Chương 35: GẶP LẠI TỔ TIÊN
Buổi sáng ở phủ Trần thị, sương mỏng giăng ngoài hiên.
Tiếng bút lướt trên giấy sột soạt.
Ngọc Chi ngồi trong phòng, bên cạnh là chồng sổ sách chồng cao.
Như mọi ngày, nàng vừa thăm phụ thân, vừa kiểm tr.a sổ sách của hai nhà – Trần thị và Châu thị.
Từ sau khi Trần Minh theo quân xuất chinh, công việc thương vụ trong nhà phần lớn do nàng tạm quản.
Trần Tùng và Trần Phúc sau khi bàn bạc, đều đồng ý giao bớt việc lại cho Ngọc Chi — vừa là tín nhiệm, vừa là “sách lược mềm”.
Bởi vì Châu Ngọc Chi đã chính thức đồng ý gả vào Trần thị, đồng thời vẫn giữ vị trí tộc trưởng Châu thị.
Một chuyện nực cười và chưa từng có tiền lệ,
vì không gia tộc nào lại chịu để người nhà mình vừa làm dâu nhà khác, vừa làm chủ cả dòng họ.
Nhưng với hậu thuẫn của Tây Sơn sau khi chiếm thành Quy Nhơn,
Châu thị — dù muốn hay không — cũng phải đồng ý.
⸻
Ngọc Chi lật trang sổ, ánh mắt thoáng dịu.
Nàng nhìn con số cuối cùng, khẽ cười một mình:
“Mười lăm vạn lượng bạc… Tháng này vượt chỉ tiêu rồi.”
Dưới nét chữ của Trần Minh, dòng ghi chú vẫn còn đó:
“Tháng sau, Cố Đông Môn nhập hàng, dự kiến ba mươi vạn.
Mở tuyến hàng qua Phù Tang – thử xem gió biển có mang lại bạc trắng không.”
Nàng khẽ chạm tay lên chữ viết, nụ cười nhạt dần.
Tim đột nhiên hẫng một nhịp, không hiểu vì sao bất an.
Nàng một tay ôm ngực, một tay ôm bụng, dịch dạ dày như muốn trào ra, như có dự cảm không lành.
“Chắc… do nhiều việc quá.”
“Với lại nơi này… vẫn chưa quen.”
Nàng tự an ủi, cúi đầu tiếp tục làm việc.
⸻
Ngày hôm sau.
Tiếng la thất thanh vang lên từ ngoài trạch viện:
“Phu nhân ơi! Phu nhân ơi—!!!”
Cửa phòng bật mở.
Tuyết Như nhào vào, nước mắt ràn rụa, giọng đứt quãng:
“Thiếu gia… trúng đạn rồi… sống ch.ết chưa rõ!”
Ngọc Chi nghe tới đó, cả người choáng váng.
Nước mắt tự dưng trào ra, chưa kịp nấc vì tin dữ, thì…
Sắc mặt nàng tái đi, đôi môi mấp máy —
rồi ngã gục tại chỗ.
Tuyết Như hốt hoảng đỡ lấy, gọi lớn:
“Người đâu! Mau đỡ phu nhân! Mau gọi đại phu!”
⸻
Thành Quy Nhơn.
Bên trong phủ nha Trần thị – căn phòng tĩnh lặng, hương thuốc bắc thoang thoảng hòa với mùi cồn nồng.
Không khí đặc quánh như bệnh viện thế kỷ hai mươi mốt.
Trần Minh nằm đó — băng bó từ vai đến bụng,
vết thương vẫn rỉ máu nhẹ, hơi thở yếu nhưng đều.
Đã ba ngày hắn mê man bất tỉnh.
Không có truyền máu, không có thuốc kháng sinh.
Nếu không nhờ áo giáp và y thuật của Lý Trung Hiền, hắn có lẽ đã không còn.
⸻
Trong mộng.
Hắn thấy mình đang đứng trên thảo nguyên rộng lớn, gió thổi vi vu, mây trắng phiêu đãng.
Dưới một gốc cổ thụ, có một người đàn ông râu bạc, mặc áo dài cổ xưa, tay cầm quạt gỗ, đầu đội liễng,
chính là vị tổ tiên đã từng vả hắn đau điếng khi mới xuyên về.
Khung cảnh khác hẳn lần trước — yên bình, trong suốt.
Trần Minh vừa thấy đã nhào tới ôm chân người kia, vừa khóc như đứa trẻ vừa kể lể:
“Tổ tiên ơi, con làm theo lời người rồi, đi phò Tây Sơn rồi,
còn xém ch.ết nữa kìa!
Con còn vợ chưa cưới, người cho con về đi, con không muốn theo người đâu!”
Tổ tiên chau mày, một tay định gạt hắn ra,
nhưng rồi nghĩ lại, chỉ thở dài:
“Ta đều nhìn trong mắt, cũng thấy ngươi cố gắng.”
Người ngồi xuống, giọng nghiêm mà hiền:
“Ngươi là người của thế giới này.
Nên phải có trách nhiệm với thế giới này.
Còn thế giới bên kia… từ nay không còn liên quan đến ngươi nữa.”
Rồi — chát chát! — hai cái vả yêu trời giáng lên đầu Trần Minh.
“Bỏ cái thói lêu lổng, không chịu làm chuyện đàng hoàng.
