Chương 76: Hãy để anh bảo vệ em
Giai Kỳ sững sờ đến mức không thốt ra nổi một lời nào…Gương mặt cô đỏ lựng lên cúi đầu nhìn bộ váy ngủ màu hồng có con Hello Kitty của mình đang mặc, lại nghĩ đến dáng vẻ đẹp mắt tới mức vượt quá cả sự hoàn hảo của Lôi Triệt, thật đúng là vừa mới ra trận đã bị thua tơi tả!
Từng đoàn xe nối đuôi nhau rổng rắn lũ lượt đi qua cổng chung cư, dựa vào hoàn cảnh trước mắt thì chắc chắn Lôi Triệt không nói dối!Nhưng mà Giai Kỳ vẫn không thể nào chấp nổi sự thật phi lý này! Thật sự hắn bỏ ra hàng triệu vạn để mua đứt cái chung cư này vì cô sao?
Vì...cô sao?
Đầu óc đờ đẫn của Giai Kỳ bỗng nhiên tỉnh táo như thể vừa uống mười cốc cà phê một lúc, cô hoảng hốt nhìn về phía cửa phòng của Lôi Triệt với suy nghĩ kỳ lạ đang dần choáng hết tâm trí...
_ CHÀO BUỔI SÁNG!!! GIAI KỲ!!!
Tiếng Ngô Lỗi bất ngờ vang lên, kéo bật Giai Kỳ trở lại hiện thực. Cô lóng ngóng nhìn Ngô Lỗi đang gọi cô bằng loa phát thanh, cánh tay dài của anh vươn lên vui vẻ vẫy vẫy cô.
Giai Kỳ cố rặn ra một nụ cười trên gương mặt méo xệch, cứng đờ vẫy vẫy lại như một con robot.
Nhưng mà lúc đó, toàn bộ những người vệ sĩ đang giúp vận chuyển đồ đạc dưới sân cũng nhìn thấy cô...và cảnh tượng tiếp theo thật sự dọa cho Giai Kỳ sợ đến phát khiếp!
Chẳng nói chẳng rằng, bọn họ tự động đặt toàn bộ hàng hóa trên tay xuống đất, đứng nghiêm trang nhất loạt hướng về phía cô mà gào lên.
_ CHÀO BUỔI SÁNG! CHỊ DÂU!!!1
CÁI...!!!
Buổi sáng mùa đông hiếm hoi ấm áp, tại một chung cư nhỏ, một đoàn người mặc âu phục đen đứng nghiêm trang, hướng về phía một cô gái vừa mới ngủ dậy, mái tóc còn rối bù chưa chải, gương mặt thì nghệt ra vì sốc, trên người là bộ váy ngủ màu hồng cung kính hành lễ...!
Thật là một quang cảnh "phi thường" mà!
Giai Kỳ đúng là khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong, bất lực đưa bàn tay lên vẫy vẫy đoàn người đồ sộ đó rồi chạy biến vào nhà, đóng sầm cửa lại.1
Dưới thời tiết mùa đông, mà gò má của Giai Kỳ đỏ ửng lên đến mức có thể chiên trứng được, mồ hôi thì túa ra dấp dính khắp tay...còn không phải là do “hồng phúc” của ai đó sao?
Thật sự Giai Kỳ không hiểu nổi rút cuộc con người Lôi Triệt bị làm sao nữa?
Hắn cứ liên tục làm ra những chuyện mà có nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng ra được. Làm sao mà cô tưởng tượng ra vào một buổi sáng cuối tuần, sau bao nhiêu ngày biến mất, hắn lại có thể lù lù xuất hiện trước cửa nhà cô bằng một cách không thể nào...choáng váng hơn như thế?
Tiếng rầm rầm chuyển đồ đạc vẫn vang lên ngoài cửa. Giai Kỳ thở hắt ra, không biết phải làm sao để đối mặt với chuyện này nữa!
