Chương 5
Thực rõ ràng, Nhậm Thương Diêu dùng hành động tỏ vẻ, y sẽ không giống trước kia nhẫn nhục chịu đựng, bởi vì y không làm nô của Phàn Ngọc Hương nàng nữa.
Hơn nữa nói trắng ra, Phàn Ngọc Hương bây giờ bị quản chế như tù binh, Nhậm Thương Diêu hầu hạ nàng ăn đã không sai, muốn đối đãi với nàng giống như trước kia, đó là chuyện không có khả năng.
Nhậm Thương Diêu đương nhiên biết mình làm vậy sẽ làm Phàn Ngọc Hương nổi giận, nhưng vậy thì sao? Nàng càng tức giận, sẽ càng để ý y, không phải sao?
Giống như bây giờ, Phàn Ngọc Hương ngồi ở trên lưng ngựa, Nhậm Thương Diêu ngồi ở phía sau nàng, hai tay y kéo dây cương, tư thế giống như đang ôm thân hình bé bỏng của nàng vào trong ngực.
Nhưng mà, cũng chỉ là giống.
Phàn Ngọc Hương banh khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da nàng trắng, tuy rằng trán đã không còn sưng, nhưng còn một vòng màu hồng nhàn nhạt. Lưng nàng thẳng tắp, ở trên lưng ngựa còn thẳng lưng như vậy, ngược đãi bản thân, nhưng mà nàng hoàn toàn không muốn đụng tới người phía sau.
Tuy rằng không đụng tới, Phàn Ngọc Hương lại có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ phía sau truyền đến, còn có hô hấp phía trên nhẹ nhàng phất đến đỉnh đầu nàng. Nàng chưa bao giờ hận chính mình nhỏ con như vậy...... Không đúng! Liên quan cái rắm gì đến nàng! Là Nhậm Thương Diêu quá mức cao lớn!
Ngẫm lại, Nhậm Thương Diêu có thể cao lớn như vậy, khỏe như vậy, đều là nhờ nàng dưỡng ra, kết quả thì sao? Nàng chính là dưỡng một con sói làm hoạn!
Hơn nữa con sói này còn đối với nàng......
Ta thích nàng, Phàn Ngọc Hương.
Ngực Phàn Ngọc Hương không khỏi lạc nhịp, trong đầu hiện lên khuôn mặt Nhậm Thương Diêu khi nói những lời này, đồng tử kia chỉ ảnh ngược hình ảnh của nàng, chuyên chú như vậy, giống như trời đất này chỉ có nàng mới có thể đi vào cặp mắt vàng xinh đẹp kia.
Ý tưởng quỷ dị này làm cho Phàn Ngọc Hương hoảng loạn. Nàng đang nghĩ cái gì! Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, vẫn là tên nô khi thượng! Cho dù Nhậm Thương Diêu thích nàng thì như thế nào! Nàng, nàng chắc chắn sẽ không vì vậy mà tha thứ cho những chuyện y đã làm với nàng vài ngày nay!
“Ngươi muốn mang ta đi đâyu?” Nhậm Thương Diêu chuyên chọn đường hẻo lánh mà đi, vòng quanh vòng quanh, Phàn Ngọc Hương phân không rõ bây giờ đang ở nơi nào.
Nàng không phải không vụng trộm lưu ký hiệu cho người ta truy tung, nhưng mà Nhậm Thương Diêu rất hiểu nàng, lần đầu tiên bắt được nàng lưu lại ký hiệu, Nhậm Thương Diêu chỉ nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn cười như không cười.
Phàn Ngọc Hương nâng cằm lạnh lùng nhìn y, tư thái “Ngươi có thể làm gì ta”.
Nhậm Thương Diêu không thể làm gì nàng, y cũng luyến tiếc, nhưng mà nhìn nàng cao ngạo như vậy, trong lòng y bị cong ngứa.
Phàn Ngọc Hương không biết mỗi khi Nhậm Thương Diêu nhìn thấy tư thái kiêu ngạo không ai bì nổi kia của nàng, liền muốn hung hăng ăn nàng vào bụng bao nhiêu, chỉ là, khi đó Nhậm Thương Diêu không dám, cho nên luôn nhịn.
