Chương 55: Lý Tam Mày Thấy Món Quà Của Tao Như Thế Nào?

"Lý Tam mày tính chạy đi đâu?" Giọng nói tuy rằng có chút khó nghe, nhưng lại có một loại uy lực chấn nhiếp khiến cho người ta hoảng sợ.


Từ phía sau bước đến một thanh niên gầy gò, hai cánh tay như là que củi, nhưng đôi chân của hắn lại cực kỳ to lớn, cả thân hình cực kỳ không cân đối, làn da xám nhạc, đầu tóc trắng xóa, hai mắt huyết hồng tựa như bị bệnh, khiến người ta nhìn vào tựa như là nhìn một quái nhân, không phải người bình thường.


"Mày... mày là ai?" Lý Đại Ca chưa từng gặp Sơn Bạch Tạng bao giờ, cho nên cũng không biết Sơn Bạch Tạng là ai, cũng không biết hắn cai quản khu vực nào, càng không biết hắn đã đắc tội Sơn Bạch Tạng chỗ nào.


"Mày là đàn em dưới trướng anh Hải mà không biết tao là ai? Đúng là nực cười!" Sơn Bạch Tạng ôm mặt cười lớn, giọng cười của hắn có phần điên dại, như là một con dã thú mới vừa bị xỏng chuồn.


"Anh Sơn nó không biết cũng đúng thôi, lần trước tụ hội là em đi!" Hải Tám Ngón ở phía sau bước lên, hắn hoàn toàn khác với Sơn Bạch Tạng, dáng người rất cao, thân thể đô con, cơ bắp cuồn cuộn, ở cánh tay trái có một vết xẹo dài đến tận mu bàn tay.


Tay phải xăm hình một con hổ lớn gầm thét kéo dành đến tận lưng, cả hai bàn tay trái phải của hắn đều bị mất một ngón út, cho nên cái biệt danh Hải Tám Ngón của hắn cũng phát sinh từ đó.


available on google playdownload on app store


"Hải Tám Ngón? Mày... mày tại sao lại chặn đường tao? Còn thằng chó điên khùng kia lại là ai nữa?" Lý Đại Ca giờ phút này có chút lo lắng, hắn biết được thực lực của Hải Tám Ngón rất mạnh, nghe nói tên này từng một mình đấm mười tên, đột phá vòng vây của mấy chục tên bao vây mà chạy thoát, là một người hung ác, từng bị bắt sang biên giới Miến Điện nhưng vẫn có thể trở về.


"Thằng chó? Mày đang gọi đại ca của bọn tao là thằng chó đó hả? Anh Sơn anh thấy thằng này nó bố láo hay không? Dám cướp hàng của chúng ta rồi lại gọi anh là thằng chó nữa kìa!" Hải Tám Ngón ngay lập tức lộ ra một khuôn mặt ngạc nhiên cho Sơn Bạch Tạng xem, hắn muốn Sơn Bạch Tạng hoạt động gân cốt một chút, dù sao đã lâu như vậy rồi Sơn Bạch Tạng không có đánh nhau.


"Haha! Thật nực cười, mẹ nó, tao không xuất hiện mới có hai năm, bọn chó này tưởng rằng tao đã ch.ết rồi hay sao ấy? Đúng không Năm Mặt Thẹo!" Sơn Bạch Tạng nhìn về phía Năm Mặt Thẹo, hắn chỉ hứng thú với mấy thằng solo mạnh một chút, mấy thằng yếu đuối hắn đéo quan tâm.


"Khoan đã, tao không biết bọn mày nói cái gì? Tao không có cướp hàng của bọn mày, tao cũng thật sự không biết mày là ai, tao chỉ mới quản lý Chợ Bình Tây có hai năm nay mà thôi!" Lý Đại Ca ngay lập tức sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hắn vừa rồi nghe thấy Hải Tám Ngón nói rằng hắn cướp hàng của bọn chúng, nhưng hắn không có cướp nha.


"Năm Mặt Thẹo mày là người mua hàng từ chỗ của Tuấn Cận về đưa cho Lý Tam, chẳng lẽ mày không nói cho nó biết số hàng đó là anh Hải chuẩn bị cho bọn tao sao?" Hải Tám Ngón ánh mắt nhìn về phía Năm Mặt Thẹo, hắn cuối cùng cũng biết tại sao lô hàng của hắn lại bị người ta cướp rồi, thì ra tất cả đều bị Năm Mặt Thẹo tính toán.


"Biết, tao tất nhiên là biết rồi. Nhưng tao đéo quan tâm, tao chỉ làm theo lệnh của đại ca nhà tao thôi, anh Lý nói chỉ cần cầm năm triệu đến chỗ của Tuấn Cận mua được lô hàng lớn kia là được, tao chỉ làm lệnh mà thôi!" Năm Mặt Thẹo ngay lập tức cười nói.


"Mẹ nó, tao đúng là nói mày cầm năm triệu đi mua hàng của Tuấn Cận, nhưng tao không có nói mày đi cướp hàng của người ta!" Lý Đại Ca bây giờ mới biết bản thân bị chơi xỏ, vừa rồi nói chuyện cùng đám thương nhân nước ngoài, chắc chắn thằng chó Năm Mặt Thẹo đã thêm mắm dặm muối.


