Chương 60: Cơ Hội Đến Rồi.
Hoàng Duy Thành đưa đón Trương Huệ Lan về đến nhà đúng nhiệm vụ của mình, ngày hôm nay hắn cũng đã nhìn ra được thêm một điểm mạnh khác của cô, cô không phải là loại phụ nữ dễ bắt nạt.
"Huệ Lan hôm nay em làm tốt lắm!" Hoàng Duy Thành mỉm cười nói.
"Hìhì!" Trương Huệ Lan chỉ cười một cái, sau đó xấu hổ chạy vào bên trong nhà, quả thật ngày hôm nay cô có chút xúc động, không biết tại sao lại ra tay đánh người, bình thường cô không có phải là người như vậy đâu.
Có lẽ là vì Đặng Thu Thảo chửi mắng cô, hoặc có lẽ vì cô yêu thích Hoàng Duy Thành cho nên khi biết Đặng Thu Thảo trước kia là người yêu của Hoàng Duy Thành cho nên cô mới tức giận.
"Con bé bị làm sao vậy?" Năm Mặt Thẹo ngày hôm nay đã trở về, hắn cho dù không muốn liên lụy đến em gái của hắn, nhưng nhớ em gái thì hắn không chịu nổi.
"Không có gì, ngày hôm nay là ngày đầu tiên đi học, gặp lại bạn bè, cho nên cô ấy mới vui vẻ như vậy!" Hoàng Duy Thành cũng không có ý định nói ra chuyện ngày hôm nay, dù sao chuyện cũng không phải hay ho gì.
"Việc làm ăn của mày khựng lại rồi có đúng hay không? Bị đám người của những khu vực khác dành hết mối làm ăn rồi?" Năm Mặt Thẹo hỏi.
"Đúng vậy, không còn bán ra số lượng tóp mỡ nhiều như trước nữa, nhưng vẫn ổn định một ngày một ngàn hộp, đủ cung cấp cả cho Chợ Bình Tây!" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi nói.
"Mày cứ phát triển như vậy là được rồi, đừng làm ăn lớn quá, nếu không sẽ có người không để yên cho mày, Chợ Lớn này không có đơn giản như mày nhìn thấy, không phải một mình mày có thể gây nên sóng gió được!" Năm Mặt Thẹo nhắc nhở, trước đây hắn đã nhìn thấy rất nhiều thương nhân nổi lên giống như Hoàng Duy Thành.
Nhưng cuối cùng không phải đều bị đám người kia đàn áp, dồn nén, ép buộc mất hết quyền kinh doanh, cuối cùng chỉ có thể làm ăn nhỏ, thậm chí là có người ngay cả làm ăn nhỏ cũng không làm được nữa, mạng cũng không còn nữa.
"Anh Năm yên tâm đi, thế đạo này em hiểu rõ, nhưng em cũng không muốn làm một con cừu bị người ta xâu xé, nếu như sợ thì bao giờ mới có thể giàu được, mới có thể đứng trên đỉnh cao nhân sinh được, chỉ có khi trở thành sói, trở thành kẻ săn mồi, trở thành kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, em mới yên tâm mà ngủ ngon!" Hoàng Duy Thành dã tâm rất lớn, hắn muốn dựa vào kinh doanh để phát triển bản thân.
Thậm chí hắn còn muốn dùng dòng tiền của mình sau khi thành công chi phối toàn bộ đám giang hồ Chợ Lớn này, nhưng đó là tương lai, còn hiện tại hắn đơn giản chỉ giống như một hạt cát nhỏ giữa sa mạc, thổi bay đến đâu thì hắn bay đến đó mà thôi.
"Mày đúng là không biết sống ch.ết, tao đã nhắc mày rồi, sau này có chuyện gì xảy ra không ai cứu được mày!" Năm Mặt Thẹo thở dài một hơi, hắn cảm thấy Hoàng Duy Thành thật cố chấp, thật ngu xuẩn.
Nhưng hắn nghĩ lại Hoàng Duy Thành lại là người có chí hướng, nếu như không bị người ta chèn ép, chắc chắn sẽ làm nên chuyện, chỉ là đáng tiếc cuộc sống này không có nếu như, không có công bằng.
Hoàng Duy Thành im lặng không nói một lời nào, hắn giờ phút này cũng nên suy nghĩ cách kinh doanh những món hàng mới, cũng không thể buôn bán tóp mỡ mãi được.
"Trương Long báo ngày hôm nay đâu? Cho anh một tờ!" Hoàng Duy Thành bây giờ chỉ có thể đọc báo để tìm hiểu tin tức thế giới, tin tức trong nước, chỉ có như vậy hắn mới có thể tìm kiếm được cơ hội kinh doanh.
Hắn là người tương lai, nắm bắt được rất nhiều thông tin hữu dụng, nhưng những thông tin đó chỉ hữu dụng vào những năm 2000 mà thôi, còn những năm 90 như thế này, hắn kiếp trước rất ít để ý đến.
Cho nên bây giờ muốn tìm kiếm cơ hội kinh doanh, đem bản thân vươn mình ra khỏi Chợ Lớn thì chỉ có đọc báo, còn lại hắn không còn cách nào khác.