Mà bây giờ...... Nhậm Thương Diêu đột nhiên bước ra một bước, mắt vàng khóa lấy Phàn Ngọc Hương, giống như xem chuẩn con mồi.
Phàn Ngọc Hương thiếu chút lui về sau, nhưng cá tính kiêu ngạo làm cho nàng đè xuống chân đang lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cứ nâng cao, không để mình lộ ra một chút yếu nhược.
Lại không biết càng như vậy lại càng gợi lên thú tính của người nào đó.
“Ngươi......” Muốn làm gì - ba chữ này không có cơ hội nói ra miệng, Nhậm Thương Diêu đột nhiên vươn tay bắt lấy nàng, không cho nàng cơ hội giãy thoát, thẳng tắp cắn môi của nàng.
“Ưm!” Phàn Ngọc Hương trợn tròn mắt, đầu lưỡi trơn trượt lủi tiến trong miệng nàng, nàng giận dữ, mở răng muốn cắn đứt lưỡi y, y đã sớm đoán được, ngón tay thô bạo bóp gò má của nàng, ép nàng mở miệng.
“Ưm a ưm......” Phàn Ngọc Hương tức giận đến vặn vẹo, nhưng như thế nào cũng tránh không khỏi Nhậm Thương Diêu kiềm chế, y thô lỗ cắn cánh môi, miệng Phàn Ngọc Hương bị y cắn vừa đau vừa tê, lưỡi thô lệ đảo quét một tấc trong miệng nhỏ, lực đạo vừa nặng lại dã man, giống như dã thú muốn lưu lại dấu vết trên địa bàn của mình.
Chờ Nhậm Thương Diêu buông ra, môi Phàn Ngọc Hương đã sưng lên lại tê, hàm dưới dính nước bọt hai người, ánh mắt ửng đỏ ướt át, phiếm lửa giận.
Tránh thoát kiềm chế, Phàn Ngọc Hương lập tức vươn tay tát Nhậm Thương Diêu một cái.
Nhậm Thương Diêu để nàng đánh, mặt lộ vẻ tà ác lại cười vô lại, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ khóe miệng, trong miệng của y vẫn lưu giữ ngọt ngào của nàng, làm cho y vô cùng thõa mãn.
“Nàng có thể để lại vài ký hiệu, ta không để ý cũng lưu lại vài ký hiệu trên người nàng.” Y ý có điều chỉ nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của nàng.
Phàn Ngọc Hương dùng sức lau miệng, phẫn nộ trừng y, “Ngươi dám!”
Nhậm Thương Diêu nhún vai, ánh mắt ý chỉ “Nàng có thể thử xem”.
Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương tức giận cả người phát run, cuộc đời nàng hận nhất là bị uy hϊế͙p͙, mà Nhậm Thương Diêu lại cứ một lại ba, uy hϊế͙p͙ nàng.
Trừng mắt nhìn Nhậm Thương Diêu, nàng không tin nàng thực sự không làm gì được y!
Phàn Ngọc Hương quật cường lên thì không hề để ý lý trí, nàng không tin Thương Diêu thực sự có thể bắt gặp nàng lưu lại ký hiệu lần nữa, nhưng mà Nhậm Thương Diêu thực sự có thể.
Một lần lại một lần, Nhậm Thương Diêu giống như con giun trong bụng Phàn Ngọc Hương, hành động gì của nàng đều trốn không khỏi mắt y.
Mà Nhậm Thương Diêu cũng nói được thì làm được, mỗi lần bắt được, y đều lưu lại ký hiệu trên người Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương không phải không muốn phản kháng, nhưng không đánh lại được, mà kiêu ngạo của nàng cũng không cho phép nàng lui bước, trong từ điển của Phàn Ngọc Hương nàng không có từ “Sợ” này.
Nhậm Thương Diêu đã bắt chuẩn tính nết quật ngạo của Phàn Ngọc Hương, mỗi lần đều bắt được nàng, ôm nàng vào trong ngực để nàng giương nanh múa vuốt, y bừa bãi cắn cắn môi của nàng, lưu lại hương vị của y trên người nàng.