Nhà của cô nằm ở cuối hành lang, muốn đi đến cầu thang bắt buộc phải đi qua phòng hắn...Nếu như không muốn thì còn có thể lựa chọn cách đơn giản hơn, là nhảy từ trên cao nhẩy xuống đất, chỉ có điều nhảy xong rồi là nhảy thẳng sang thế giới bên kia luôn!1
Còn chưa kể nếu thoát qua được cửa sổ phòng hắn, thì ở dưới tầng dưới toàn bộ là người của hắn, thế này thì cô có hóa thành con kiến cũng bị đạp ch.ết chứ đừng có nói đi qua mà không bị phát hiện! Thế này thì Giai Kỳ hóa ra bị quản thúc còn chặt chẽ hơn hồi cô ở tại Biệt thự của hắn!
Hay là...cứ bơ hắn đi nhỉ?
Giai Kỳ đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng của cô vang lên tiếng gõ cửa...
_ Giai nhi....mở cửa cho anh!
Tiếng Lôi Triệt vang lên ngoài cửa, kèm theo là tiếng gõ cửa “Cộc Cộc” dồn dập như mưa đá, chắc chắn là nếu cô không mở cửa thì cũng bị tiếng gõ cửa kia làm phiền tới ong não!
Giai Kỳ thở dài, cô đứng dậy, đang muốn đuổi hắn về, thì giọng nói “đáng thương” của Lôi Triệt lại vang lên.
_ Anh đau quá...anh bị chảy máu rồi!
Cơn tức trong lòng Giai Kỳ tự dưng trùng xuống, tự dưng cô lại có chút lo lắng. Giai Kỳ vớ lấy chiếc áo khoác bên ngoài khoác tạm vào người, rồi nhanh chóng mở cửa.
Lôi Triệt sừng sững cao lớn, thân hình của hắn chắn hết cả lối vào nhà của cô. Nhìn thấy Giai Kỳ, Lôi Triệt lập tức giống như một đứa trẻ ăn vạ, chìa bàn tay trái đầy sẹo của hắn ra...
_ Anh cắt vào tay rồi!
Giai Kỳ nhìn bàn tay đầy vết sẹp bỏng ngang dọc của hắn, trái tim cô lập tức trùng xuống. Ánh mắt gay gắt của cô cũng dịu lại...Giai Kỳ luôn dễ đồng cảm với nỗi đau của người khác. Cô nhìn vào ngón tay trỏ đang chìa ra chảy máu của hắn, máy ứa ra từ miệng vết thương hở toang hoác nhỏ xuống cả sàn nhà, xem ra bị cắt không nhẹ đâu!
_ Anh có băng gạc không?
Giai Kỳ cau mày hỏi, và Lôi Triệt lắc lắc đầu.
Thật là....!
Hắn đã 39 tuổi rồi đó! Tại sao mấy cái chuyện này cũng không biết tự chăm sóc bản thân nữa!
_ Anh vào nhà đi!
Lôi Triệt hún hớn bê bàn tay của hắn vào nhà cô, hắn nhìn chiếc ghế sô pha...đầu óc lập tức hiện lên toàn bộ quang cảnh đẹp đẽ ngày ấy của hắn và cô...
_ Ngồi xuống đi!Đợi em đi lấy bông băng!
Giai Kỳ nhẹ giọng nói và bước vào phòng để tìm tủ thuốc.
Lôi Triệt nhanh nhẹn rút ra vài tờ giấy khô để bịt ngón tay của hắn lại, thích thú quan sát chốn riêng tư của cô...
Lần thứ hai hắn bước vào đây....có điều, vị thế lần này của Lôi Triệt khác hẳn lần trước!
Một lúc sau, Giai Kỳ bước ra, hắn thấy cô đã thay một bộ quần áo dài ở nhà, mái tóc của cô cũng được buộc gọn lên, khoe trọn vẹn đường nét xinh đẹp trên gương mặt kiều diễm, trên tay cô là một hộp bông băng thuốc đỏ. Giai Kỳ nhẹ giọng nói với hắn.
_ Anh ngồi xuống đi!
Lôi Triệt lập tức ngồi xuống sô pha, Giai Kỳ ngồi xuống đất, mở hộp cứu thương ra.
_ Đưa ngón tay của anh đây!
Lôi Triệt chìa ngón tay của mình ra. Giai Kỳ gỡ mảnh giấy khô ra khỏi tay hắn, nhỏ ra một chút thuốc đỏ, nhẹ nhàng chấm chấm lau lau sạch vết máu trên tay hắn, sau đó cô dùng một miếng bông sạch, bịt chặt vào vết thương trên tay hắn rồi băng lại.
