Chương 57: Dọn Dẹp.
Lý Tam, Nguyễn Thiện, Lưu Triết bị đám đàn em của Sơn Bạch Tạng đánh cho người không ra người, quỷ không ra quỷ, đánh xong chán chê bọn chúng liền ném đám người Lý Tám xuống sông, mặc cho sống ch.ết của bọn chúng.
Cho dù còn sống cũng sẽ trở thành người tàn tật suốt đời, có muốn quay lại báo thù cũng không được, cho nên sau trận chiến lần này Lý Đại Ca liền biến mất khỏi Chợ Bình Tây.
"Năm Mặt Thẹo tao đã thay mày xử lý Lý Tam rồi, mày cũng nên trả kèo cho tao có phải hay không?" Sơn Bạch Tạng bước lại gần Lý Đại Ca, hắn bây giờ muốn đánh một trận, đánh một trận thật sảng khoái, trả lại trận thua mấy năm trước.
"Sơn Bạch Tạng đã mấy năm trôi qua mà mày vẫn không thay đổi. Tao tất nhiên sẽ không nuốt lời, chắc chắn sẽ trả kèo cho mày, nhưng hiện tại thì không được!" Năm Mặt Thẹo đứng dậy, mặc áo khoác vào trong người.
"Năm Mặt Thẹo mày muốn đi?" Sơn Bạch Tạng ngay lập tức ngán đường.
"Sơn Bạch Tạng thời gian tụ họp cũng không còn bao lâu, đến lúc đó tao với mày lại đánh cũng không muộn, đến lúc đó mày có thể ở trước mặt tất cả mọi người đánh bại tao, không phải sẽ tốt hơn bây giờ sao?" Năm Mặt Thẹo ném cho Sơn Bạch Tạng một điếu thuốc, hắn muốn trì hoãn thời gian, hắn đã không còn là hắn của trước kia, thể lực của hắn đã giảm rất nhiều rồi, lần này trở về hắn phải đi tập luyện lại mới được.
Hắn lúc trước không muốn dính dáng vào Hải Bánh, nhưng bây giờ không dính vào thì không được, vũng nước đục của Chợ Lớn hắn lại một lần nữa sẽ bước vào, nếu đã không tránh thoát được vậy thì hắn sẽ quậy cho vũng nước đục này tung tóe một lần, khiến cho nó không còn nguyên vẹn.
"Mày nói đúng, đánh thắng mày ở đây cũng chẳng có vinh quanh gì, cũng chẳng có người nào biết, một năm sau gặp lại mày đừng làm cho tao thất vọng đó Năm Mặt Thẹo!" Sơn Bạch Tạng đồng ý với ý kiến của Năm Mặt Thẹo, đánh ở đây có thể giải tỏa được sự thèm khát chiến đấu của hắn, nhưng lại không được người ta công nhận, cái danh bại tướng của hắn sẽ mãi mãi vẫn còn đó, cho nên hắn muốn đánh bại Năm Mặt Thẹo ở trước mặt tất cả mọi người.
"Yên tâm, đến lúc đó mày sẽ lại thua tao một lần nữa mà thôi!" Năm Mặt Thẹo cười nói.
"Hừ! Mong rằng là như vậy! Hải đi thôi!" Sơn Bạch Tạng hừ lạnh một cái, mang theo đàn em của mình rời đi.
Hải Tám Ngón cũng không có quên mang hàng của bọn hắn trở về, dù sao món hàng này vốn dĩ thuộc về bọn hắn, hôm nay bọn hắn đến đây cũng chỉ cướp lại món hàng này, còn tiêu diệt Lý Tam chỉ là tiện tay mà thôi.
Nhìn thấy bóng lưng của Sơn Bạch Tạng, Hải Tám Ngón rời đi, giờ phút này Năm Mặt Thẹo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may Sơn Bạch Tạng vẫn còn chấp niệm trận thua năm đó, nếu không ngày hôm nay ngay cả hắn có ra tay, chắc chắn cũng sẽ không yên thân rời khỏi nơi này.
"Triệu Quang Phục mày cho anh em dọn dẹp hiện trường đi, đừng để bọn cớm phát hiện manh mối gì!" Năm Mặt Thẹo ra lệnh cho Triệu Quang Phục.
Triệu Quang Phục là nhân viên làm công ăn lương dưới trướng của Hoàng Duy Thành, trước kia khi ở nhà của Hoàng Duy Thành hắn cũng thường xuyên cùng Triệu Quang Phục trò chuyện, cho nên mới giao việc này cho Triệu Quang Phục.
"Vâng, anh Năm!" Triệu Quang Phục tuy rằng địa vị không cao, nhưng tiếng nói trong đám anh em cũng không nhỏ, dù sao hắn cũng là người lôi kéo đám anh em này đi theo Hoàng Duy Thành kiếm sống, khiến cho cuộc sống của bọn hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.
Triệu Quan Phục ngay lập tức lôi kéo đám đàn em đi dọn dẹp Bến Bình Đông, đống lộn xộn này nếu để cho đám cớm đánh hơi được, chắc chắn bọn hắn cũng sẽ không được yên ổn.
Lúc này tại một nơi khá xa, Hoàng Duy Thành nhìn thấy Hải Tám Ngón xử đẹp Lý Đại Ca mà kinh ngạc không thôi, sức lực đó thật sự trâu bò, thật là mạnh, cho dù là hắn có mười cái mạng lao lên cũng sẽ bị đập ch.ết.
"Đúng là người trong giang hồ, không có người nào tầm thường cả!" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi thì thầm.