Mà mỗi khi như vậy, Phàn Ngọc Hương vừa được tự do, chắc chắn sẽ hung hăng tát Nhậm Thương Diêu một cái.
Nhậm Thương Diêu cũng không so đo, dù sao một bàn tay so với tư vị tốt đẹp kia thì không tính là cái gì.
Bởi vậy, lúc này môi Phàn Ngọc Hương mặt lạnh vẫn sưng đỏ, thậm chí còn tê tê, cánh môi còn có dấu vết bị cắn, người sáng suốt vừa thấy đã biết miệng vừa được hung hăng yêu thương.
Mà ngồi ở phía sau Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu thoả mãn ɭϊếʍƈ môi, nhưng mắt vàng lại không thỏa mãn, ngửi mùi hương trên người Phàn Ngọc Hương, nhìn thân hình nhỏ nhắn yêu kiều giống như bị y vây trong lòng, ánh mắt Nhậm Thương Diêu xẹt qua dục vọng tham lam, chỉ vài cái hôn, sao có thể làm dã thú trong lòng y ăn no?
Mọi chuyện không thể nóng vội không phải sao? Đói nhiều năm như vậy, Nhậm Thương Diêu cũng không nóng lòng, tuy rằng không vội ăn, nhưng cọ chút ngon ngọt cũng không sai.
Nhậm Thương Diêu thu cánh tay lại, nhìn lưng Phàn Ngọc Hương cương lại, y cong khóe môi. Nàng không muốn y đụng vào cũng không sao, y không để ý mình sẽ chủ động tới gần.
Từ từ dán lên lưng Phàn Ngọc Hương, hàm dưới cọ trán của nàng, môi mỏng dán lên tai nàng, Nhậm Thương Diêu nhẹ giọng trả lời vấn đề của nàng.
“Không phải muốn đi thành Chính Nghĩa sao?” Y còn nhớ ước định luận võ của bọn họ.
Phàn Ngọc Hương tránh môi của y, đôi mắt khó chịu trừng y, “Nói chuyện thì cứ nói! Đừng động tay động chân!”
Từ khi Nhậm Thương Diêu ngỏ lời, tên thối tha này cứ luôn cố ý vô tình ăn đậu hủ của nàng, mà mấy ngày nay càng không kiêng nể gì, không ba thì năm cọ nàng, ánh mắt nhìn nàng giống như muốn nuốt nàng vào bụng vậy.
Nhậm Thương Diêu cười, dáng vẻ lưu manh rõ ràng thực hạ lưu, nhưng y lại có thể cười toát ra một cỗ tà khí mê người.
“Chủ tử, người có biết, ta muốn làm không chỉ là động tay động chân.” Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt cánh môi sưng đỏ của nàng.
Phàn Ngọc Hương oán hận mà hất tay y ra, nàng cảm thấy mình không phải dưỡng một con bạch nhãn lang, mà là dưỡng một cầm thú hạ lưu, mấy lời dơ bẩn hạ lưu này mà cũng nói ra khỏi miệng được!
Nhưng quả thật Phàn Ngọc Hương biết Nhậm Thương Diêu nói thật, hành động cùng ánh mắt của y đều không ngừng nói với nàng -- y muốn ăn nàng.
Giống như buổi sáng -- lại một lần để lại ký hiệu bị phát hiện, Nhậm Thương Diêu ngang ngược hôn nàng, nàng đã không xa lạ với nụ hôn của y, thậm chí đầu lưỡi xâm lược kia, nàng đều ch.ết tiệt đã quen thuộc.
Miệng lưỡi dã man cuốn lấy nàng càng lúc càng kịch liệt, mặc kệ nàng né tránh như thế nào, đều tránh không thoát lưỡi của y, cánh tay của nàng bị cầm lấy tưởng chừng như muốn bẻ gẫy xương cốt nàng, thậm chí bụng dưới dán lấy nàng còn hạ lưu cứng rắn lên.
Phàn Ngọc Hương tức giận trực tiếp tát y hai cái.
Nhậm Thương Diêu cũng vô tội tươi cười, hạ lưu nói một câu, “Chủ tử, người có biết, buổi sáng nam nhân luôn dễ kích động không.”
