Chương 6
Phàn Ngọc Hương luôn luôn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Thương Diêu.
Nam hài trong lồng bẩn hề hề, trên người lại đều là máu và vết thương, nhưng đôi mắt vàng hi hữu kia vẫn sáng ngời như vậy, tràn ngập sức sống cùng bất tuân, đánh đập và lồng giam không khóa được dã tính mạnh mẽ hung hãn của y, đó là con thú một mãnh thú -- cho dù y khoác lớp da nhân loại.
Từ ánh mắt đầu tiên Phàn Ngọc Hương đã bị hấp dẫn, bởi vì mắt vàng không khuất phục, dường như tuyên cáo chỉ cần để y giãy thoát khỏi lồng giam, những người khi nhục y đều sẽ ch.ết dưới lợi trảo của y.
Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương vốn không có mấy hứng thú với việc mua nô lệ lại nổi lên hứng thú, hơn nữa phải đem con thú này về nhà.
Nàng vì y mà đặt tên, tự mình dạy y, hai người dường như là cùng ăn cùng ngủ. Một ngày lại một ngày, thú tính của y dần dần rút đi, hoặc là nên nói y đã hiểu được cách che giấu, thu liễm nanh vuốt của chính mình, trừ mắt vàng đại biểu cho người thú tộc ra, y giống như một người thường.
Ngay cả Phàn Ngọc Hương cũng quên mất bộ dáng khi Nhậm Thương Diêu còn là dã thú ra sao, cho đến khi nhìn thấy người thú tộc trước mắt, mới gợi lên trí nhớ của Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương đánh giá người thú tộc trước mắt, là một nữ nhân, trên người chỉ khoác da thú đơn sơ, điều này làm cho Phàn Ngọc Hương nhíu mày. Thì ra người thú tộc trong truyền thuyết chưa khai hóa đã biết mặc quần áo. Trên người nữ nhân có vết thương, yết hầu gầm nhẹ cảnh giới, đồng tử nhìn chăm chú vào Nhậm Thương Diêu, dường như có chút nghi hoặc.
Nhậm Thương Diêu lại lạnh nhạt, cho dù lúc mới nhìn thấy nữ nhân này y có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng chỉ có một chút, khuôn mặt bình tĩnh làm cho người ta không thấy rõ ý tưởng của y.
Nữ nhân đột nhiên phát ra thanh âm kỳ quái, Phàn Ngọc Hương không hiểu, nhìn thấy ánh mắt nữ nhân kia nhìn chằm chằm Nhậm Thương Diêu.
Đây là đang nói chuyện với Nhậm Thương Diêu sao? Phàn Ngọc Hương tò mò, “Nàng nói cái gì?”
“Không biết.” khẩu khí Nhậm Thương Diêu lạnh nhạt kỳ dị.
Phàn Ngọc Hương quay đầu nhìn y, nàng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của y, điều này làm cho nàng không thể thấy rõ y, nhưng vẫn có thể cảm giác được thái độ cự tuyệt của y, không biết vì sao, điều này làm nàng cảm thấy trong lòng hơi lạ, cảm giác như có một bức tường trong suốt bao quanh y, nàng nhìn thấy y, nhưng không được phép bước vào.
Điều này làm cho lòng Phàn Ngọc Hương hoảng hốt, nàng không thích Nhậm Thương Diêu như vậy, cảm giác như y sẽ đột nhiên cách nàng thực
Xa...... Nàng không thích!
“Nhậm......” Phàn Ngọc Hương đang muốn mở miệng, trong rừng cây lại truyền đến tiếng động.
“Mau! Nữ nhân kia chạy bên này!”
“Mau đuổi theo! Mẹ nó, lần này thế mà lại gặp được người thú tộc, thực mẹ nó may mà! Nhưng lại là nữ, tuyệt đối không thể buông tha!”
Nữ nhân thú tộc cũng nghe tiếng động ở mặt sau, nàng lại liếc nhìn Nhậm Thương Diêu một cái, rù rù vài câu, liền nhanh chóng chạy sang bên kia.
Nữ nhân thú tộc vừa chạy, người đuổi theo cũng đang vừa lúc chạy đến.
Vừa lao ra khỏi cây cối liền nhìn thấy Nhậm Thương Diêu cùng Phàn Ngọc Hương, vài đại nam nhân ngây ngẩn cả người.
