Chương 10: Jesus cũng không cứu được ông!
Từ mấy tin tức ngắn ngủi này.
Có thể nhận ra rất nhiều vấn đề.
Đầu tiên, vật tư của thôn trưởng là từ đâu?
Dựa theo lời giải thích của thôn trưởng, những thứ này là đồ dự trữ để đề phòng nạn đói.
Tuy nhiên, toàn thôn có hàng trăm hàng ngàn nhân khẩu, liên tục 3 năm mà vẫn chưa hết vật tư.
Vậy đồ dự trữ không khỏi quá nhiều rồi.
Không nói đến có người sẽ cất giữ nhiều vật tư như vậy hay không.
Coi như là có khả năng này thật, thì thôn trưởng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Bối cảnh của thế giới này hơi tương tự với châu Âu thời trung cổ.
Quý tộc và bình dân, dân cấp rất rõ ràng, quý tộc sở hữu đại đa số tài phú và quyền lợi.
Mà bình dân, chẳng qua chỉ là sức lao động, thậm chí là nô lệ của quý tộc mà thôi.
Luôn sống trong lạc hậu và nghèo khó.
Thôn trưởng là thợ săn giỏi nhất thôn, nhưng ở thời đại này, thu nhập của thợ săn cũng không cao.
Ông ta lấy tiền ở đâu ra để tích trữ nhiều vật tư như vậy.
Thứ hai, chính là cha xứ trong giáo đường.
Thôn dân trong thôn đã lấy được biện pháp đối kháng với người sói từ cha xứ.
Nhưng mà, hắn vẫn luôn nghi ngờ một chuyện.
Theo cha xứ nói, người sói sợ lửa.
Nhưng con người sói mà hắn gặp, căn bản không hề sợ lửa.
Nếu như cha xứ nói láo, vậy tại sao đám người sói này lại giả vờ như đang sợ lửa?
Nếu như cha xứ nói không sai, vậy tại sao con người sói hắn gặp lại không sợ lửa?
“Quá loạn!”
Rod xoa xoa trán.
Quả nhiên, hắn vẫn không hợp với việc dùng não.
So với việc suy nghĩ, hắn càng thích sử dụng các thủ đoạn đơn giản mà thô bạo hơn.
“Nếu đã không nghĩ ra, vậy đi hỏi người trong cuộc là được.”
Rod sờ súng lục và shotgun bên hông.
Người mang vũ khí, sát khí tự sinh.
Với thực lực của hắn bây giờ, người sói mà hắn còn có thể giết, còn cần chơi trò chơi giải đố với đám người bình thường này sao?
Chuyện có thể động thủ, thì không cần dùng đầu óc.
Toàn bộ đều giao cho trực giác là được.
Trong giáo đường, cầu nguyện đã kết thúc.
Một đám thôn dân ném vài đồng tiền vào trong hòm, rồi rời đi.
Cha xứ mặc đồ đen đứng trên bục cao, đột nhiên lại gọi một thiếu nữ trẻ tuổi quay lại.
“Cha xứ, có chuyện gì sao?”
Thiếu nữ trẻ tuổi mặt đầy mê mang nhìn cha xứ hiền lành hòa ái trước mặt.
“Vị tín đồ trung thành này, tôi cảm nhận được sự tồn tại của cái ác trên người cô!”
Thiếu nữ nghe vậy thì lập tức hơi bối rối.
Trong thôn này, địa vị của cha xứ cực cao.
Bởi vì hắn dạy cho thôn dân biện pháp cách đối kháng người sói, để cho các thôn dân có thể sống yên bình.
Cho nên, nàng không hề nghi ngờ gì với lời nói của cha xứ.
“Vậy tôi nên làm gì bây giờ?”
Nhìn dáng vẻ khủng hoảng của thiếu nữ, nụ cười trên mặt cha xứ càng rạng rỡ hơn.
“Không cần lo lắng, là tín đồ trung thành của chủ, tôi có trách nhiệm giúp mọi người xua đuổi tà ác.”
“Đi theo tôi!”
Thiếu nữ thấp thỏm đi theo cha xứ, đi đến một gian mật thất phía sau giáo đường.
Trong mật thất, không hề có cái cửa sổ sổ nào.
Mấy ngọn nến đang tỏa sáng lung linh, chiếu sáng căn phòng mờ tối.
Trong mật thật, còn có một cái giường gỗ khá to, phía trên là các bao da có thể trói tứ chi.
Một khung sắt cao hơn 2m, có mấy chiếc dây thừng kỳ quái đang rủ xuống.
Còn có một cái đài, phía trên là một dụng cụ như dùng để tr.a tấn, có thể đặt hai tay và đầu vào trong, phía dưới là một tấm ván gỗ đặt ngang, hai cái thắt lưng da dùng để trói chân.
Trên vách tường là các loại đồ vật tr.a tấn.
Roi da, cành bụi gai dính máu. . .
Thiếu nữ nhìn đống đồ vật kỳ lạ này.
Cộng thêm mật thất chật hẹp và lờ mờ, khiến cho người ta có một loại cảm giác khó chịu.
Thiếu nữ có chút sợ hãi, không biết cha xứ đưa nàng đến đây để làm gì.
“Cởi quần áo ra!”
Khoảnh khắc đóng cửa lại, nụ cười hiền lành trên mặt cha xứ đã trở nên hơi vặn vẹo và bạo ngược.
“A?”
Nhìn dáng vẻ xa lạ của cha xứ, thiếu nữ hơi sợ hãi, thận trọng hỏi: “Tại sao phải cởi quần áo?”
Cha xứ ân cần mở miệng nói: “Ma quỷ và tà ác đã xâm nhập vào trong cơ thể cô, tôi cần dùng nước thành để tịnh hóa tà ác trong cơ thể cô, chỉ có tiếp xúc trực tiếp với cơ thể, mới có thể hoàn thành việc trừ tà.”
Thiếu nữ cái hiểu cái không mà gật đầu một cái, biểu cảm sợ hãi biến mất, đưa tay muốn cởi quần áo trên người.
Rầm!
Một tiếng vang rất lớn, cửa mật thất bị đá bay ra ngoài.
Một bóng đen bao phủ cả phòng.
Rod ngậm điếu thuốc lá trong miệng, ánh mắt nhìn lướt qua gian mật thất, lại nhìn về phía cha xứ dạng chó hình người kia.
“Lừa gạt thiếu nữ thì cũng thôi, cmn còn muốn chơi SM?”
“Lão già, ông cũng biết chơi đấy.”
“Cậu là ai? Không biết giáo đường là cấm địa sao? Cậu không sợ chủ trừng phạt sao?”
Nhìn thấy bóng người xa lạ này, trong mắt cha xứ hiện lên vẻ bối rối khi bí mật bị phát hiện.
Những vẫn cố gắng bình tĩnh lại, ngoài mạnh trong yếu mà kêu lên.
“Chủ trừng phạt?”
Rod mỉm cười, chỉ có điều, nụ cười này lại khiến cho người ta sợ hãi, tim gan run rẩy.
“Hôm nay, dù Jesus có đến thì cũng không cứu được ông, tôi nói như vậy đấy!”