Trước kia hắn cứ tưởng làm giang hồ chỉ cần liều mạng, chỉ cần có bản lĩnh một chút là được, nhưng bây giờ hắn phải suy nghĩ lại rồi, làm giang hồ không những phải có máu liều mạng, phải có bản lĩnh, mà phải có thêm sức mạnh, đầu óc nữa.
Không có hai thứ đó cả đời chỉ có thể làm phận lính lác, không có cách nào trở thành được đại ca, không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của người khác.
Hắn lúc này cũng có chút kinh ngạc, kinh ngạc Năm Mặt Thẹo có thể đưa ra một cái kế hoạch tiêu diệt Lý Đại Ca, lại có thể rút lui không tốn một giọt mồ hôi nào, hắn cảm thấy Năm Mặt Thẹo là người cực kỳ có đầu óc, cực kỳ thông minh.
"Không biết có nên lôi kéo Năm Mặt Thẹo hay không nữa!" Hoàng Duy Thành suy nghĩ trong đầu, có lẽ sau đêm nay Năm Mặt Thẹo sẽ trở thành người đứng đầu của Chợ Bình Tây, trở thành đại ca của khu vực này.
Nếu như có Năm Mặt Thẹo giúp đỡ, con đường làm ăn kinh doanh của hắn chắc chắn sẽ càng ngày càng phát đạt, càng ngày càng trở nên lớn hơn.
"Thật đau, trở về nhà nghĩ ngơi thôi, Năm Mặt Thẹo ra tay thật tàn nhẫn!" Cơn đau từ trên đầu truyền tới, những cú đấm đó của Năm Mặt Thẹo thật sự rất mạnh, đấm cho hắn sưng bầm cả mắt.
Hoàng Duy Thành lội bộ trở về nhà, lúc này đi được nữa đường thì gặp Năm Mặt Thẹo lái chiếc Club 81 chạy tới.
"Lên xe đi, tao có chuyện muốn nói với mày!" Năm Mặt Thẹo dừng lại bảo Hoàng Duy Thành lên xe.
Hoàng Duy Thành không có từ chối, hắn leo lên xe, Năm Mặt Thẹo chở hắn đến một bãi đất trống, ở đây chẳng có gì cả, chỉ có một bầu trời đầy sao.
"Hoàng Duy Thành mày rời khỏi băng đi, từ nay về sau đừng có làm giang hồ nữa!" Năm Mặt Thẹo đem một lon Bia Sài Gòn ném cho Hoàng Duy Thành.
"Anh Năm không phải Lý Đại Ca đã bị xử lý rồi sao? Chợ Bình Tây đã bị anh nắm trong tay rồi sao? Anh còn sợ cái gì nữa chứ?" Hoàng Duy Thành có chút không hiểu hỏi.
"Mày nghĩ cũng thật là đơn giản, mày nghĩ Lý Tam không có người chống lưng sao? Mày nghĩ người ở sau lưng Lý Tam sẽ để yên sao? Tao chỉ muốn mày cùng em gái của tao thoát khỏi vũng nước đục này, sau này sống một cuộc sống yên bình mà thôi!" Năm Mặt Thẹo uống cạn lon Bia Sài Gòn nói.
"Anh Năm em cùng Huệ Lan thật sự chỉ là bạn mà thôi!" Hoàng Duy Thành biết Năm Mặt Thẹo lo lắng hắn sẽ bị người ở sau lưng Lý Tam nhắm vào trả thù, nhưng hắn không quan tâm, thứ hắn quan tâm là bản thân có thể phát triển được bản thân hay không.
"Tao biết mày không có ý đồ gì với Huệ Lan, nhưng sau này thì sao? Ai mà biết được, tao chỉ có một mình Huệ Lan là người thân, con bé tin tưởng mày như vậy, tao chỉ có thể giao con bé cho mày chăm sóc mà thôi, cho dù sau này mày cùng con bé không đến được với nhau, mày cũng có thể thay tao làm anh trai của con bé!" Năm Mặt Thẹo lại nói, thứ hắn lo lắng nhất chỉ có Huệ Lan, hắn sợ vì hắn mà Huệ Lan mà gặp nguy hiểm, cho nên hắn dùng đủ mọi cách để cho Hoàng Duy Thành rời khỏi giang hồ, làm một người bình thường.
"Anh Năm yên tâm, em sẽ thay anh Năm chăm sóc Huệ Lan, còn việc rời khỏi băng thì không thể, cho dù rời khỏi rồi cũng sẽ có phiền phức tìm đến cửa, chi bằng tự mình đối mặt với nó còn hơn là trốn tránh!" Hoàng Duy Thành không nhanh không chậm nói.
Hắn biết thời đại này rất nguy hiểm, cho dù trốn cũng không trốn được, tất cả mọi người đều đã biết hắn từng là đàn em dưới trướng của Lý Tam, Trương Huệ Lan là em gái của Năm Mặt Thẹo, hai người bọn họ có chạy đi đâu cũng vô dụng, cũng sẽ bị người khác nhắm đến mà thôi.
"Mày đã quyết định, tao cũng không khuyên ngăn mày nữa, sau này nếu tao có gặp bất trắc gì, cầm lấy tờ giấy ngày trước tao đưa cho mày đi gặp Tuấn Cận, lúc đó có lẽ mày cùng Huệ Lan sẽ có thể sống được một cuộc sống bình thường!" Năm Mặt Thẹo biết không ngăn cản được ý định của Hoàng Duy Thành, chỉ có thể thở dài một hơi nói.
"Được!" Hoàng Duy Thành cùng Năm Mặt Thẹo uống một vài lon bia, Năm Mặt Thẹo lúc này cũng bắt đầu kể về những thứ mà Trương Huệ Lan yêu thích, kể về những năm tháng gia đình của hắn còn hạnh phúc.