Mà ánh mắt kia nhìn nàng chính là -- ai bải nàng bị ta phát hiện?
Còn chưa đủ, Nhậm Thương Diêu lại vuốt cằm bổ xung một câu, “Chủ tử, người luôn để lại ám hiệu rõ ràng như vậy, người muốn ta hôn người như vậy sao?”
Kỳ thực nàng thích đi? Nhậm Thương Diêu suýt nữa nói ra những lời này.
Phàn Ngọc Hương tức giận cả người phát run, nhưng lại không thể không thừa nhận quả thật nàng không thể làm gì tên này. Nàng chưa bao giờ biết Nhậm Thương Diêu vô lại như vậy, tát y một cái không là gì, y vẫn mang khuôn mặt dày tươi cười nói chuyện ghê tởm với nàng, mà nên ăn đậu hủ, y vẫn ăn.
Nàng càng tức càng giận, Nhậm Thương Diêu càng vui.
Phàn Ngọc Hương thế nhưng lại có cảm giác mình bị ăn gắt gao, điều này làm cho nàng càng táo bạo, mà nàng càng táo bạo, Nhậm Thương Diêu càng ăn định nàng...... Này không được!
Phàn Ngọc Hương không thể không ép mình áp chế tính nết táo bạo, âm thầm hít sâu, ép chính mình bình tĩnh, làm như không có nghe thấy những lời hạ lưu Nhậm Thương Diêu đã nói, nàng nghĩ đến những lời Nhậm Thương Diêu vừa mới nói.
“Muốn đến thành Chính Nghĩa?” Nàng còn tưởng rằng y cứ luôn đi vào núi, là muốn trói nàng ở trong núi, thật không ngờ Nhậm Thương Diêu lại đi về hướng thành Chính Nghĩa.
Mà Phàn Ngọc Hương nghĩ đến nguyên nhân mình muốn đi thành Chính Nghĩa, khi đó nàng tuyệt sẽ không theo để Thương Diêu tự do, nhưng bây giờ......
“Không cần đi, ngươi muốn tự do, ta cho ngươi.” Tên nô bất trung bất nghĩa này, Phàn Ngọc Hương nàng tiêu thụ không nổi.
Nhưng mà chờ nàng khôi phục võ công rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua y đơn giản như vậy, cho dù ở thâm sơn dã lâm, nàng cũng sẽ đào tên bạch nhãn lang này ra mà chém!
“Sau đó lại bị người đào ra mà chém sao?” Nhậm Thương Diêu liếc một cái liền nhìn ra ý tưởng của Phàn Ngọc Hương, còn trực tiếp vạch trần nói ra.
Nhưng Phàn Ngọc Hương không hề xấu hổ khi bị nhìn thấu, nàng hừ lạnh, cũng không phủ nhận, mắt đen âm u trừng y.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Nàng chắc chắn muốn thiên đao vạn quả y, cừu hận mấy ngày nay, nàng đều phải báo trở về!
Nhậm Thương Diêu đương nhiên biết Phàn Ngọc Hương ghi hận bao nhiêu, y cười lưu manh, ngón tay vuốt mặt nàng.
“Vừa hay, ta ước gì cả đời nàng đều không buông tha ta.” giọng điệu của y thực không đứng đắn, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc.
Nghiêm túc trong mắt y làm cho Phàn Ngọc Hương sững sờ, ngực lại dâng lên hoảng loạn xa lạ mà lại quen thuộc, nhưng Phàn Ngọc Hương đã quen bỏ qua, nàng hất tay y ra, quay đầu nhìn về phía trước, không muốn để ý y.
Con ngươi Nhậm Thương Diêu lóe lên, cũng không mở miệng nữa.
Hai người khôi phục an tĩnh, chỉ còn lại tiếng vó ngựa lộc cộc.
“Vì sao?” Hồi lâu, Phàn Ngọc Hương đột nhiên lên tiếng.
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Nhậm Thương Diêu cũng hiểu được ý của nàng. Vì sao không ngoan ngoãn làm nô của nàng? Vì sao...... Thích nàng?
