Chương 1: TRẦN MINH



Đại Nam năm 2045, Thành Phố Gia Định.


Trường Đại Học Khoa Học Công Nghiệp Gia Định, được mệnh danh là trường chuyên có chuyên môn thâm niên nhất Đại Nam, có hợp tác toàn diện với các công ty công nghệ trong và ngoài nước trong nhiều lĩnh vực, từ cơ khí đến hoá chất, và sau đó là AI.


Trong hội trường trường đại học, phía dưới thì tấp nập sinh viên tham dự buổi lễ chào mừng tân sinh viên.


Trên bục, một trung niên đầu tóc bóng loáng mặc tây trang thắt cà vạt, vừa cầm míc vừa hét khản cổ họng giới thiệu:


“Sau đây là màn phát biểu chính của cựu sinh viên xuất sắc nhất trong thập niên trở lại đây của trường.


Người từng là cựu chủ tịch hội sinh viên, cựu hội trưởng câu lạc bộ thi văn, cựu hội trưởng câu lạc bộ ngôn ngữ, quân dụng, cờ vua, âm nhạc, và hàng chục hội nhóm lớn nhỏ khác.


Người được mệnh danh là có IQ cao nhất lịch sử trường, có thành tích xuất sắc trong lúc học, và hiện đang là startup trẻ của công ty chuyên về cơ khí hoá chất AI.
Xin mời Trần Minh.”


Trần Minh mặc vest tóc tai bù xù, nhưng cũng không che lấp được khuôn mặt như thư sinh, trắng nõn ngây thơ, nhìn cứ như tiểu bạch kiểm.


Nhìn hắn bước từng bước tự tin, cứ ngỡ là đang làm chủ cả doanh nghiệp ngàn tỷ, nhưng thực chất công ty hắn mở ra được vài năm thì suýt phá sản vì cái tội làm biếng dậy trễ, thậm chí có hợp đồng chục tỷ trôi đi do hắn chê quá phiền phức, vì giờ đi làm không phù hợp với thời gian sinh hoạt của hắn, thời gian sinh hoạt của Trần Minh là dậy sau 10 giờ sáng.


Thậm chí có nhiều chủ đối tác khách hàng công ty hắn, đòi hẹn hắn ra solo đánh nhau, do hắn huỷ hợp đồng vì lý do hết sức vớ vẩn như: dậy không nổi, thư ký cộng tác xấu quá, hay thằng cha trưởng phòng mặt khó ưa…


Nếu không phải công ty hắn có nhiều bằng sáng chế, là công ty tiên phong trong lĩnh vực ứng dụng AI và công nghệ hoá học, thậm chí sắp có tư thế tạo ra hợp chất mới trong tương lai, thì chả có cái công ty nào muốn làm ăn với công ty có tác phong và lưu manh như công ty của Trần Minh.



“Kính thưa hội đồng xét xử…”
Chưa dứt lời, nguyên chiếc giày từ phía hiệu trưởng bay vào đầu Trần Minh. Hắn phản xạ có điều kiện né qua một bên, lão hiệu trưởng thì hét lên:
“Nghiêm túc!”


Nhìn đám sinh viên ở dưới đang há hốc mồm nhìn hắn, hắn cười cười nói:


“Kính thưa các thầy cô, xin chào các bạn tân sinh viên, chắc tối hôm qua thầy hiệu trưởng mới bị vợ mắng, nên khó ở một chút, mọi người đừng chấp…”
Cả hội trường vang lên tiếng cười nghiêng ngả.


Trần Minh chuẩn bị nói tiếp, thì MC dẫn chương trình chạy lên nhắc nhở hắn nhìn bản thảo phát biểu.
Thế là Trần Minh xụ mặt dưới ánh mắt đe doạ giết người của hiệu trưởng mà phát biểu đàng hoàng.


Ở phía dưới, hiệu trưởng muốn tăng xông hỏi thầy phụ trách buổi lễ:


“Ai là người dám mời tên đốn mạt này về phát biểu, các người có biết ngày hắn tốt nghiệp, ta đã phải lập đàn làm phép cảm tạ thần phật trong trường không?”


“Thầy hiệu trưởng, năm nay có giáo viên mới, em lỡ sơ ý để cô ta tự lo phần mời cựu sinh viên về, chắc cô ấy chọn người ưu tú nhất, mà quả thật trong lịch sử trường mình, ưu tú nhất chỉ có tên này thôi.”


Thầy phụ trách đổ mồ hôi giải thích.


Hiệu trưởng nghe vậy đầu bốc khói, trong cuộc đời làm nhà giáo của ông ta, sinh viên đầu tiên để ông ta xách roi dí chạy toàn trường chỉ có tên này. Thử hỏi ai lên đại học mà còn bị thầy cô đánh — đúng là chỉ có mình tên sinh viên này.