"Thôi tao cũng không muốn chơi với mày nữa! Mày cảm thấy món quà mà tao tặng cho mày như thế nào? Có phải rất đáng giá hay không?" Năm Mặt Thẹo lúc này cởi ra áo khoác của mình, hắn cũng rời khỏi hàng ngũ của Lý Đại Ca, bước về hướng khác.


"Mẹ mày... thì ra là mày tính toán trên đầu của tao, được lắm... em gái của mày chắc chắn sẽ không yên thân với tao!" Lý Đại Ca chỉ cần thoát khỏi được nơi này, hắn chắc chắn sẽ băm dằm Năm Mặt Thẹo ra làm ngàn mảnh.


"Lý Tam mày đừng nghĩ có thể thoát khỏi được nơi này!" Năm Mặt Thẹo cười nói.


"Hừ! Hải Tám Ngón... hàng tao sẽ trả cho mày, chuyện ngày hôm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra, để tao đi có được hay không? Dù sao chúng ta đều làm việc dưới trướng của anh Hải!" Lý Đại Ca lúc này thức thời, hắn biết thà bỏ hàng lại còn hơn là ch.ết hết ở nơi này.


Ngày hôm nay đến đây hắn chỉ mang một ít quân số mà thôi, còn đám người Hải Tám Ngón, Sơn Bạch Tạng lại kéo đến mấy trăm đàn em, bao vây chật kín nơi này, ngay cả một con ruồi cũng không bay ra ngoài được.
"Không đủ!" Hải Tám Ngón nhẹ nhàng đốt một điếu thuốc nói.


"Mày còn muốn cái gì nữa?" Lý Đại Ca lúc này ngưng trọng ánh mắt lo lắng.
"Mười lăm triệu!" Hải Tám Ngón nhả ra một ngụm khói trắng, thì thào vào lỗ tai của Lý Đại Ca nói.


"Được, đợi tao trở về, mười lăm triệu sẽ đưa đến chỗ của mày!" Lý Đại Ca cắn răng đồng ý, dù sao tiền có thể kiếm lại được, nhưng mạng lại chỉ có một.


"Ừm! Không được, mày cho người về lấy tiền, tiền đem đến nơi, mày muốn dẫn đi bao nhiêu người tao không quan tâm!" Hải Tám Ngón vỗ vai của Lý Đại Ca một cái, hắn dùng lực bóp mạnh một chút, khiến cho bả vai của Lý Đại Ca ngay lập tức nhức nhối.


"Được, không thành vấn đề! Thiện mày đi về lấy tiền!" Lý Đại Ca đồng ý, ánh mắt của hắn nhìn sang Nguyễn Thiện nói.
Năm Mặt Thẹo ngồi ở bên cạnh không có nói cái gì, nhưng bây giờ hắn lại mở miệng lên tiếng, ngay tức khắc khiến cho cả Lý Đại Ca cùng Hải Tám Ngón không vui.


"Sơn Bạch Tạng từ khi nào mày lại để cho Hải Tám Ngón leo lên đầu mày ngồi rồi? Lý Tam cướp hàng của mày, sỉ nhục mày, chửi mày như một con chó, chỉ có 15 triệu mày liền thả nó đi, uy phong năm đó của mày đâu mất rồi!" Năm Mặt Thẹo kéo một điếu thuốc một hơi thật dài, thở ra một ngụm khói thuốc nói.


"Hải, mày hình như không để tao vào mắt có đúng hay không?" Sơn Bạch Tạng lúc này mới nghiêm nghị lên tiếng nhìn về phía Hải Tám Ngón.
"Anh Sơn em không có, em chỉ muốn giải quyết mọi chuyện đơn giản nhất có thể, chúng ta lại có thể thu lại một số tiền lớn mà thôi!" Hải Tám Ngón cúi đầu nói.


"Được rồi, tao cũng không trách mày, tao chỉ nhắc nhở mày một chút mà thôi. Dù sao sau này chỗ của tao cũng là do mày tiếp quản!" Sơn Bạch Tạng lạnh như băng nói.
"Xin lỗi đại ca!" Hải Tám Ngón ngay lập tức cúi người xin lỗi.


"Năm Mặt Thẹo tao biết ý đồ của mày là gì, mày muốn mượn tay tao tiêu diệt Lý Tam có đúng hay không? Được tao có thể giúp mày, có thể để cho mày quản lý Chợ Bình Tây, dù sao từ trước đến giờ mày là người tao công nhận thực lực duy nhất, có mày làm đối thủ, tao mới có cảm thấy hứng thú!" Sơn Bạch Tạng tất nhiên sẽ không giúp cho Năm Mặt Thẹo một cách không công, hắn cũng muốn có lợi ích.


"Điều kiện năm đó, tao đáp ứng mày là được!" Năm Mặt Thẹo thở ra một hơi nói.


"Haha! Sảng khoái, lần này tao muốn mày đánh hết sức, không được xem tao như người bệnh!" Sơn Bạch Tạng cười lớn, máu nóng trong người của hắn nổi lên, giờ phút này hắn muốn mau mau kết thúc chuyện này, hắn muốn đánh một trận với Năm Mặt Thẹo.


Lời của Sơn Bạch Tạng nói ra như là một cái án tử dành cho Lý Đại Ca, ngày hôm nay Lý Đại Ca có lẽ phải nằm lại ở nơi này rồi, mọi kế hoạch của hắn từ trước đến nay sẽ tan thành mây khói.






Truyện liên quan