Trên tay bọn họ đều cầm tên và đao, trên người có mùi máu khó ngửi, Phàn Ngọc Hương vừa nhìn liền biết đây là bọn buôn lậu thú, loại buôn lậu này chuyên môn kiếm ăn trong rừng, chuyên môn săn thú quý hiếm, đòi tiền cao cắt cổ.
“Thao! Lão đại, huynh xem, thế nhưng lại gặp được một nam nhân thú tộc.” Một nam nhân thấp bé, ánh mắt giống con chuột nhìn Phàn Ngọc Hương, đáng khinh ɭϊếʍƈ môi, “Còn mang tới một tiểu mỹ nhân.”
Ánh mắt ghê tởm làm cho Phàn Ngọc Hương chán ghét nhíu mày, ánh mắt Nhậm Thương Diêu lại giận dữ, nhìn kỹ, phảng phất còn mang theo huyết quang.
Nam nhân được xưng là lão đại trên mặt có vết sẹo đao, gã không ngu ngốc giống thủ hạ của mình, nào có người thú tộc mặc quần áo của người, hơn nữa còn mang theo tiểu cô nương xinh đẹp...... Nam nhân không khỏi nghĩ đến lời đồn trên giang hồ.
“Hê hê --- tiểu mỹ nhân, đừng sợ, ca ca sẽ đem cứu nàng ra! Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần tiểu mỹ nhân lấy thân báo đáp...... A......” nam nhân mắt chuột đột nhiên che mặt, máu tươi không ngừng trào ra từ bàn tay, “Mắt ta...... A a a......”
Nhậm Thương Diêu vất con mắt trong tay, con ngươi màu vàng lạnh như băng nhìn tên lão đại mặt sẹo.
Lão đại mặt sẹo bị nhìn đến run sợ trong lòng, có cảm giác kế tiếp chính là mình.
Thủ đoạn huyết tinh của Nhậm Thương Diêu cũng làm cho vài tên thủ hạ đứng bên cạnh lão đại mặt sẹo choáng váng, một hồi mới tỉnh lại, lập tức lấy đao bổ về phía Nhậm Thương Diêu, lão đại mặt sẹo muốn gọi bọn chúng dừng tay đã không còn kịp, bỗng chốc toàn bộ thủ hạ của gã khóc thét ngã xuống đất.
Nhậm Thương Diêu không lấy mạng của bọn họ, đều làm cho bọn họ đứt tay tàn chân, mùi máu tanh nồng đậm phiêu tán, hương vị như vậy ở thâm sơn là nguy hiểm nhất, dễ dàng hấp dẫn dã thú hung ác nhất.
Sắc mặt lão đại mặt sẹo trắng bệch, không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy, nhưng mới chạy ra một bước, gã liền cảm thấy hai chân tê rần, cúi đầu nhìn, nhận ra chân mình đã bị chặt đứt.
“A a a......” gã lập tức kêu thảm thiết.
Sắc mặt Nhậm Thương Diêu lạnh nhạt, không để ý tới tiếng kêu thê thảm khóc thét, y xoay người nhìn về phía Phàn Ngọc Hương, mắt vàng toát ra mũi nhọn, giống như nữ nhân thú tộc vừa rồi.
Phàn Ngọc Hương sửng sốt, nhớ tới nam hài bị khóa ở trong lồng năm đó -- một con thú khoác da nhân loại.
Nhậm Thương Diêu đi từng bước một tới chỗ Phàn Ngọc Hương, mắt vàng khóa chặt nàng, sau đó nâng lên tay dính máu, khẽ chạm mặt nàng, khóe môi nhợt nhạt cong lên, “Sợ sao?”
Y luôn là một con thú, sao có thể giống người, bản chất của y không thể cải biến.
Vậy nàng thì sao? Còn có thể nhận y giống năm đó sao? Dù nàng không thể nhận, y vẫn sẽ không buông nàng, không phải chỉ có nàng có ham muốn chiếm hữu, ham muốn chiếm hữu của người thú tộc so với ai cũng càng cường.
“Bẩn ch.ết!” Phàn Ngọc Hương chán ghét hất tay y ra, nâng tay lau mặt mình, nhìn thấy vết máu trên tay, nàng tức giận tát y một cái, “Nhậm Thương Diêu, ngươi dám dùng tay bẩn dính máu đụng vào ta!”
Nàng nổi giận, nàng yêu sạch sẽ, tuyệt không thể chịu được thứ dơ bẩn gì đó dính lên người.