“Là nàng dạy ta làm người.” Nếu y vẫn là thú, y sẽ không hiểu được cái gì là tình cảm, nhưng nàng dạy y nhiều lắm, làm cho y chỉ có thể nhìn nàng.
Trừ nàng, ai cũng không thể lọt vào mắt y, không hâm nóng được tâm y.
Ngực y mang bùa hộ mệnh nàng cho, bùa hộ mệnh kia không chỉ khóa hồn y, còn có tâm của y, một khắc y nhận lấy tấm bùa hộ mệnh kia, y đã không cam lòng làm nô nữa.
“Cho nên, nàng phụ trách.” Y vô lại bổ xung một câu, khóe môi cong lên, mắt vàng lại tràn đầy thú tính.
Phàn Ngọc Hương đưa lưng về phía y nên không phát hiện, bằng không nàng sẽ biết mình dưỡng từ đầu đến cuối luôn luôn là một con thú hung dữ chỉ cắn người, lại là loại hung thú có được dục vọng của con người, mà bây giờ con hung thú này muốn ăn nhất là chủ tử nàng đây.
Nàng là con mồi y muốn nhất...... ánh mắt của y nhanh chóng xẹt qua khát vọng tham lam.
Phụ trách cái rắm! Phàn Ngọc Hương thực sự xúc động muốn tát Nhậm Thương Diêu hai cái. Bạch nhãn lang đang cười nhạo nàng tự làm bậy sao? Nhưng nghĩ đến ánh mắt nghiêm túc của Nhậm Thương Diêu vừa rồi...... Nàng mím môi.
Chấp nhất trong mắt Nhậm Thương Diêu dọa đến nàng, làm cho nàng không thể không nhìn thẳng. Mím môi cánh hoa, nàng lạnh lùng nói: “Ta chỉ xem ngươi là nô.”
Luôn luôn là vậy, nàng quen sự tồn tại của Nhậm Thương Diêu, bởi vì y là nô của nàng, còn chuyện khác, thích gì đó, cho tới bây giờ nàng đều không nghĩ đến.
Lúc này nàng cố chấp cho rằng, nàng chắc chắn sẽ không thích Nhậm Thương Diêu, làm sao nàng có thể thích nô của mình?
“Ta biết.” Nhậm Thương Diêu rõ ràng hơn ai hết, nhưng vậy thì sao? Ít nhất bây giờ Phàn Ngọc Hương đã biết, y sẽ không làm nô của nàng nữa, hơn nữa mười hai năm này, nam nhân thân cận với nàng nhất chỉ có y, y biết tương lai cũng vậy, bên cạnh nàng chỉ có thể là y!
“Vậy bây giờ xem ta là nam nhân đi.” Y cúi đầu nói bên tai nàng, lặng lẽ thu cánh tay lại như khóa nàng vào trong ngực, sau đó gằn từng tiếng, phảng phất như muốn khắc vào lòng nàng.
“Một người, nam nhân thích nàng.”
Xem Nhậm Thương Diêu là nam nhân -- đây là chuyện Phàn Ngọc Hương chưa bao giờ nghĩ tới, Nhậm Thương Diêu trong lòng nàng luôn luôn là vật sở hữu, ham muốn chiếm hữu tràn đầy chưa từng nghĩ tới vấn đề giới tính, Nhậm Thương Diêu chính là nô của nàng.
Cho nên cho dù lỏa thân thay quần áo trước mặt Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương cũng không cảm thấy có chuyện gì, Nhậm Thương Diêu tên nô này không dám làm gì nàng...... Được rồi, sau khi bị bắt đi, nàng không thể không thừa nhận nàng quá ngây thơ rồi.
Về phần thích, nam nhân thích nàng nhiều lắm.
Cho dù ác danh của Phàn Ngọc Hương lan xa, nhưng nữ nhân Tuyết Tầm Quốc người nào không cường hãn? Nữ nhân không cường hãn có còn là nữ nhân của Tuyết Tầm Quốc sao?
Chỉ có thể nói nam nhân Tuyết Tầm Quốc bị hãn nữ ngược đãi quen rồi, rất nhu nhược bọn họ sẽ cảm thấy không thú vị đâu!
