Chương 59: Huệ Lan Không Dễ Bắt Nạt.

Ngày đầu tiên Trương Huệ Lan trở lại trường học có một chút khó khăn, dù sao cô cũng đã một năm không đi học, bây giờ quay lại mất rất nhiều kiến thức, nhưng cũng may nhờ vào nhân khí cùng dung mạo của mình, cô được rất nhiều người giúp đỡ, cho nên rất nhanh thôi cô sẽ đuổi kịp các bạn học.


"Phù! Hôm nay thật sự mệt quá nha!" Trương Huệ Lan có chút kiệt sức, học nguyên cả một ngày khiến cho cô bị rút sạch sẽ sức lực, có lẽ đã quá lâu không đến trường, khiến cho cô có một chút chưa quen, trạng thái cơ thể cũng chưa hoàn toàn khỏe hẳn.


"Mày vẫn chưa khỏe hẳn sao? Sao mày không ở nhà tịnh dưỡng thêm?" Nguyễn Thị Cẩm Tiên nhìn thấy sắc mặt của Trương Huệ Lan có chút không được hồng hào, cô có chút lo lắng, dù sao Trương Huệ Lan cũng mới phẫu thuật không lâu.


"Tao đã đỡ hơn rồi, có lẽ là do lượng kiến thức mới quá nhiều, khiến cho cái đầu nhỏ của tao tải không kịp nha!" Trương Huệ Lan bình tĩnh trở lại, cô cũng không muốn bạn thân của mình lo lắng, dù sao Nguyễn Thị Cẩm Tiên là người rất đa sầu đa cảm, cô sợ Nguyễn Thị Cẩm Tiên sẽ tự trách bản thân vì không chăm sóc tốt cho cô.


"Mày đã rất may mắn rồi đó, nếu là người khác chắc chắn sẽ không được mọi người giúp đỡ như vậy đâu!" Nguyễn Thị Cẩm Tiên cảm thấy Trương Huệ Lan không sao, lúc này mới trêu chọc.


Nguyễn Thị Cẩm Tiên cùng Trương Huệ Lan hai người trò chuyện rất là vui vẻ, cả hai đi một lúc cuối cùng cũng đi đến trước cổng trường, lúc này Hoàng Duy Thành cũng đã đứng ở bên ngoài chờ đợi từ lâu.


available on google playdownload on app store


"Nhìn kìa, bạn thân của anh hai mày lại đến đón mày kìa, nhìn kỹ lại mới thấy anh ấy thật đẹp trai, mày thật sự tốt số nha!" Nguyễn Thị Cẩm Tiên lại trêu chọc.


"Đừng có mà chọc ghẹo tao, coi chừng tao mách bạn trai của mày là mày ham mê sắc đẹp của người khác đó!" Trương Huệ Lan cũng cười đùa ngược lại với Nguyễn Thị Cẩm Tiên.


Hoàng Duy Thành đứng ở trước cổng trường nhìn ngắm xung quanh, hắn cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, tựa như đối với hắn chuyện này rất thường xuyên xảy ra.


Cuối cùng thì một đoạn ký ức mà hắn không muốn nhớ lại nhất cũng xuất hiện, nguyên chủ ngày xưa hình như ngày nào cũng đứng ở nơi này đón Đặng Thu Thảo đều như vắt chanh không bỏ ngày nào.


Nhưng Đặng Thu Thảo lại chưa từng chú ý đến hắn một ngày nào, cho dù tan học cũng sẽ ngay lập tức chạy về ký túc xá, có ăn cơm thì cũng đi đường vòng để ăn cơm, chưa từng muốn gặp hắn một lần nào, chỉ có những ngày cô ta hết tiền sinh hoạt hàng tháng hay đến ngày đóng tiền học thì cô ta mới xuất hiện, đứng trước mặt nguyên chủ nũng nịu.


"Quả thật nguyên chủ là một người số khổ, thôi không nghĩ đến nữa!" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi, hắn cảm thấy chuyện cũ đã qua không nên nhắc lại, nhắc lại chỉ khiến cho nguyên chủ không được siêu thoát mà thôi.


Trương Huệ Lan cùng với Nguyễn Thị Cẩm Tiên hai người nhanh chóng đi tới chỗ của Hoàng Duy Thành, Nguyễn Thị Cẩm Tiên ngay lập tức đánh giá Hoàng Duy Thành từ trên xuống dưới.
"Cảm ơn anh đã chăm sóc cho Huệ Lan thời gian qua nha!" Nguyễn Thị Cẩm Tiên mỉm cười nói.


"Không có gì!" Hoàng Duy Thành cũng gật đầu với Nguyễn Thị Cẩm Tiên một cái.


"Tao đi về nha, ngày mai gặp lại!" Trương Huệ Lan mỉm cười chào tạm biệt Nguyễn Thị Cẩm Tiên, cô lúc này đang định leo lên xe của Hoàng Duy Thành ngồi, thì đột nhiên không biết từ đâu có một cánh tay kéo cô lại, đẩy cô ra ngoài.


"Mày là ai? Tại sao lại cướp người yêu của tao? Mày có biết tao yêu anh ấy nhiều như thế nào hay không hả?" Đặng Thu Thảo xuất hiện, một tay nắm lấy Trương Huệ Lan, thậm chí còn muốn đánh Trương Huệ Lan.


Trương Huệ Lan còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô cũng không biết bản thân cô tại sao lại bị đánh, nhưng cô cũng sẽ không để cho người khác bắt nạt mình, cô chuẩn bị phản kháng thì đã có một cánh tay nắm lấy eo của cô kéo đi.


