Chương 20: Bà ngoại đâu?

“A, anh. . . anh đang làm gì?”
“Bà ngoại. . . bà ngoại đâu?”
Khi cô bé quàng khăn đỏ tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Hình ảnh khắc sâu nhất trong đầu nàng, chính là cảnh thứ to lớn khủng bổ kia ‘bảy vào bảy ra’.


Không biết bị xuyên qua bao nhiêu lần, nàng cuối cùng không nhịn được mà ngất đi.
Nhìn gương mặt gần ngay trước mắt.
Cô bé quàng khăn đỏ tràn đầy mờ mịt, còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy hai chân của mình bắt đầu lắc lư.


Cảm giác kỳ lạ này khiến cho hai mắt của cô bé quàng khăn đỏ trở nên thất thần.
Toàn thân như mất hết sức lực, xụi lơ tại chỗ.
“Đừng nói chuyện.”
Giọng của Rod trầm thấp, cắt đứt cô bé quàng khăn đỏ còn đang định truy hỏi.


Ánh mắt nhìn cô bé quàng khăn đỏ lộ ra vẻ nóng bỏng, như đang nhìn một bảo bối quý giá nào đó.
Lần trước đang ở trạng thái hóa người sói, bị bản năng khống chế, không cảm nhận được rõ ràng.


Nhưng bây giờ, hắn đang rất tỉnh táo, có thể cảm nhận được rõ ràng sự kỳ lạ trong đó.
Nói như thế nào đây?
Hai đời cộng lại, cũng chưa từng có loại cảm giác này.
“Phụ nữ được ma dược thay đổi, chính là khác biệt.”
Rod cảm khái một câu.


Ở chung với loại phụ nữ này lâu, có lẽ sẽ có kháng tính với phụ nữ bình thường.
“Bà ngoại đâu. . .Ưm. . .”
“Bà ngoại không sao chứ?”
Cô bé quàng khăn đỏ dùng sức bám vào người Rod, trên da hiện lên một tầng đỏ hồng, bởi vì quá đau lòng mà toàn thân run rẩy.


available on google playdownload on app store


Cảm giác trong khoảnh khắc đó, giống như phải ch.ết.
Dù sao nàng cũng mất người bà ngoại thân cận nhất.
“Bà ta bị người sói ăn rồi, tôi đã giết người sói báo thù cho cô, bây giờ cô nên báo đáp lại tôi, phải không?”
Rod bình tĩnh nhìn cô bé quàng khăn đỏ.


Trong lòng lại nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh.
Mẹ nó, kẹp quá chặt.
Như tập yoga mấy chục năm, như vậy ai mà chịu nổi?
“Bà ngoại bị người sói ăn rồi?”
Liên tục bị tấn công, khiến cô bé quàng khăn đỏ đánh mất năng lực suy tính, tư duy trở nên đứt quãng.


Sau khi phản ứng lại, không biết là do cơ thể hay là do đau lòng, khiến cho mắt nàng hơi ướt át.
Bà ngoại. . . bị người sói ăn rồi sao?
Nhìn cô bé quàng khăn đỏ đờ đẫn, Rod kiên nhẫn mà ra sức tiếp tục ‘an ủi’ nàng.
Thiếu nữ này cũng là người đáng thương.


Rõ ràng cha mẹ đã bị nữ vu sát hại, kết quả lại bị nữ vu dùng đủ loại ma dược để cải tạo thân thể, ngay cả đầu óc cũng bị tẩy não.
Chẳng những quên mất cha mẹ mình, còn coi kẻ thù giết cả nhà mình là người thân nhất.


Trợ giúp nữ vu dẫn dụ người qua đường và thôn dân, trở thành chuột bạch để nữ vu thí nghiệm.
Cũng may là gặp được hắn.
Bằng không thì có lẽ sẽ bị hủy cả đời.
“Anh… anh có thể dừng lại một lát không, tôi thấy hơi khó chịu, hơi kỳ lạ. . .”


Sắc mặt cô bé quàng khăn đỏ đột nhiên đỏ bừng, nhìn Rod với vẻ mặt khó mà mở miệng.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là chợt cảm thấy muốn đi vệ sinh.
Rod nhìn dáng vẻ thẹn thùng này, liền mỉm cười.
Một chớp mắt đẩy 100 cái, trực tiếp làm cô bé quàng khăn đỏ phun trào.


Một tiếng sau, Rod nhìn cô bé quàng khăn đỏ đã thay quần áo mới.
“Tiếp theo cô có tính toán gì không?”
Vị trí của họ bây giờ cách thôn Redleaf không xa.
Thôn Redleaf vốn là thôn trấn phồn hoa nhất quanh đây, nhưng người sói xuất hiện đã làm rất nhiều thương nhân phải đổi đường đi.


Nơi này là thôn Shade, một thôn trấn nghèo khó mà lụi bại, nhưng bây giờ đã thay thế địa vị của thôn Redleaf ngày trước.
Thôn này vốn chỉ có mấy trăm người, trải qua vài năm phát triển, đã khuếch trương đến hơn ngàn người.


Trong thôn có đủ loại kiến trúc, rất nhiều thương nhân đều chọn nghỉ ngơi ở đây.
Rod đi đến đây, thuê một phòng trọ.
Vốn là muốn tẩy rửa cho cô bé quàng khăn đỏ một chút.
Dù sao lúc ở trong nhà gỗ, cảnh tượng Hulk đại chiến Black Widow cũng quá kịch liệt.


Kết quả, lúc đang tẩy rửa ‘bên trong’ thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Cũng may là không ảnh hưởng gì lớn.
Điều này cũng chứng minh sự mạnh mẽ của ma dược.
Đổi lại là người bình thường, thì đã báo hỏng rồi.


“Tôi… không biết, ngoại trừ bà ngoại ra, tôi không nhớ thứ gì cả.”
“Hình như tôi quên rất nhiều chuyện.”
Cô bé quàng khăn đỏ bị Rod nhìn chằm chằm, cúi đầu nhìn mũi chân, không dám đối mặt với Rod.


Mặc dù nàng không hiểu chuyện vừa phát sinh, nhưng bản năng của cơ thể vẫn khiến nàng cảm thấy hơi xấu hổ.
Hoàn toàn không dám đối mặt với vị đại ca tốt bụng này.
“Chắc hẳn cô còn những người thân khác, không vội, bây giờ không nghĩ ra thì cứ từ từ nghĩ.”
Rod thuận miệng an ủi.


Cô bé quàng khăn đỏ không nhớ nổi những người khác cũng là rất bình thường.
Lão vu bà kia đã dùng ma dược tẩy não nàng, để nàng quên hết chuyện cũ.
Tuy nhiên, loại ma dược lãng quên này là có thời hạn, không thể làm cho người ta hoàn toàn quên tất cả trí nhớ của mình.


Chỉ cần không dùng ma dược nữa, những ký ức này sẽ từ từ khôi phục lại.
Chỉ là, cần thời gian mà thôi.
Mà trong khoảng thời gian này, hắn sẽ dạy bảo tốt cho cô bé quàng khăn đỏ.
Để nàng trở thành một cô gái hợp cách.
Chờ nàng lấy lại ký ức, lại giúp nàng tìm người thân của mình.


Nghĩ như vậy, hắn đúng là một người tốt nha.






Truyện liên quan