Toàn bộ quá trình đều rất nhẹ nhàng, gương mặt nghiêng nghiêng im lặng của Giai Kỳ rất xinh đẹp. Lôi Triệt mải ngắm, đến khi cô băng xong cho hắn rồi hắn vẫn không nhận ra.
_ Xong rồi!
Giai Kỳ băng gạc, giấy khô dính máu của hắn, nhẹ giọng hỏi.
_ Sao mà anh lại bị cắt vào tay?
_ Anh nấu ăn!
_ Nấu ăn?
Giai Kỳ ngạc nhiên. Lôi Triệt – Lôi tiên sinh – người mà chỉ cần nói một tiếng là có một dàn đầu bếp mang sao Michelin tới phục vụ cho hắn, mà bây giờ lại đích thân vào bếp ư?
Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh hắn lập cập thái quả ớt chuông cho cô, không nhịn được mà bất giác nén cười.
_ Anh muốn nấu bữa sáng cho em!
Thanh âm trầm thấp của Lôi Triệt bất ngờ vang lên, khiến cho Giai Kỳ sửng sốt…!
Cô nhìn Lôi Triệt mỉm cười, nụ cười rất hiền…và rất lạ lẫm của hắn…
_ Anh năm nay đã 39 rồi…mà chưa từng tự tay nấu cho người mình yêu thương một bữa ăn…
Rồi hắn bất giác bật cười, giống như thể chính hắn vừa kể một câu chuyện hài hước lắm…
_ Nhưng mà…anh làm gì còn ai bên cạnh đâu…!
Không khí lập tức trở nên trầm lắng.
Giai Kỳ ôm hộp bông băng thuốc đỏ trong tay, đối diện với gương mặt buồn bã của Lôi Triệt không biết nên mở lời thế nào cho đúng? An ủi thì không phải cô bỗng nhiên trở thành kẻ giả dối sao? Vì chẳng phải chính cô cũng vừa rời bỏ hắn ra đi còn gì? Còn nếu không an ủi….thì cô lại cảm thấy thật bứt rứt…!
Khó xử quá đi!
Bỗng nhiên Lôi Triệt vươn vai lười nhác nằm thẳng ra ghế sô pha, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, trong vẻ lười biếng lại có sự quyến rũ như một ly rượu nồng….
Chất giọng của Lôi Triệt rất hay, so với giọng của những tài tử trên màn ảnh không hề thua kém…Giai Kỳ thi thoảng thường trộm nghĩ, nếu như Lôi Triệt không phải là Lôi Triệt bây giờ, mà là một diễn viên…thì chắc chắn hắn sẽ là diễn viên sở hữu chất giọng xuất sắc nhất!
Thế mà chất giọng trời phú ấy thế nào mà lại được Lôi Triệt sử dụng để nói ra hai từ khiến cho Giai Kỳ á khẩu…
_ Anh đói!1
_ Hả?
Giai Kỳ há hốc mồm miệng, không phải cô nghe nhầm đấy chứ?
Lôi Triệt nằm dài ra ghế sô pha, bộ dạng chẳng khác gì một con hổ lười biếng. Cơ thể mạnh mẽ dẻo dai của hắn choán hết toàn bộ chiếc sô pha rộng, hắn hướng mắt về phía cô, trưng ra biểu cảm đáng thương mà trước đây Giai Kỳ có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới việc sẽ nhìn thấy…
_ Tối qua anh mải làm việc tới tận khuya nên bỏ bữa, sáng nay vốn muốn nấu bữa sáng thì lại cắt vào tay….Hơn 12 tiếng rồi anh chưa được ăn gì cả! Giai nhi….
Hắn ngước mắt nhìn cô…phụng phịu nói…
_ Anh…đói….!
Nhìn vào đôi mắt đáng thương của hắn, Giai Kỳ có thế nào cũng không nỡ từ chối…nhất là khi đôi bàn tay đầy sẹo dọc ngang của hắn vẫn còn cuốn băng trắng toát kia…
Cuối cùng cô đành thở dài…
_ Được rồi! Đằng nào em cũng cần ăn sáng, anh ở lại đi, em nấu cho anh ăn!