"Huệ Lan em không sao chứ?" Hoàng Duy Thành nhìn từ trên xuống dưới, khuôn mặt có chút lo lắng hỏi, hắn ngay cả một ánh mắt cũng không thèm chú ý đến người phụ nữ cay độc ở bên cạnh.
"Không... không sao!" Trương Huệ Lan đỏ mặt trả lời.


"Ừm!" Hoàng Duy Thành mỉm cười nhẹ nhàng một cái, hắn lúc này cũng thở ra một hơi, Trương Huệ Lan mới khỏi bệnh không được bao lâu, hắn sợ cô bị thương liền sẽ không ổn.
"Anh Thành vì con nhỏ này mà anh chia tay với em sao? Em có gì thua nó... em có cái gì thua con nhỏ này!" Đặng Thu Thảo hét lớn.


"Cô không tự nhìn lại bản thân cô đi? Cô có chỗ nào bằng Huệ Lan?" Hoàng Duy Thành lạnh lùng trả lời.


"Cô ta chỉ đẹp hơn em một chút, cao hơn em một chút, anh liền yêu cô ta, anh thật sự là một thằng tồi... không... anh trước giờ không phải người như vậy... chắc chắn là con nhỏ này quyến rũ anh... đúng vậy... chắc chắn là con nhỏ này!" Đặng Thu Thảo lao lên, muốn nắm lấy tóc của Trương Huệ Lan, muốn giành lại Hoàng Duy Thành.


"Đặng Thu Thảo tôi không muốn động tay động chân với phụ nữ, cô cùng tôi đã chia tay hơn hai tháng rồi, không còn liên quan đến nhau nữa rồi... Huệ Lan chỉ là em gái của bạn tôi mà thôi, cũng không phải người yêu, nhưng cho dù cô ấy có là bạn gái tôi đi chăng nữa, thì có liên quan gì đến cô?" Hoàng Duy Thành lạnh lùng nói, hắn không muốn dính dáng tới người phụ nữ này một giây một phút nào nữa, ở chung cùng một bầu trời với cô ta hắn cảm thấy có chút ngột ngạt.


Hoàng Duy Thành không ngoảnh mặt nhìn lại, hắn một tay nắm lấy bàn tay của Trương Huệ Lan đi ra bên ngoài xe, mọi thứ ở sau lưng hắn không có để ý một chút nào.


Trương Huệ Lan giờ phút này chỉ có đỏ mặt đi theo phía sau lưng Hoàng Duy Thành, cô cảm thấy bàn tay của Hoàng Duy Thành thật ấm áp, nắm bàn tay nhỏ của cô thật dễ chịu.


"Không phải... không phải... con khốn này đã cướp anh khỏi tay em... không được... anh không được đi!" Đặng Thu Thảo như một con mụ điên đến tháng, lao tới muốn nắm lấy mái tóc của Trương Huệ Lan dựt mạnh.


Trương Huệ Lan có chút khó chịu, người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều chửi cô là con nhỏ này con khốn nọ, nếu không phải bây giờ đang ở trước mặt của Hoàng Duy Thành cô đã xông lên cho cô ta một bạt tai.


Nhưng bây giờ cô ta lại muốn nắm lấy mái tóc yêu quý mà cô đã bảo dưỡng bấy lâu nay, cô có chút nhịn không được, ngay lập tức quay người, tặng cho cô ta một bạt tai.
CHÁT!


Một tiếng chát rõ to vang lên, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy cảnh này, bình thường bọn họ cứ nghĩ rằng Trương Huệ Lan yếu đuối, là một cô gái mong manh dễ vỡ, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Trương Huệ Lan xuất thủ đánh người, bọn họ liền biết cô không phải là dạng người dễ dàng bị người ta ức hϊế͙p͙.


"Có có muốn đánh nữa hay không? Tôi từng đi theo anh hai của tôi học Muay Thái, Quyền Anh một thời gian đó!" Trương Huệ Lan một tay thì nắm chặt bàn tay của Hoàng Duy Thành, một tay thì nắm thành nắm đấm, ánh mắt sắt bén, không có chút nào yếu nhược, chỉ cần Đặng Thu Thảo dám bước lên một bước, cô sẽ ra tay đánh người.


"Mày... Mày... Mày!"
"Mày cái gì mà mày, chuyện cô lăng nhăn ở trong trường đừng tưởng không ai biết. Anh ấy chia tay cô là đúng rồi, đừng chắn đường cút đi!" Nguyễn Thị Cẩm Tiên ngay lập tức phản bác, cô biết Trương Huệ Lan mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng mới khỏi bệnh, không nên đánh nhau.


Nguyễn Thị Cẩm Tiên hùng hổ kéo người đi, cô không sợ một chút nào, dù sao bạn trai của cô cũng không phải là người dễ chọc, một Đặng Thu Thảo nho nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.


"Đi thôi Huệ Lan!" Hoàng Duy Thành mỉm cười, hắn cảm thấy Trương Huệ Lan mạnh mẽ như vậy mới đúng, cô như vậy mới giống với em gái của Năm Mặt Thẹo, nhưng cũng không phải vì như vậy mà cô không có dịu dàng, hiền thục.
"Ừm!" Trương Huệ Lan mỉm cười vui vẻ đi theo Hoàng Duy Thành, lên xe về nhà.


Hoàng Duy Thành lái xe máy rời khỏi trường học, hắn lúc này mong rằng Đặng Thu Thảo sau này sẽ không tìm đến Trương Huệ Lan phiền phức, hắn cũng không mong cô ta đến tìm bản thân mình gây rối.






Truyện liên quan