Về phần câu hỏi của Nhậm Thương Diêu...... Mẹ nó, nàng sợ cái quỷ! Con thú này nàng dưỡng mười hai năm, nàng đã dám dưỡng, sẽ không sợ cái gì, hơn nữa so với sợ, nàng chú ý nhất là nàng bị tên nô chính mình tự tay dưỡng cắn ngược lại, đây mới là chuyện làm cho nàng hộc máu nhất!
Nhậm Thương Diêu đã sớm quen đau rát trên mặt, mà đau này, làm ắt vàng thú tính nhiễm lên dịu dàng của nhân tính, thế này y mới phát hiện tâm của y luôn luôn buộc chặt, cho dù quyết định sẽ không buông nàng, nhưng y vẫn sợ hãi, sợ nàng thất vọng, sợ nàng rời xa y, sợ nàng...... Không cần y.
Nhưng Phàn Ngọc Hương vẫn vậy, thái độ nàng đối với y không có đổi, ánh mắt nhìn y không có chán ghét hoặc sợ hãi, giống như năm đó, ở nàng trong mắt, y sinh động, mà không phải con thú.
Tâm Nhậm Thương Diêu ấm áp, y nhìn kỹ Phàn Ngọc Hương còn đang nói thầm, luyến tiếc dời ánh mắt.
Một khắc nàng đưa y về nhà, thế giới của y cũng chỉ có nàng.
Nhậm Thương Diêu luôn luôn che giấu, Phàn Ngọc Hương muốn y làm người, vậy y làm, Phàn Ngọc Hương muốn y trung thành, vậy y liền cho, chỉ cần Phàn Ngọc Hương muốn, y đều cho, y luôn luôn vì Phàn Ngọc Hương mà sống.
Cho đến kia, y rốt cuộc áp chế không được tham lam trong lòng, quyết định vồ đến.
Đã có thể vồ đến, y cũng không triển lộ thú tính trong lòng với Phàn Ngọc Hương, lâu ngày, có đôi khi ngay cả bản thân y cũng sẽ quên con thú trong lòng mình.
Ngày sống như dã thú, y thực sự cho rằng mình đã quên.
Nhưng hôm nay gặp được nữ nhân thú tộc, trong lòng y nhấc lên cuộn sóng, tư thế ẩn núp giống dã thú gợi lên trí nhớ y đã lãng quên hồi lâu, ánh mắt như dã thú làm tỉnh lại thú tính tiềm tàng trong lòng y, thanh âm phát ra từ yết hầu kia...... xa lạ như vậy, nhưng cũng quen thuộc.
Y nghe hiểu.
Câu nói đầu tiên là “Ngươi là ai?”
Thứ hai câu vẫn nói với y “Chạy mau!”
Thì ra, y có muốn làm người thế nào thì trong khung y vẫn chỉ là thú.
Đối mặt sự thật này, Nhậm Thương Diêu không có cảm giác e ngại gì, y luôn luôn biết bản tính của mình, nhưng Phàn Ngọc Hương không biết.
Y luôn luôn che dấu trước mặt Phàn Ngọc Hương, y biết y có thể che giấu cả đời, mười hai năm này, y luôn luôn làm như vậy, y có thể.
Nhưng mà, y đột nhiên không muốn.
Đã lộ ra dục vọng trước mặt Phàn Ngọc Hương rồi, vậy vì sao y còn muốn che giấu bản thân?
Là người hay là thú, đây đều là y chân chính.
Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không biết ý tưởng của Nhậm Thương Diêu, nàng đang cố gắng rửa mặt và tay mình.
Ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, nàng dùng sức xoa xoa tay, không có xà phòng, nàng đành phải dùng cánh hoa chà xát, cảm thấy mùi máu tanh khó ngửi đã không có, nàng mới dừng lại, nhưng mà mặt và tay đã bị nàng chà xát hồng một mảng.
Phàn Ngọc Hương căm giận trừng mắt liếc Nhậm Thương Diêu một cái.
Nhậm Thương Diêu đang đốt lửa trại, vừa xử lý con mồi cùng cá mới bắt từ trong suối ra, bọn họ ngồi che nắng dưới đại thụ xanh ngắt, cành lá mọc lan tràn rậm rạp, trên cây còn có thụ động, không lớn, chỉ có thể để một người đi vào.
Phàn Ngọc Hương đã sớm phát hiện, hình như Nhậm Thương Diêu rất quen thuộc với rừng cây này, trời sắp tối, y tìm được nơi nghỉ ngơi, vị trí vừa khéo đón gió, phụ cận không có dã thú, còn có dòng suối trong suốt.