Sau buổi phát biểu miên man, dưới ánh mắt giết người của thầy hiệu trưởng, Trần Minh cũng nói xong.
Dưới đài có bạn sinh viên đứng lên đặt câu hỏi:


“Xin hỏi tiền bối, nguyên do gì mà anh lại đảm nhiệm nhiều chức vụ và hội nhóm trong trường thế ạ?”
Trần Minh nghe vậy mỉm cười khoác lác:


“Vì thử thách. Đối với các danh hiệu, tôi đã không còn hứng thú. Việc nhận những nhiệm vụ như vậy, có thể xem như thử thách trong cuộc sống sinh viên.”


Ở dưới, tên sinh viên phụ trách năm cuối trong hội sinh viên nghe vậy đen mặt lên.
Hắn kiên quyết đứng lên vạch trần bộ mặt vô sỉ của tên chó ch.ết này, chỉ thấy hắn đứng lên hét:


“Mọi người đừng nghe tên vô sỉ này nói! Hắn kiếm đầy danh hiệu, nhận bừa hết tất cả chức vụ vì đánh bóng tên tuổi thì có!
Không làm vậy thì làm sao hắn có thể thoát được kiếp độc thân?


Tên khốn này bốn năm đại học, ba năm thạc sĩ nghiên cứu sinh, không kiếm nổi người bạn gái, nên đạp lên đầu chúng ta, nhận hết các chức vụ để qua khoa khác hoặc trường khác cua gái thì đúng hơn!”


Trần Minh nghe vậy chân mày giật giật, xoắn tay áo, cởi giày lên định ăn thua đủ với tên đàn em khốn nạn này.
Mọi người thấy hắn vừa cầm giày vừa cầm míc nói:
“Con mẹ nó, ta làm vậy có sai sao?


Chỉ trách các ngươi vô năng, sao lại trách ta!
Có trách thì trách trường mang tên Khoa Học Công Nghiệp, sói nhiều thịt ít, chả có tý gái nào!


Ngươi con mẹ nó không đi trách lão hiệu trưởng không đổi tên trường, sao lại trách ta!
Ta liều mạng với ngươi…”


Cả đám sinh viên ở dưới hoảng hồn, bắt đầu liếc ngang liếc dọc, cuối cùng phủ phàng phát hiện — “toàn đực rựa.”
Có sinh viên hét thảm lên:
“Ta muốn chuyển trường!”
Có sinh viên ôm đầu hét lên:


“Mẹ ơi!!!”
Nguyên đám sinh viên nhao nhao gầm rú trong bất lực.


Thầy hiệu trưởng ngồi phịch xuống dưới ghế, như trút hơi thở cuối cùng, thở dài, chỉ vào trên bục, nói với cô giáo viên mới — người phụ trách mời cựu sinh viên:


“Cựu sinh viên ưu tú cô mời đấy. Cô hiểu vì sao mấy năm nay không ai dám mời hắn chưa?”


Sau khi đánh đuổi tên đàn em khốn nạn, Trần Minh quay lại hội trường, bước lên bục nhìn các em nhỏ đang xôn xao phía dưới.
Hiệu trưởng tính nói thầy cô lên can ngăn, nhưng chưa kịp đã nghe hắn nói:


“Vì thế, sau bao nhiêu năm nếm trải nỗi đau khổ trong thời sinh viên, tôi đã quyết định, đề xuất với ban giám hiệu và hiệu trưởng nhà trường — hãy để cho thế giới nếm trải nỗi khổ đau của chúng ta, bằng cách CẤM SINH VIÊN ĐẠI HỌC KHOA HỌC CÔNG NGHIỆP YÊU SỚM!”


Hắn hét lên trong cơn nhiệt huyết.
Hiệu trưởng đau tim che ngực, thì thào nói với thầy phụ trách:
“Có ai không, lên kéo tên đó xuống… hắn nói nữa… sinh viên năm nay… nghỉ học mất.”


Nhìn mặt tái mét của thầy hiệu trưởng, Trần Minh thấy mình hơi quá lố, bèn báo tin vui cho thầy:


“Tôi cũng xin tuyên bố với mọi người, sau bao năm dày công nghiên cứu, với sự hợp tác của Đại Học Khoa Học Công Nghiệp, công ty của tôi đã thành công tổng hợp ra hợp chất mới, được chiết xuất từ nano và công nghệ AI.


Chất có độ bền, dẻo, rẻ và tiếp xúc sinh động như thật, mạnh gấp 20 lần so với hợp chất Silicon.


