Chương 11: Thượng đế là cái gì!

“Cậu hiểu lầm rồi, cha xứ đang trừ tà cho tôi.”
Thiếu nữ u mê còn muốn nói giúp cha xứ.
Rod nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ ngây thơ này.
Khuôn mặt lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào.
Đối với loại người bị tín ngưỡng tẩy não này, nói nhiều cũng vô nghĩa.


“Ra ngoài chờ đi, tôi muốn nói vài câu với cha xứ.”
Hắn cũng muốn nói chuyện bình thường với người khác, nhưng thực lực không cho phép nha.
Hắn có thực lực như bây giờ, không phải để bình tĩnh nói chuyện với người khác, mà là để người khác bình tĩnh giao lưu với hắn.


Thiếu nữ há to miệng, còn muốn nói gì đó.
Nhưng dưới ánh mắt tràn ngập áp lực của Rod, nàng không chống đỡ được ba giây đã cúi đầu chạy trối ch.ết.
Thật đáng sợ!
Ánh mắt của người này còn kinh khủng hơn cả người sói.
Cha xứ. . . sẽ không có chuyện gì chứ?


Trong mật thất, chỉ còn lại hai người.
Rod một tay đút túi, chậm rãi vươn ba ngón tay ra.
“3 vấn đề.”
“Thứ nhất, ông lấy biện pháp đối phó người sói ở đâu?”
Cha xứ nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi.


“Tôi không biết cậu đang nói cái gì, đây là giáo đường, cậu không phải tín đồ của chúa, mời cậu rời đi cho.”
Cha xứ làm mặt lạnh, tức giận đuổi Rod ra ngoài.
Phanh!
Một tiếng súng vang lên.
Cha xứ vừa rồi còn khí thế hung hăng, giờ đã ôm đùi ngã trên mặt đất, đau đớn kêu rên.


Ánh mắt sợ hãi nhìn vũ khí kỳ lạ màu đen trong tay Rod.
Họng súng đen như mực tỏa khói trắng.
Hơi thở nguy hiểm mà trí mạng khiến cho toàn bộ lỗ chân lông trên người cha xứ đều sắp nổ tung.
“Tôi không thích đáp án này, cho ông một cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ.”


available on google playdownload on app store


Rod mở ổ quay của súng lục, lấy 5 viên đạn bên trong ra, sau đó để lại một viên vào trong ổ quay.
“Ông có 5 cơ hội để trả lời, đáp sai một lần, tôi sẽ bóp cò một lần.”
“Đánh cược xem, chủ của ông có phù hộ cho ông hay không.”


Trên mặt Rod lộ nụ cười nhàn nhạt, trong mắt cha xứ lại giống như ác ma đang nhe răng cười.
Không, còn dữ tợn hơn cả ác ma hung ác nhất.
“Vẫn là vấn đề thứ nhất, ông lấy biện pháp đối phó người sói từ đâu?”
Rod ngồi trước mặt cha xứ, họng súng lục đặt trên trán cha xứ.


Họng súng đen thui, xúc cảm lạnh như băng.
Đối mặt với uy hϊế͙p͙ ch.ết người, đầu óc cha xứ trống rỗng.
Trong nháy mắt, trán đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt né tránh nhìn chung quanh, tử hỏi nên trả lời thế nào.
“3. . . 2. . .”
Rod không có kiên nhẫn, bắt đầu đếm ngược.


Cha xứ hoảng hốt, vô thức thốt ra: “Là chủ gợi ý, chủ đã thông qua thần dụ để nói cho tôi biết cách đối phó với người sói.”
Hi vọng cái cớ dùng để đầu độc đám thôn dân ngu xuẩn kia, có thể lừa được tên ác ma trước mắt này.
“Vậy sao?”


Rod nhếch miệng cười, hai hàm răng trắng noãn hiện ra tia sáng.
Ngay khi cha xứ cho rằng mình thoát được một kiếp.
Cạch!
Tiếng va đập lãnh lẽo vang lên bên tai.
“Còn 4 cơ hội, ông đoán viên đạn sẽ lần này, hay là lần tiếp theo?”
Rod vẫn treo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, cha xứ cũng bị dọa cho vỡ mật.


Một bãi chất lỏng trực tiếp chảy ra từ dưới người.
“Là. . . là thôn trưởng nói cho tôi biết!”
Mặt mũi cha xứ tràn đầy sợ hãi.
Đời này hắn tích đức làm việc thiện, là tín đồ trung thành nhất của chủ, cho dù ch.ết thì cũng không thể ch.ết thảm như vậy.


Vừa nghĩ đến hình ảnh bị vũ khí kỳ lạ này đánh nổ đầu, tâm lý của cha xứ đã sụp đổ.
Rod nheo mắt lại: “Tại sao ông ta phải nói cho ông biết?”
Nếu thôn trưởng tự nói cách đối phó người sói cho thôn dân biết, uy tín trong thôn sẽ tăng mạnh, đâu cần tên cha xứ này.


“Bởi vì tôi nhìn thấy ông ta rời khỏi thôn, lén lút mang vật tư vào thôn trong lúc nửa đêm.”
Cha xứ liếc Rod một cái, vẫn không dám nói láo.
Mang vật tư vào thôn?
Thú vị rồi đây.
Tất cả thôn dân đều biết, rời khỏi thôn sẽ bị người sói tập kích.


Thôn trưởng lại có thể bình an rời khỏi thôn?
Hơn nữa, nếu thôn trưởng có thể ra khỏi thôn, tại sao còn phải che giấu?
“Vấn đề cuối cùng.”
“Ông từng mang bao nhiêu người vào đây?”


Rod nhìn mật thất mờ tối, cũng hiểu đây là nơi cha xứ chuyên môn dùng để thỏa mãn thú tính của bản thân.
Hơn nữa, chắc chắn không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này.
“A?”
Cha xứ sững sờ, ông ta nào nhớ được mình đã mang bao nhiêu người vào đây.


Thấy cha xứ không trả lời được vấn đề này, Rod di chuyển họng súng, nhắm ngay vào giữa hai chân của cha xứ.
Phanh!
Một tiếng súng vang lên, cha xứ kêu rên giống như heo bị làm thịt.


“Muốn chọn đại ca thì phải chọn một cái đáng tin vào, 1/5 cơ hội mà cũng có thể trúng, xem ra chủ của ông cũng không quá ổn rồi.”
Rod nhìn cha xứ toàn thân là máu, chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Hắn không hề chơi xấu, trong súng chỉ có một viên đạn.


Muôn trách, thì chỉ có thể trách tên này xui xẻo.
Cho cơ hội cũng không dùng được.
Rod quay người rời đi.
Nguyên thân cũng là tín đồ Cơ Đốc, còn hắn thì là một người theo chủ nghĩa ích kỷ.
Nếu như nhất định phải nói là tin thứ gì, vậy hắn chỉ thờ phụng tiền tài và sức mạnh.


Thượng đế?
Đó là thứ gì?
Nếu như thật sự có thws này, vì sao trên thế giới lại có nhiều khó khăn như vậy?
Nếu như mục đích tồn tại của thượng đế là làm cho con người cảm nhận đau khổ, rồi nhận được cứu rỗi từ trong đó.
Vậy thì càng không cần tồn tại.


Thế giới này vốn đã là một vũng bùn, chất chứa vô số đau khổ rồi.
Không cần cái gọi là chủ, chế tạo nhiều đau đớn hơn cho con người.






Truyện liên quan