầu ra, nở một nụ cười hết sức….tà mị.
_ Nhân tiện đây….anh rất thích chiếc váy ngủ của em đấy! Cả người mặc lẫn con mèo, đều rất dễ thương!
*****
Chúc mọi người Valentine vui vẻ ❤️
Chúc những ai đang yêu sẽ yêu thật mặn nồng, chũ những ai chưa yêu sẽ tìm được hạnh phúc...Chúc mọi người 14.02 hãy yêu thương bản thân nhiều hơn một chút nha...
Gửi ngàn nụ hôn yêu dấu từ Thư Kỳ 🍀
Tặng VOTE cho Kỳ Kỳ nha và đừng quên Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ nhé 🥰