Hơn nữa sau khi gặp được nữ nhân thú tộc kia, Nhậm Thương Diêu cũng trở nên là lạ, tuy rằng thoạt nhìn thực bình thường, nhưng Phàn Ngọc Hương cảm thấy không đúng, bình thường nếu nàng trừng y như vậy, y chắc chắn sẽ bày ra nụ cười vô lại chán ghét.
Nhưng bây giờ, Nhậm Thương Diêu lại an tĩnh.
An tĩnh như vậy, Nhậm Thương Diêu làm cho Phàn Ngọc Hương có chút không quen, nàng nghĩ đến ban ngày khi Nhậm Thương Diêu khác thường, hình như giống khi đó, Nhậm Thương Diêu bây giờ làm cho nàng cảm thấy thực xa xôi.
Nàng không thích!
Vì sao không thích, nàng cũng nói không nên lời, nàng chính là không thích Nhậm Thương Diêu thế này, Nhậm Thương Diêu như vậy làm cho lòng nàng thực buồn, giống bị cái gì chặn lại.
Phàn Ngọc Hương mím môi, mất hứng cởi hài, bỏ đôi chân nhỏ trắng nõn vào trong suối.
Mặt trăng lên, bởi vì vị trí chỗ này cao, vừa ngẩng đầu, trời đầy sao bao trùm toàn màn đêm, dường như chỉ cần vươn tay là có thể bắt lấy sao trên trời.
Rừng cây thực an tĩnh, trừ tiếng tách tách của nhánh cây bị cháy cùng tiếng suối róc rách ra, chỉ còn tiếng gió thổi.
Không chịu nổi an tĩnh như vậy, Phàn Ngọc Hương không nhịn được mở miệng, “Này, trước kia ngươi ở nơi này?”
Đối với câu hỏi của Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu không ngoài ý muốn, y cũng không cảm thấy chính mình có thể giấu giếm nàng, hơn nữa cũng không có gì phải giấu diếm, y quẳng nhánh cây vào đống lửa.
“Không ngoài dự đoán thì hình như là như vậy.” giọng điệu của y thực bình thản.
Bên trong thâm sơn cũng thay đổi mấy, kỳ thực ngay từ đầu Nhậm Thương Diêu cũng không phát hiện rừng cây này là nơi trước kia y ở, lúc gặp được nữ nhân thú tộc cùng đám người đi săn, mới gợi lên trí nhớ của y.
Y nhớ khi đó y ở trong một thụ động, gần thụ động còn có dòng suối nhỏ......
Theo trí nhớ cực tốt của mình, y không ngờ mình sẽ thực sự tìm được nơi ở trước kia, cây so với trong trí nhớ cao lớn hơn chút, thụ động đã từng cảm thấy khá lớn bây giờ lại quá nhỏ.
Mảnh đất này, y từng cảm thấy vô cùng lớn, một mình y sinh hoạt đã lâu, chưa từng gặp được tộc nhân, y cũng luôn cho rằng trên đời này có lẽ chỉ còn lại mình y là người thú tộc, không ngờ sau nhiều năm rời đi, lúc lơ đãng trở về lại gặp được tộc nhân.
“Tộc nhân của ngươi có ngụ ở nơi này hay không?” Phàn Ngọc Hương quay đầu nhìn Nhậm Thương Diêu, ánh lửa hắt lên tạo khoảng tối che mặt y, làm cho nàng nhìn không rõ.
“Lúc trước sao ngươi lại bị bọn buôn người bắt?” Phàn Ngọc Hương luôn không hỏi qua chuyện trước kia của y, cũng không cảm thấy có cái gì hay để hỏi, khi đó nàng chỉ cảm thấy y là vật sở hữu của nàng, thú tộc cái gì, đều đã trôi qua, y có chủ tử nàng đây, nàng sẽ dưỡng y thật tốt.
Nhưng bây giờ nàng lại đột nhiên muốn biết, bởi vì Nhậm Thương Diêu kỳ quái...... Nàng không khỏi nhớ đến tiếng gầm thấp của nữ nhân thú tộc đối với Nhậm Thương Diêu, thấy thế nào cũng giống như đang nói chuyện với Nhậm Thương Diêu, hơn nữa nàng chắc chắn Nhậm Thương Diêu nghe hiểu.