"Anh Thành!" Triệu Quang Phục vừa đi giao hàng trở về, trên mặt của hắn tràn ngập mồi hôi, tuy rằng đã uống Chương Dương nhưng sự mệt mỏi hiện rõ rệt trên khuôn mặt của hắn, nhưng mệt mỏi chỉ là một phần, phần lớn thì là ủ rũ.
"Mày làm sao vậy?" Hoàng Duy Thành hỏi.
"Mẹ của em thất nghiệp rồi? Chị dâu trong nhà cũng không còn việc làm nữa rồi!" Triệu Quang Phục thở dài một hơi nói.
"Có chuyện gì kể tao nghe thử xem?" Hoàng Duy Thành tò mò, hắn hình như đánh hơi được cơ hội kinh doanh của hắn tới rồi.
"Anh Thành cũng biết Chợ Lớn của chúng ta ngoài việc buôn bán lương thực, thực phẩm ra còn có quần áo, bánh kẹo, hương liệu, hóa chất... có đúng không?" Triệu Quang Phục nói.
"Đúng vậy!"
"Nhưng sắp tới các Xưởng Gia Công Khuất Hẻm sắp đóng cửa toàn bộ, kinh tế suy thoái, hàng hóa sản xuất ra không có người mua, công nhân cũng dần dần mất hết công ăn việc làm. Ngày xưa các công nhân của các Xưởng Gia Công Khuất Hẻm lương rất cao, có người lương một ngày đến tận 40 ngàn/ngày, bây giờ đóng cửa rồi, số lượng công nhân thất nghiệp sẽ tăng lên rất nhiều, trong đó có mẹ em, chị gái em, chị dâu của em!" Triệu Quang Phục bây giờ lương lậu làm cho Hoàng Duy Thành một ngày cũng được 40 ngàn, nhưng một mình hắn chống một gia đình lớn là không được.
"Kinh tế suy thoái, công nhân thất nghiệp?" Hoàng Duy Thành nhíu mày bắt đầu suy nghĩ.
Ngành may mặc những năm 90 đang trong giai đoạn chuyển mình từ sản xuất thủ công truyền thống sang sản xuất công nghiệp để đáp ứng nhu cầu tiêu thụ nội địa và xuất khẩu nước ngoài. Đây là thời kỳ đánh dấu bước khởi đầu của sự hội nhập kinh tế quốc tế, khi đất nước đang bắt đầu tham gia các hiệp định thương mại cùng thu hút vốn đầu tư nước ngoài vào ngành dệt may.
Nhưng thời điểm này cũng là thời điểm khó khăn nhất của ngành diệt may trong nước, đơn giản là vì máy móc quá cũ kỹ, năng xuất sản xuất không cao, chất lượng quần áo không được tốt.
Công nhân lành nghề rất ít, chủ yếu toàn bộ đều là công nhân phổ thông là chính, chế độ làm việc lại kéo dài, tăng ca lại không có lương khiến cho công nhân có chút bất mãn.
Chưa kể sảng phẩm trong nước lại thiếu mẫu mã, thiếu đột phá, không có chút nào sáng tạo, toàn bộ đều là sao chép từ nước ngoài, khiến cho hàng hóa trong nước tồn động, không có cách nào xuất khẩu ra ngoài.
Cho nên năm 1996 chính là năm mà ngành may mặc trong nước gặp biến cố, hàng loạt Nhà Máy đóng cửa, hàng loạt các Xưởng Gia Công Khuất Hẻm đóng cửa, khiến cho ngành may mặc trong nước đình trệ trong một thời gian dài.
"Haha! Tới rồi... tới rồi... Haha, cơ hội tới rồi." Hoàng Duy Thành cười lớn, hắn cuối cùng cũng biết bản thân nên tiếng vào ngành kinh doanh tiếp theo là gì rồi, hắn nhìn ra được cơ hội kiếm tiền rồi.
Kiếp trước tuy rằng hắn không có quá chú ý đến thời trang, nhưng cách ăn mặc của hắn cũng đã bị ảnh hưởng theo thời đại, hắn từng là luật sư, hiểu rõ vấn đề này nhất, hắn muốn đem kỹ năng từng học ở trong tương lai phát huy đến cực hạn, cho nên lúc này hắn liền biết cơ hội của bản thân hắn đã tới rồi, đây có lẽ sẽ là bước tiến lớn duy nhất của Hoàng Duy Thành trong tương lai.
"Triệu Quang Phục, Trương Long hai người bọn mày biết các Xưởng Gia Công Khuất Hẻm tập trung ở đâu nhiều nhất có đúng hay không?" Hoàng Duy Thành tươi cười, sảng khoái vô cùng hỏi.
"Biết, nhưng mà anh Thành hỏi chuyện này làm cái gì?" Triệu Quang Phục tò mò hỏi.
"Kiếm tiền, chúng ta đi kiếm tiền, đi làm giàu!" Hoàng Duy Thành lúc này muốn nhanh nhanh một chút, hắn muốn đem toàn bộ thị trường thời trang chiếm lấy, khiến cho ngành thời trang trong nước bùng nổ.
Triệu Quang Phục cùng Trương Long không biết Hoàng Duy Thành nói đến kiếm tiền là kiếm như thế nào, nhưng bọn hắn biết chắc chắn đi theo Hoàng Duy Thành bọn hắn chắc chắn sẽ có được cơm ăn.