Từ nay về sau, chúng ta sẽ được ôm ấp những cô bạn gái chất lượng như thật, không lo hao mòn, không lo hại sức khoẻ, mà quan trọng nhất là có nhiệt độ ấm áp, sưởi ấm trái tim băng giá của thiếu niên chúng ta.”


Hiệu trưởng bật dậy và… chửi thề:
“Con mẹ nó, ta cho cậu mượn phòng nghiên cứu chùa, thậm chí cắt xén tiền nghiên cứu của các sinh viên khác, để cậu nghiên cứu ra thứ không đứng đắn như vậy hả…”


Hiệu trưởng mặt tái mét, giận không kìm nén được.
Trần Minh nghe vậy bào chữa:
“Đây là ngành công nghiệp giá trị chục tỷ đô mà thầy!
Không khéo nó giúp kéo luôn cả GDP thành phố luôn ấy chứ!


Sao không đứng đắn được! Em cũng vì cuộc sống khó khăn của sinh viên trường ta mà!”


Các sinh viên ở dưới nghe Trần Minh cống hiến to lớn là vì bọn hắn, bọn hắn cảm động nước mắt tuôn rào rào, thầm than trách lầm tiền bối.
Trần Minh thấy vậy hét lên:
“Hỡi tam quân tướng sĩ hãy nghe ta!


Nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ nghiên cứu của chúng ta!
Vì vậy hãy ủng hộ luật Cấm Yêu Sớm của tôi!”
Hiệu trưởng tức sùi bọt mép hét lên:
“A… a… a…ta tạo nghiệp gì…”


Sau đó ngất xỉu, trong tiếng kêu la của các thầy cô khác.

Buổi lễ kết thúc với sự ngất xỉu của thầy hiệu trưởng.


Trần Minh bị vợ hiệu trưởng xách lỗ tai lên văn phòng mắng một trận. Sau mấy tiếng thuyết giáo vì không đứng đắn, Trần Minh cuối cùng được thầy cô tha cho về, và tất nhiên không thiếu bị hiệu trưởng quất mấy roi vào mông.



Sau buổi náo loạn ở lễ chào đón tân sinh viên, Trần Minh cũng được các cô giáo mới xinh đẹp xin số điện thoại.
Hắn nghiêm túc tỏ vẻ cool ngầu khi cho số, nhưng cầm thú cười khi các cô giáo không còn ở đó.


Trần Minh sau mấy năm học đại học, thật ra cũng có nhiều cô gái làm quen và theo đuổi, vì hắn điển trai phong cách ngây thơ lại vừa học giỏi — nói chung là thiên tài.


Nhưng vì tính tình không nghiêm túc và không đứng đắn, nên các cô rất hoang mang lo sợ khi yêu đương với Trần Minh, nên hắn cô đơn độc thân tới giờ.


Tối hôm đó, Trần Minh về phòng thí nghiệm trường bắt đầu tiếp tục sự nghiệp của mình.
Hắn mở cửa đi vào, huýt sáo, mặc đồ bảo hộ, mở máy tính, bước vào buồng thí nghiệm.


“Độ xúc giác tiếp xúc chân thật gấp 20 lần Silicon thì ngon rồi, nhưng thử mô phỏng tăng thêm chút nữa, xem giới hạn tới đâu?”
Trần Minh lẩm bẩm điều chỉnh máy tính tiếp tục tăng thêm thành phần vào hợp chất.


Bỗng nhiên đèn LED máy tính chuyển màu sang màn hình đỏ thông báo:
“Cảnh báo: phản ứng vượt ngưỡng an toàn.
Xảy ra lỗi thời gian trong mạch AI mô phỏng xúc giác.


Đang khởi động quy trình khử lỗi bằng tái cấu trúc không-thời gian…”
Trần Minh hét lên:
“Con mẹ nó thằng nào lập trình, code sai con mẹ nó rồi…”
ẦM!!!
Cả phòng thí nghiệm như quả bom nổ giữa khu vườn trường.


Vì sợ cháy nổ do cái tính không đứng đắn của Trần Minh, nên hiệu trưởng lấy nhà kho cũ ở trong vườn cho Trần Minh mở phòng thí nghiệm.
Nhờ quyết định sáng suốt ấy mà cả khu vườn bị san thành bình địa.


Có lẽ hiệu trưởng biết cũng không đau lòng cho khu vườn, nhưng sẽ phải đau lòng ch.ết đi sống lại vì Trần Minh không còn nữa — đứa học trò mặc dù quậy phá, nhưng ông thương nó như con.


Đại Nam 2045 chính thức mất đi vị thiên tài mang tên Trần Minh.
Có thể là một sự mất mát lớn cho Đại Nam 2045.
Nhưng là phúc khí cho một thời đại khác, và thế giới khác.






Truyện liên quan