Hình như không ngờ Phàn Ngọc Hương sẽ hỏi y chuyện trước kia, y ngước mắt nhìn Phàn Ngọc Hương, khóe miệng hơi cong lên, “Thế nào? Không phải nàng không muốn hỏi sao?”
“Đúng vậy.” Trước kia nàng hoàn toàn không có hứng thú với quá khứ của y, nhưng mà...... Nhìn nụ cười nhạt bên miệng y, nàng nheo mắt, đột nhiên cảm thấy y bây giờ cười càng vô lại càng làm cho người ta chán ghét hơn trước kia, vô hình chung kéo xa khoảng cách của hai người.
Nàng không thích loại cảm giác này.
“Bây giờ ta muốn hỏi.” Nàng nâng cằm, giống như đó là điều đương nhiên.
Ánh trăng nhạt phản chiếu tại dòng suối trong suốt, cùng ánh sao sáng trên trời tôn nhau lên, chiếu rọi Phàn Ngọc Hương, ngũ quan tinh xảo trắng ngà, như miếng ngọc phát ra ánh sáng dịu dàng, nhưng đôi mắt đen kia lại sáng như ánh ban mai, ở trong mắt Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương chói mắt như thế, ngay cả ánh trăng sao sáng ngời cũng phải ảm đạm vì nàng.
Nhìn Phàn Ngọc Hương như vậy, Nhậm Thương Diêu đột nhiên cảm thấy đáy lòng dậy sóng từ lúc nhìn thấy nữ thú tộc kia nháy mắt tiêu thất.
Y luôn luôn cho rằng mình không có tộc nhân, cho đến kia nhìn thấy nữ thú tộc kia mới biết được, thì ra trên đời này không phải chỉ có y là người thú tộc, vậy vì sao lúc trước y lại bị bỏ rơi nơi thâm sơm, một mình sinh tồn?
Y bị tộc nhân vứt bỏ sao? Vì sao lại vứt bỏ y? Điều này làm cho cảm xúc của y xao động.
Nhìn Phàn Ngọc Hương, đột nhiên y cảm thấy dù đáp án là gì, đều không xong, bởi vì y chỉ nên để ý cô gái trước mắt này, nàng là thế giới của y, tín ngưỡng của y.
Nàng là điều duy nhất y muốn có được.
Nhậm Thương Diêu nở nụ cười, nụ cười lần này không còn lạnh nhạt, mà là chân chính tươi cười, ánh mắt dịu dàng say lòng người nhìn Phàn Ngọc Hương, nhu tình như vậy làm cho Phàn Ngọc Hương ngẩn ra, sau đó cảm giác ngăn cách với Nhậm Thương Diêu cả một ngày nay nháy mắt biến mất, không biết thế nào, Phàn Ngọc Hương đột nhiên cảm thấy tâm tình vui lên.
“Lúc bắt con mồi, bị bọn buôn người phát hiện.” Nhậm Thương Diêu trả lời nàng, “Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy người giống ta, ta còn tưởng là đồng loại.”
Ai biết đó là người muốn đi săn y.
Phát hiện y bọn buôn lậu vô cùng hưng phấn, dùng tất cả các thủ đoạn để bắt y, trong quá trình bị săn, y bị thương rất nhiều, hơn nữa sau khi bị bắt bị ngược đãi, cho dù qua rất nhiều năm, những y vẫn cứ nhớ.
Bởi vậy bọn buôn người này, y ghét cay ghét đắng, đây cũng là lý do y dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó với đám người buôn lậu đó, nữ thú nhân bị săn kia làm cho y nghĩ đến mình năm đó.
Nhưng Nhậm Thương Diêu nghĩ, y vẫn may mắn, bởi vì nếu không bị bọn buôn người bắt, sao y có thể gặp được Phàn Ngọc Hương?
“Về sau ta bị bọn buôn người dùng bẫy bắt lấy, dùng thiết liên nhốt tại trong lồng, sau đó bị đưa đến chợ nô lệ, lại gặp được nàng.” Nói đến chữ “Nàng”, giọng nói Nhậm Thương Diêu trầm mà mềm mại, phảng phất như gọi người trong lòng.
Phàn Ngọc Hương đột nhiên cảm thấy tim mình nảy mạnh lên, phản ứng này giống như khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm lúc Nhậm Thương Diêu nói với nàng rằng “Phàn Ngọc Hương, ta muốn nàng!”, hơn nữa lần này càng nghiêm trọng, nàng lại cảm thấy hai má có chút nóng lên.