Hơn nữa trọng điểm là -- dung mạo của Phàn Ngọc Hương thật sự rất hấp dẫn nam nhân Tuyết Tầm Quốc.
Phàn Ngọc Hương giống như thuốc phiện chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất trong Phàn gia tứ tỷ muội, cho dù bộ dáng Phàn Ngọc Hương bé bỏng nhu nhược là giả, nhưng lại thỏa mãn được tâm lý của các nam nhân trường kỳ bị nữ nhân Tuyết Tầm Quốc áp bức.
Trước khi Phàn Ngọc Hương tới tuổi cập kê, người tới cửa tự tiến cử muốn trở thành trượng phu của Phàn Ngọc Hương đã xếp đầy các phố lớn ngõ nhỏ ở thành Tuyết U, bởi vậy hôn sự của Phàn Ngọc Hương không khiến cho Phàn gia lão thái quân lo lắng nhất.
Mà ánh mắt của Phàn Ngọc Hương rất cao, trước mắt còn chưa có nam nhân nào có thể lọt vào mắt nàng, ở trong lòng nàng, nam nhân chân chính nên giống cha nuôi của nàng, nam nhân kém Úy Phạm Thiên, nàng sẽ không thèm nhìn.
Về phần Nhậm Thương Diêu...... cho tới bây giờ Phàn Ngọc Hương không xếp y vào danh sách người sẽ trở thành trượng phu của mình, ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Diêu chính nô của nàng -- chỉ thuộc về nàng, ai cũng không thể cướp.
Nhưng mà, sau khi Nhậm Thương Diêu nói thích nàng, vài ngày nay, Nhậm Thương Diêu động bất động liền đụng chạm dã man cắn cắn hôn hôn, nàng mới hoảng hốt hiểu được, Nhậm Thương Diêu đã sớm thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.
Nàng nhớ tới khí lực Nhậm Thương Diêu kiềm trụ nàng, còn có nụ hôn ngang ngược, thế nào cũng tránh không ra, trốn không được...... lần đầu tiên nàng biết thì ra khí lực của nam nhân lớn như vậy.
Phàn Ngọc Hương không ngu, sao lại không nhận ra dục vọng trong mắt Nhậm Thương Diêu, nhất là lúc hôn nàng, ý chí chiếm đoạt mãnh liệt trong mắt Nhậm Thương Diêu làm cho nàng kinh hãi, mà y cũng không để ý nàng nhìn thấy, thậm chí có thể nói là y muốn nói rõ với nàng, dục vọng của y đối với nàng -- luôn cứng rắn để nàng biết rõ ràng.
Thiếu nội lực, nàng căn bản không đánh lại được y, y có thể dễ dàng làm bất cứ chuyện gì với nàng, thậm chí nàng đã chuẩn bị tâm lý...... Một lần lại một lần hôn cuồng nhiệt luôn làm cho nàng run sợ lại hoảng hốt.
Chính là, nàng quật ngạo giấu giếm đi, nhưng trong lòng đã sớm tràn đầy phòng bị.
Nhưng mà, ngoài hôn nàng, Nhậm Thương Diêu lại chưa làm chuyện gì khác, rõ ràng dục vọng trong mắt rõ ràng như vậy, nhưng y lại không đụng vào nàng, là vì...... Y thích nàng sao?
Phàn Ngọc Hương không hiểu lắm, đời này chưa thích ai, cũng không biết tư vị của thích là như thế nào.
Đối với Nhậm Thương Diêu, nàng luôn luôn có ham muốn chiếm hữu cường đại, về phần thích hay không, cho tới bây giờ nàng không có nghĩ đến.
Phàn Ngọc Hương không nhịn được nhìn về phía Nhậm Thương Diêu.
Bởi vì sơn đạo rất quanh co, Nhậm Thương Diêu dứt khoác xuống ngựa, dắt ngựa đi, mà Phàn Ngọc Hương vẫn thoải mái ngồi trên lưng ngựa. Tuy rằng không làm nô của nàng nữa, nhưng Nhậm Thương Diêu đã sớm quen hầu hạ tốt cho nàng, chưa từng muốn nàng xuống ngựa đi bộ.