_ Để anh phụ em!
Lôi Triệt nghe cô nói thì như mở cờ trong bụng, lập tức đứng phắt dậy, hún hớn theo cô xuống bếp. Giai Kỳ bật cười, nhẹ giọng nói khi cô đeo tấm tạp dề màu be nhạt vào người.
_ Thôi…để anh nấu thì lại phải mở hộp cứu thương lần nữa à? Anh ngồi xuống là được rồi!
Giai Kỳ tóm gọn lại mái tóc của cô cho gọn gàng hơn, bắt đầu lấy chảo từ dưới tủ lên rửa sạch, đặt lên bếp ga. Sau đó cô mở tủ lạnh lấy ra hai trái cà chua, một khay thịt bò xay, một chút rau thơm và một lọ sốt kem chuyên dụng.
Lấy xuống một gói mì khô, Giai Kỳ lấy một nồi nước lớn và bắt đầu đun sôi với lửa rất lớn, rồi bắt đầu cắt cà chua.
Tiếng cô nấu đồ ăn lách cách rất vui tai, Lôi Triệt thì thoải mái ngồi tại bàn ăn, thích thú nhìn Giai Kỳ bận rộn nấu bếp. Lôi Triệt chợt phát hiện ra hắn dường như rất thích thú việc nhìn ngắm cô chuyên tâm làm một việc gì đó…Mái tóc buộc cao để lộ cần cổ xinh đẹp, cơ thể mềm mại di chuyển sinh động….khiến cho Lôi Triệt chẳng thể nào cứ ngồi yên mà ngắm được…
Hắn muốn chạm vào cô.
Nước sôi trên bếp, Giai Kỳ mở vung và trút gói mì ý vào trong, bất giác giật bắn mình khi vòng eo của cô đột nhiên bị hắn ôm lấy.
_ Lôi Triệt!
Giai Kỳ hốt hoảng gọi hắn, gương mặt tuấn mĩ với những đường nét như tượng tạc của hắn vùi vào hõm cổ cô, và thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cô…
_ Anh xin lỗi….nhưng anh nhớ em!
Chiếc thìa trong tay Giai Kỳ run lên, cô quay đầu sang, cố gắng không bị nụ hôn trên cổ cô của hắn làm mất tập trung. Giọng nói trong vắt của cô vang lên….
_ Buông em ra!
Chất giong rất dịu dàng, nhưng vô cùng cương quyết….Lôi Triệt cũng không dám chần chừ, cho dù hắn còn quá tham luyến vòng eo nhỏ nhắn và cơ thể mềm mại, cùng hương thơm ngát của co….nhưng vẫn phải buông cô ra.
Giai Kỳ hít vào một hơi và thở ra….cô cố gắng giữ cho nhịp tim của mình không đập quá nhanh….Lôi Triệt đứng sát gần cô, hơi ấm của hắn còn nóng hơn cả hơi lửa trước mặt…
Rồi hắn cười, nụ cười trầm thấp rất đặc trưng của hắn…
_ Quên nói với em, đơn xin thôi việc của em tại CHARM, bị bác bỏ rồi!
_ Cái gì?
Giai Kỳ lập tức ngẩng phắt lên nhìn hắn, cô nhìn vào gương mặt đầy vẻ thỏa mãn của hắn, gắt lên.
_ Là anh đúng không?
_ Ừ thì….Tề Yến Thanh chán là Tổng giám đốc của CHARM rồi nên trả lại cho anh…Vì thế với quyền tuyệt đối trong tay, anh bãi bỏ đơn xin nghỉ việc của em! Em không được đi đâu cả!
Lôi Triệt vui vẻ nói, nhìn Giai Kỳ cau mày bặm môi tức giậ, bàn tay hắn vươn tới chạm lên gương mặt kiều diễm của cô, Giai Kỳ giận dỗi hất bàn tay hắn ra…
_ Đừng giận…Giai nhi….anh chỉ không muốn em vì anh, mà ảnh hưởng tới sự nghiệp!
Đôi mắt xinh đẹp của Giai Kỳ đảo nhẹ, cô khó hiểu nhìn hắn, thấy Lôi Triệt nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
_ Anh biết quyết định rời khỏi CHARM của em là vì không muốn bị anh quản thúc nữa…Nhưng đừng vì anh mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của em!