Phàn Ngọc Hương không được thoải mái quay mặt đi, cúi đầu nhìn dòng suối, lại nhận ra tim mình không hiểu sao lại đập nhanh, thậm chí còn mặt đỏ!
Đây là chuyện gì? Phàn Ngọc Hương bị phản ứng kỳ lạ của mình dọa, nàng hoảng loạn, nhưng lại nghĩ mình hoảng cái gì? Sao nàng lại giống như tiểu cô nương gặp mối tình đầu vậy, quả thực chẳng hiểu ra làm sao!
Sợ bị Nhậm Thương Diêu phát hiện nàng khác thường, nàng vờ trấn định, tiếp tục hỏi: “Trước kia ngươi không ở với tộc nhân sao?”
“Không, ta luôn luôn một mình.” Nhậm Thương Diêu nhìn bóng lưng Phàn Ngọc Hương, bắt lấy vẻ kinh hoảng trong mắt nàng khi nàng quay mặt đi, mắt vàng lóe sáng, y không tiếng động đi tới chỗ nàng.
Phàn Ngọc Hương không phát hiện, nàng vẫn đắm chìm trong phản ứng quái dị của mình, nàng vuốt ngực mình, thịch thịch thịch...... Vì sao lại đập nhanh như vậy?
Mà nghe được lời Nhậm Thương Diêu nói, Phàn Ngọc Hương sửng sốt. Nàng không ngờ hồi nhỏ y lại một mình một người sinh tồn ở trong núi, hôm nay nhìn thấy nữ thú tộc kia...... Y có thể muốn gặp tộc nhân của mình hay không?
Nghĩ vậy, Phàn Ngọc Hương không nhịn được hỏi, “Tộc nhân của ngươi hẳn là cũng ở tại ngọn núi này, ngươi muốn đi tìm sao?”
“Không.”
Thanh âm trầm thấp đột nhiên xuất bên tai nàng, nàng bị dọa. Y tới khi nào?
Lúc Phàn Ngọc Hương sững sờ, hai cánh tay hữu lực từ phía sau ôm lấy nàng, nàng không chút nghĩ ngợi, thói quen nổi giận.
“Nhậm Thương Diêu, ngươi làm cái gì......”
“Nàng cảm thấy ta còn có thể trở về sao?”
Cúi đầu hỏi làm cho Phàn Ngọc Hương ngừng phát giận, động tác giãy dụa cũng dừng lại, mà Nhậm Thương Diêu lại nhân cơ hội này dán lên thân thể nàng, hai tay ôm eo, cằm để vai nàng, môi dán lên gò má mềm mại của nàng.
Thân thể Phàn Ngọc Hương cứng lại, mặc cho Thương Diêu nói bên tai nàng: “Ta đã không còn là người thú tộc chân chính.”
Cho dù bản chất của y vẫn là thú, nhưng cũng không giống, y không thể quay về với cuộc sống đơn thuần kia nữa.
Thanh âm khàn khàn nghe vào trong tai Phàn Ngọc Hương, cô đơn thở dài, làm cho nàng mềm lòng, nàng rũ mắt, mặc y ôm nàng, lồng ngực ấm áp dán lên lưng nàng, tiếng tim đập nhẹ nhàng của y chấn động nàng.
Nhậm Thương Diêu mỉm cười, biết chủ tử của y lại mềm lòng, rõ ràng là một người kiêu ngạo như vậy, nhìn như không tốt ở chung, nhưng y biết lòng của nàng so với ai cũng càng mềm.
Ôm nàng, hương thơm ngát quen thuộc mê hoặc tâm y.
Khi đó y bị nhốt trong lồng giam, thứ hấp dẫn y đầu tiên chính là mùi trên người nàng, nàng luôn luôn nghĩ điểm tâm nàng mang đến hấp dẫn y. Kỳ thực không phải, là mùi hương trên người nàng, còn có ánh mắt sạch sẽ không chứa chút khinh bỉ và tham lam kia hấp dẫn y.
Ở trong mắt nàng, y không phải là ác thú, không phải là một súc sinh, mà là một người.
Nhậm Thương Diêu dán lên gò má của nàng, nàng cảm giác được hơi thở nóng rực của y thổi phất lên mặt, sau đó nàng nghe được y nhẹ giọng nói: “Ta chỉ cần có nàng là tốt rồi.”