Tối ngày ngả ngớn, rượu chè, đừng để ta phải tát nữa!”
Trần Minh ôm đầu, méo xệch miệng:
“Cái đó… là bản tính của con bên kia rồi, làm sao bỏ!
Thế giới này đầy rẫy chuyện khổ,
con không tự trấn an mình thì ai trấn an cho con?”
Tổ tiên bật cười, lắc đầu:
“Thằng ranh này… nói nghe cũng có lý.”
Người nhìn xa xăm, ánh mắt như có nét cảm khái:
“Thiên đạo vốn không công bằng.
Nhưng cũng chừa một đường lui cho dân tộc này,
nên mới có chuyện ngươi có thể xuyên qua lại giữa hai thế giới.”
⸻
Trần Minh ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi:
“Tổ tiên, chỉ cho con…
con phải làm sao với Tây Sơn và Nguyễn Hoàng?
Chẳng lẽ đợi đến lúc Nguyễn Hoàng đi…đi theo người,
con thật sự phải ra tay sao?”
Hắn chậm 1 nhịp vì hiểu đó bước ngoặc nếu không làm ra quyết định lịch sử sẽ không thay đổi.
Tổ tiên nhìn hắn, giọng trầm như gió cổ phong:
“Làm những gì ngươi phải làm.
Nếu thấy đúng, cứ làm, đừng ngại.
Mọi thứ trên đời — quyền lực, công danh —
đều phải trả giá.
Riêng ngươi…
có lẽ không mất phước đức đâu.”
Trần Minh dụi mắt, ấp úng:
“Vậy… con cướp của, giết người cũng được hả?”
Ngay lập tức — bốp! — một bàn tay trời giáng xuống đầu hắn.
“Nghiêm túc!
Lần sau, khi thời thế đến,
nếu cần làm — thì phải làm.
Trên vai ngươi bây giờ là cả dân tộc.
Không còn tuỳ ý muốn làm gì thì làm đó nữa.
Thu lại tính đàn bà, nếu như thời điểm tới…
Những gì cần làm, thì nên làm.”
Lời vừa dứt, gió thổi mạnh,
cây cối xung quanh xoáy thành vòng tròn ánh sáng.
Trần Minh choàng tỉnh.
⸻
Ánh sáng rọi qua khe cửa sổ, chiếu lên mặt hắn.
Trần Minh mở mắt, đầu đau nhói — như vừa bị ai chụp xuống thật.
Hắn lồm cồm ngồi dậy, nhìn quanh:
Mùi thuốc, mùi cồn, mùi gỗ ẩm hòa vào nhau.
Vai, ngực, bụng hắn băng bó kín mít như xác ướp.
Vừa lúc ấy — rầm! — cửa bật mở.
Ba bóng người lao vào: Ngọc Chi, Tuyết Như, và Đại Cô.
Ngọc Chi mặt mày nhợt nhạt, mắt còn sưng đỏ vì khóc.
Thấy hắn tỉnh, nàng khựng lại, nước mắt ứa ra.
Nàng nhào lên người Trần Minh, ôm tay hắn nức nở:
“Đau không, chàng đã hứa với ta là không có sao mà…”
Tuyết Như ôm sát bụng Trần Minh, vừa khóc vừa rên rỉ như thề:
“Thiếu gia mà có mệnh hệ gì, ta không muốn sống nữa…oa…”
Rồi nàng oà khóc như đứa trẻ.
Đại cô thì nước mắt giàn giụa, nhìn thằng con nuôi từ bé đến lớn, vừa khóc vừa chửi ầm lên:
“Trần Lâm, ngươi không cho ta lời giải thích, mai này đừng vào phòng ta nữa.”
Trần Lâm đang ở doanh trại thu xếp quân đội, bỗng có cơn gió lạnh từ đâu luồn vào, hắn rùng mình cảm nhận sự bất an.
Trần Minh nhếch môi cười khẽ, một tay nắm lấy tay Ngọc Chi, một tay vỗ về đầu Tuyết Như, giọng khàn đục như thiếu nước nói:
“Ta không sao, chưa ch.ết được, tổ tiên không cho ta theo, ta còn có thể đại chiến một trận nữa.”
Ngọc Chi lườm hắn nũng nịu nói:
“Lúc nào rồi mà vẫn không đàng hoàng.”
Tuyết Như thì thút thít nói:
“Lần sau thiếu gia đi đánh trận, ngài không mang ta theo, ta…cắn mông ngài đó.”
Trần Minh khẽ vỗ đầu nàng, nói:
“Người cũng đâu phải chưa từng cắn,
đừng tưởng ta không biết, canh lúc ta ngủ, ngươi xâm hại thiếu gia ta như thế nào,
Ta đều nhớ hết.”
Vừa dứt lời hai người con gái cười thẹn thùng cười hi hi.
Trần Thư Lan nhìn đứa cháu và hai cô con dâu, nước mắt vơi bớt mỉm cười, đi ra để cho bọn trẻ tâm sự, và tìm chồng bà tính sổ.
⸻
Trong phòng, hương thuốc vẫn nồng.
Ánh sáng lọt qua khung cửa, phủ lên người thanh niên băng trắng kín người.
Một sinh mạng đã trở về từ ranh giới sinh tử.
Phía sau, tổ tiên xa xăm cười trong gió —
“Vận mệnh dân tộc này, giao lại cho ngươi.”