Lôi Triệt tựa người vào thành bếp, hắn cúi đầu nói dịu dàng với Giai Kỳ.
_ Anh đã xem em múa…thật sự rất đẹp! Em đừng chỉ vì một chút nóng giận mà làm giới nghệ thuật mất đi một tài năng chứ!
Giai Kỳ cúi đầu, lời nói của Lôi Triệt len vào trong cô, khiến Giai Kỳ đỏ mặt…
_ Anh vừa nói với Quách Vương sẽ tổ chức họp báo để ra mắt MV của em. Thời gian và địa điểm cũng như kịch bản tổng duyệt khi em đi làm lại sẽ được quản lý nói lại với em…Còn lại….
Bàn tay của Lôi Triệt len lén trườn tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Giai Kỳ…
Tiếng thở dài khe khẽ vang lên, Giai Kỳ không rụt tay lại, nhưng gương mặt của cô lại biểu cảm một chút không thoải mái.
Lôi Triệt hồi hộp, khẽ siết nhẹ bàn tay cô lại….Hắn chưa bao giờ cảm thấy trống ngực đập nhanh đến thế, nhìn vào đôi mắt phượng sắc sảo của Giai Kỳ, Lôi Triệt thở ra một hơi dài….
_ Anh làm thế này, một phần là hàng ngày muốn nhìn thấy em, một phần là muốn…bảo vệ em!
Giai Kỳ khó hiểu nhìn Lôi Triệt, thấy hắn âu yếm nhìn cô như nhìn một món đồ quý giá, thanh âm trầm ấm âu yếm của hắn như dụ hoặc….
_ Có lẽ em sẽ không tin, nhưng sở dĩ anh luôn muốn giữ em bên mình, đúng là vì anh quyến luyến em…mà cũng là vì….anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm. Cuộc sống của anh….thật sự rất phức tạp. Có những nguy hiểm không chỉ với anh, và với cả những người anh yêu qúy. Anh đã từng không dám yêu ai vì sợ rằng anh sẽ không bảo vệ được….Anh….
Lôi Triệt thở dài, đôi mắt hắn như ngập tràn nỗi đau trong quá khứ, vào đêm sinh nhật cay nghiệt và tàn khốc đó….Rồi hắn ngước nhìn cô, người con gái hắn yêu tha thiết, dịu dàng vuốt ve gò má cô.
_ Anh đã cố ngăn mình đừng yêu em…nhưng anh không thể….Anh đã hành xử thật sự tồi tệ…Sau chuyện xảy ra ở bệnh viện vừa rồi, anh tưởng rằng anh đã mất em…Điều đó chắc chắn sẽ hủy hoại anh. Và anh thề sẽ bảo vệ em, cho dù bất cứ giá nào đi chẳng nữa! Anh chỉ còn chú Trịnh, và em…là người thân yêu nhất của anh!
Bàn tay Lôi Triệt rất ấm, nhưng ánh mắt hắn còn ấm hơn, khiến cho Giai Kỳ không thể thốt ra điều gì, ngoài việc im lặng nhìn hắn….
_ Với cả…sau này em đến thăm chú Trịnh…thì cứ nói với anh, anh sẽ đưa em đi. Chứ đừng tiện giờ trưa vội vàng chạy tới chỉ để trốn anh….
Gia Kỳ bị hắn bắt bài, tảng lờ như không biết….Đúng là mấy ngày gần đây cô vì tránh mặt Lôi Triệt mà toàn đến thăm Lão Trịnh vào những giờ oái ăm, khiến cho cô bé Vi Cầm cũng bị vất vả theo.
Bàn tay Lôi Triệt đặt nhẹ lên cánh tay cô, khẽ xoay cô lại, ánh mắt ấm áp của hắn xoáy sau vào gương mặt dịu dàng của cô….
Bằng một giọng nói hết sức chân thành, hắn âu yếm thủ thỉ dịu ngọt…
_ Hãy để anh….bảo vệ em!
****
VOTE cho Kỳ Kỳ nha ❤️
Nhớ Follow tài khoản của Kỳ nhé 🥰