Một câu rất nhẹ, Phàn Ngọc Hương lại có thể nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của y, sự nghiêm túc kia làm cho tâm nàng rung động, phảng phất như bị cái gì đó gõ một chút.
Nàng cúi đầu, nước suối trong suốt chiếu rọi hình ảnh hai người, cánh tay ôm chặt nàng như muốn khảm nàng thật sâu vào lòng, mà ánh mắt Nhậm Thương Diêu nhìn nàng chuyên chú thâm thúy như vậy, không biết vì sao lại làm cho nàng không thể thờ ơ nữa.
Mà tim của nàng lại đập thình thịch, không ngừng tăng nhanh, lại nhanh hơn.
“Vì sao?” Phàn Ngọc Hương hoang mang, vì sao y chấp nhất với nàng như vậy?
Nhậm Thương Diêu thắt chặt hai tay, vùi mặt vào hốc cổ nàng, cánh môi cọ lên làn da mềm mại, như trung khuyển khát cầu ấm áp của chủ nhân, “Bởi vì, nàng là thế giới của ta.”
Lần đầu tiên y cảm nhận được ấm áp là nàng cho, mà khi bùa hộ mệnh đeo lên ngực y, là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất y động lòng, còn có rất nhiều rất nhiều...... Mọi cảm xúc của y đều do nàng mang lại.
Nàng dạy cho y tất cả, làm cho y chỉ có thể nhìn thấy nàng, làm cho y thích nàng như vậy.
Phàn Ngọc Hương trầm mặc, nhưng tâm đã không còn bình tĩnh. Nghe tiếng tim đập thình thịch của Nhậm Thương Diêu, cho dù Nhậm Thương Diêu không nói ra miệng, nhưng nàng lại nghe thấy được, một tiếng lại một tiếng như đang nói thích nàng, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.
Không giống như lúc đầu nàng nghe thấy y nói thích nàng, hình như nàng đã không còn kháng cự......
Dưới ánh trăng, phảng phất có một số việc, tại một khắc này, đã thay đổi.
Phàn Ngọc Hương mất ngủ.
Nằm trong thụ động, nàng trợn mắt đến hừng đông, thế nào cũng không ngủ được, đây là lần đầu tiên.
Phàn Ngọc Hương vốn vô tâm, ăn ngon ngủ ngon, mất ngủ chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra.
Nhưng hôm qua, nàng kích động tránh đi ôm ấp của Nhậm Thương Diêu, cúi đầu vội vàng nói một câu “Mệt mỏi, ta muốn ngủ”, sau đó trốn vào thụ động, từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn về phía Nhậm Thương Diêu.
Rất giống chạy trối ch.ết.
Vào thụ động, nàng cũng không hiểu mình hoảng cái gì, chỉ cảm thấy mặt nóng, quá nóng, tim đập thật nhanh, thật nhanh......
Giống như có đáp án càng lúc càng rõ ràng, dường như là miêu tả sinh động, Phàn Ngọc Hương có chút sợ hãi đáp án đó, nàng không cho chính mình nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều, ép mình nhắm mắt ngủ, nhưng trong đầu lại luôn hiện lên lời nói của Nhậm Thương Diêu, hơi ấm của y còn lưu lại, như còn có thể cảm nhận được độ mạnh yếu của cánh tay y, còn có tiếng tim đập của y, luôn luôn vang lên bên tai nàng.
Phàn Ngọc Hương kinh hãi mở to mắt, trong thụ động chỉ có mình nàng, nàng không nhịn được ló đầu, vụng trộm nhìn ra ngoài thụ ngoài, Nhậm Thương Diêu an vị dưới tàng cây, đã qua nửa đêm, lửa vẫn sáng.
Y thủ đêm, cũng thủ nàng.
Nếu trong dĩ vãng, Phàn Ngọc Hương sẽ cảm thấy đây là đương nhiên, Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, vốn nên đối với nàng như vậy, mà lúc này nàng lại nhận ra mình không thể cho rằng như vậy nữa, nàng đột nhiên phát hiện điều Nhậm Thương Diêu làm dường như đã vượt qua việc một tên nô nên làm.
Nàng vốn chỉ yêu cầu Nhậm Thương Diêu trung thành, nhưng Nhậm Thương Diêu lại làm càng nhiều, y biết tất cả mọi sở thích của nàng, mặc kệ nàng nói cái gì, y sẽ làm tất cả.