Ánh sáng xuyên qua tán cây dừng lại trên bả vai rộng lớn của Nhậm Thương Diêu, lúc này Phàn Ngọc Hương mới phát hiện Nhậm Thương Diêu không chỉ cao lớn, bả vai cũng thực dày, bước chân trầm ổn không tiếng động, từ mặt bên nhìn qua, ngũ quan của y rất sắc, lông mi rất dài, tóc màu cọ dưới ánh sáng phảng phất như tỏa hòa quang, có cảm giác lông xù.
Nhậm Thương Diêu đột nhiên dừng chân lại, nhíu mày nhìn về phía Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình thế mà lại vươn tay sờ đầu của y...... Ách, làm sao nàng có thể......
Phàn Ngọc Hương nhanh chóng rút tay về.
“Ách...... Trên đầu ngươi có thứ bẩn.” Nàng xấu hổ nói xong, ánh mắt dao động, lần đầu tiên trong đời có cảm giác chột dạ.
Phàn Ngọc Hương cũng không hiểu sao mình có thể sờ qua, nhưng cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay vẫn y nguyên, khác với ngũ quan tằng ngũ cương nghị của y, tóc của y lại mềm mại như tơ, một chút cũng không làm đau tay.
“À.” Nhậm Thương Diêu thú vị nhìn Phàn Ngọc Hương. Đây là lần đầu tiên thấy nàng chột dạ, nhưng y không vạch trần nàng, thậm chí còn chuyển đỉnh đầu dựa vào nàng, “Còn thứ gì bẩn nữa không?”
Đừng tưởng rằng nàng nghe không ra ý cười trong giọng nói của y, nàng xấu hổ trừng y, mất hứng đẩy đầu của y ra.
“Tránh ra!”
Nhậm Thương Diêu cong khóe miệng, tiếp tục trêu chọc nàng, “Ta không để ý nàng sỗ sàng.”
“Ai ăn đậu hủ của ngươi!” Phàn Ngọc Hương trừng mắt. Nàng chỉ sờ tóc mà thôi, so với y không ba thì năm động tay động chân, còn có vài nụ hôn ch.ết tiệt kia là sao?
Mặc dù bị giáo huấn vài lần, Phàn Ngọc Hương không thể không ôm hận buông tha chuyện lưu lại ký hiệu, nhưng mà nàng còn nhớ cảm giác miệng bị cắn vừa sưng vừa tê.
Ngay cả bây giờ, cho dù Nhậm Thương Diêu đi xuống dắt ngựa, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ muốn cưỡi ngựa đào tẩu, bản lãnh của Nhậm Thương Diêu là nàng dạy dỗ, nàng biết mình trốn không thoát.
Hơn nữa làm không tốt bị bắt lại lại là một lần cắn hôn dã man, Phàn Ngọc Hương không muốn lấy thân phạm hiểm, môi của nàng thật vất vả với hết sưng.
Nghĩ đến miệng mình sưng mấy ngày, Phàn Ngọc Hương không nhịn được lại oán hận mà trừng Nhậm Thương Diêu một cái. Nàng thực sự dưỡng ra một con sói cắn chân mình!
Nhậm Thương Diêu để nàng trừng, y thích nàng như vậy, cảm xúc của nàng vì y mà dao động, cho dù tức giận cũng tốt, ánh mắt của nàng sẽ lưu lại trên người y.
Nhậm Thương Diêu đưa tay lên mặt Phàn Ngọc Hương.
“Làm cái gì!” Phàn Ngọc Hương vươn tay muốn hất ra, lại bị bắt lấy, nàng lập tức nhíu mày, “Nhậm Thương Diêu, ngươi muốn làm gì! Buông......”
Lời còn lại lúc nhìn thấy thứ trên tay Nhậm Thương Diêu đều dừng lại.
Khi bắt lấy cổ tay nàng, Nhậm Thương Diêu dùng một tay kia lấy một phiến lá nhỏ mắc trên tóc nàng.
“Tóc nàng dính lá cây,” Còn mang tới trước mắt Phàn Ngọc Hương, quơ quơ, “Này, ta không nói dối.”