Nàng thích ăn thịt, Nhậm Thương Diêu tự nướng thịt cho nàng, nàng sợ nóng lại không muốn sờ, Nhậm Thương Diêu liền xé thịt thành từng khối từng khối đút nàng ăn, nàng quen quay đầu liền thấy y, cho nên y luôn đứng ở nàng phía bên phải bảo vệ nàng.
Đám cưới của đại tỷ, nàng thấy đại tỷ lôi kéo Nhậm Thương Diêu đến một góc nói chuyện, nàng cảm thấy không có gì, không để ở trong lòng, nhưng kỳ thực trong lòng luôn luôn để ý, hôm sau thừa dịp Nhậm Thương Diêu không theo bên người, nàng lập tức tìm đại tỷ, hỏi đại tỷ nói cái gì với Nhậm Thương Diêu.
Phàn Ngọc Lâm không trả lời nàng, chỉ nhíu mày cười hỏi nàng, “Muội thì sao? Muội xem Nhậm Thương Diêu làm cái gì?”
Phàn Ngọc Hương không chút nghĩ ngợi đáp, “Đương nhiên là nô của muội.”
“À.” Phàn Ngọc Lâm vuốt cằm, nhìn chằm chằm tứ muội nhà mình, “Thật là như vậy?”
“Bằng không thì sao?” Nàng hỏi trở lại, mất hứng nhìn đại tỷ. Rõ ràng là nàng hỏi tỷ ấy, “Rốt cuộc tỷ nói với A Diêu cái gì?”
Phàn Ngọc Lâm cũng không chọc tính tình tứ muội nhà mình.
“Sao muội không tự mình hỏi y.” Sau đó lại bổ sung một câu, “Lão Tứ, tỷ chưa từng thấy chủ tử này có ham muốn chiếm hữu với nô của mình nặng như vậy, muội không biết là mình có vấn đề sao?”
Thật sự không nhìn nổi nữa, nàng không nhịn được muốn đánh thức tứ muội nhà mình.
Có mắt đều nhìn ra được, Phàn Ngọc Hương quả thực là giữ Nhậm Thương Diêu quá chặt, như là rất sợ Nhậm Thương Diêu chạy trốn.
Hai người này, đến bây giờ cũng chưa có kết quả, một cái không dám hành động, một cái cố chấp nhận định đối phương chính là nô, Phàn Ngọc Lâm thật sự không nhìn nổi nữa, không nhịn được nhúng tay.
Nhưng Phàn Ngọc Hương lại nghe không ra thâm ý của Phàn Ngọc Lâm.
Nàng có vấn đề gì? Nhậm Thương Diêu thuộc về nàng, nàng có ham muốn chiếm hữu mạnh với thứ mình sở hữu vật là chuyện bình thường, mà Nhậm Thương Diêu đối tốt với nàng là điều hiển nhiên.
Nhưng bây giờ nàng lại biết Nhậm Thương Diêu đối tốt với nàng, không chỉ đơn thuần là trung thành, mà là......
Phàn Ngọc Hương, ta thích nàng.
Tâm Phàn Ngọc Hương áy náy, nàng vuốt ngực mình, mê hoặc.
Y không xem nàng là chủ tử...... còn nàng thì sao?
Phàn Ngọc Hương mê hoặc, sau đó, nàng ngủ mất.
Lúc ánh nắng mỏng manh dâng lên, Phàn Ngọc Hương dường như là trừng mắt. Nàng thế mà lại mất ngủ, hơn nữa cả đêm đều suy nghĩ về Nhậm Thương Diêu...... Nàng làm sao vậy?
Phàn Ngọc Hương vô tâm lần đầu bối rối.
Lúc nàng đang xoa đau đầu lại phát hiện không khí quanh mình không đúng, nàng nhíu mày, đang muốn bước ra thụ động lại nghe Nhậm Thương Diêu lên tiếng.
“Đừng đi ra.”
Phàn Ngọc Hương dừng lại, nàng thấy được.
Một người lại một người thú tộc mắt vàng không biết đã vây quanh bốn phía từ khi nào, mà đầu lĩnh chính là nữ thú tộc gặp được ngày hôm qua, nhưng lần này nữ thú tộc lại dùng hai chân đi đường. Không chỉ nàng, các người thú tộc khác cũng vậy.
Bọn họ ẩn sau cây cối, đi ra, mấy cặp mắt vàng khóa lên hai người.
Phàn Ngọc Hương hiểu được, bọn họ bị bao quanh.