Phàn Ngọc Hương trừng mắt nhìn phiến lá trên tay Nhậm Thương Diêu, lại trừng mắt nhìn ánh mắt chế nhạo của y.
Tên thối tha này chắc chắn là cố ý! Phàn Ngọc Hương bỏ tay y ra, quay mặt không để ý tới y.
Nhậm Thương Diêu lại đột nhiên vươn tay đụng vào mặt nàng.
Phàn Ngọc Hương lập tức táo bạo, “Nhậm......”
“Chán ghét ta như vậy sao?” Nhậm Thương Diêu hỏi nàng, con ngươi màu vàng thâm mà trầm, “Nhưng nàng biết không? Ta tình nguyện bị nàng chán ghét, cũng không muốn bị nàng bỏ qua.”
Phàn Ngọc Hương kinh ngạc nhìn y, tâm tình táo bạo đột nhiên hoảng một chút, thậm chí còn hơi vô thố, y như vậy làm cho nàng thực không quen.
“Ngươi......” Muốn mở miệng nói cái gì đó, thậm chí muốn dựng thẳng lông mày, dùng thái độ hung ác nói chán ghét, nhưng thực sự chán ghét sao? Phàn Ngọc Hương sững sờ.
Nàng phát hiện tuy hành vi của Nhậm Thương Diêu làm cho nàng nổi giận, làm cho nàng tức giận đến muốn làm thịt y, Nhưng mà chán ghét...... hình như nàng thực sự không nghĩ đến.
Vậy nàng chán ghét Nhậm Thương Diêu sao? Nàng tự hỏi trong lòng.
Lại kinh ngạc phát hiện không có! Bị Nhậm Thương Diêu tên bạch nhãn lang này phản bội, uy hϊế͙p͙, sỗ sàng, nàng phẫn nộ, phát điên, muốn chém y, nhưng chỉ như vậy, lại không chút thống hận hay chán ghét.
Đây hoàn toàn không phù hợp với tính nết của nàng, nếu người nào giống đối xử với nàng như Nhậm Thương Diêu, chắc chắn nàng sẽ làm người nọ sống không bằng ch.ết, nhưng đối với Nhậm Thương Diêu...... hình như nàng không thực sự muốn mạng của y, vì sao?
Phảng phất có đáp án ẩn ẩn hiện lên, nhưng Phàn Ngọc Hương không hiểu tình yêu vẫn không phát hiện.
Nhìn ánh mắt hoang mang của Phàn Ngọc Hương, con ngươi Nhậm Thương Diêu hơi lóe, khuôn mặt từ từ dựa sát vào nàng, cánh môi chậm rãi tới gần nàng, sắp dán lên phiến môi ngọt ngào kia, rừng cây lại đột nhiên truyền ra tiếng vang.
Phàn Ngọc Hương lập tức hoàn hồn, thấy mặt Nhậm Thương Diêu dán lên, không chút nghĩ ngợi lập tức tát một cái.
“Nhậm Thương Diêu!” Tên thối tha này không ngờ lại muốn ăn đậu hủ của nàng.
Nhậm Thương Diêu chậc một tiếng trong lòng, xém chút nữa! Là tên khốn nào phá hư chuyện tốt của y?
Nhậm Thương Diêu khó chịu quay đầu, lúc này, vừa khéo một bóng dáng nhảy ra khỏi bụi cỏ, đánh về phía Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu lập tức nghiêng người bảo vệ Phàn Ngọc Hương, đá cái bóng văng phác lên ra.
“Ngao......” Bóng đen phát ra một tiếng khóc thét, lăn một vòng trên mặt đất, lại nhanh chóng đứng lên, tứ chi, tóc dài hỗn độn xõa lên khuôn mặt đen đúa không nhìn ra ngũ quan.
Lúc chống lại đôi mắt vàng kia, Nhậm Thương Diêu ngây ngẩn cả người.
Phàn Ngọc Hương ngồi trên lưng ngựa cũng ngạc nhiên nhìn đôi mắt màu vàng hiếm thấy của người tới, nàng nghĩ đến bộ dáng của Nhậm Thương Diêu ở trong lồng năm đó, giống hệt đôi mắt thú này như đúc.
Trước mắt, đúng là một người thú tộc!