Chương 36: CHÚA TRỊNH — CHÚA NGUYỄN



THĂNG LONG
Phủ Chúa Trịnh.
Gian đại sảnh rộng lớn, ánh đèn dầu hắt vàng trên những cột lim chạm trổ.


Trên ghế bảo tọa xa hoa, Trịnh Hâm, người đàn ông bụng to, mặt hơi tròn, ria mép hai bên, đang họp cùng các đại thần quân cơ.


Người đàn ông có thể nói là quyền lực nhất Đại Nam, tay nắm Bắc Hà, mắt nhìn vào nam, một lời định sinh tử vạn con dân. Rất có tư thế đế vương.


Trịnh Hâm tuy có tài chính trị, lại được nhân tài lớp lớp theo hầu, nhưng bản tính đam mê hưởng lạc, cưng chiều Huệ phi, xa hoa không biết điểm dừng.


Ông từng là nạn nhân của thời kỳ đoạt đích, nhưng lại không thấu hiểu nỗi đau đó, vì một nữ tử, mà phế trưởng lập ấu, sau khi ông mất, Bắc Hà hoàn toàn rơi vào cảnh loạn lạc, dân chúng lầm than.


Trong cung điện ngói son lộng lẫy đó, Trịnh Hâm vẫn bễ nghễ trên vương toạ, nhìn xuống quần thần, ánh mắt tuy lười biếng, nhưng trong đó lại mang vẻ lạnh lùng của bậc đế vương.


Ánh mắt từng trải thâm trầm sau bao cuộc đấu trí đấu dũng với quần thần kể từ khi kế thừa nghiệp cha tới nay.
Bỗng bên ngoài vọng vào tiếng lính truyền tin:
“Cấp báo tám trăm dặm!”
Trịnh Hâm nhướng mày, nói gọn:


“Truyền.”
Ngô Thì Sử bước tới nhận thư, bóc dấu sáp, đọc lướt qua rồi nói:
“Xem ra là tin từ Bình Định.”
Hắn mở phong thư, giọng rõ ràng vang khắp sảnh:
“Thành Quy Nhơn thất thủ.


Tướng Nguyễn Phúc Hưng vứt thành bỏ chạy.
Tây Sơn binh lực tăng lên hơn một vạn.
Trần thị là người đứng sau Tây Sơn, trực tiếp đúc súng và pháo cho Tây Sơn.”
Câu nói khiến cả sảnh ồ lên.


Một vạn quân — ai cũng kinh hãi.
Quân Chúa Trịnh ở Nghệ An hiện có chừng năm vạn, nếu Tây Sơn hợp với Chúa Nguyễn thì…
Ngô Thì Nhiệm bước ra, chắp tay khuyên can:


“Bẩm Chúa, quân Tây Sơn hiện nay tuy không đông, nhưng sắp thành khí hậu.
Nếu lúc này chúng ta xuất quân Nam tiến, các thế gia ủng hộ Chúa Nguyễn ở phương Nam chưa chắc sẽ quay sang ủng hộ chúng ta.


Thần đề nghị sang năm hãy tính tới chuyện Nam tiến.
Vì lúc đó, Tây Sơn hoành hành, người thiệt hại nhiều nhất là các thế gia.


Khi ấy, chúng ta có thiên thời, địa lợi, nhân hòa – một lần xuất binh ắt định giang sơn.”
Trịnh Hâm vuốt vuốt bảo tọa của mình, ánh mắt nửa thích thú nửa thèm thuồng.


Hắn bắt đầu phát ngán khi ngồi cái ghế này, nếu như trong thời điểm hắn còn tại vị, có thể thay được cái ghế này, bước thêm một bước, cũng coi như làm rạng rỡ tổ tiên.
Hắn phất tay nói:
“Chuẩn.


Lệnh cho Hoàng Phúc ngày đêm thao luyện.
Sang năm, đợi sau mùa gặt, lập tức Nam tiến – diệt phản tặc cùng Chúa Nguyễn.”
Hắn ngừng một chút, giọng chậm hơn:


“Còn về Trần thị, phái người liên lạc với Phan Huy Dịch cùng Đặng Trần Tường,
hỏi lý do sao gần tháng nay chưa thấy bọn hắn gửi thư về.”


Nói xong, Chúa Trịnh lại vuốt bảo tọa của mình một hồi, mơ mộng tới việc tiến thêm một bước nữa, trong lòng cao hứng không thôi.

PHÚ XUÂN
Phủ Chúa Nguyễn.


Trên hàng ghế chủ tọa, Chúa Nguyễn Phúc Huân ngồi phía trên,
dưới là Trương Phúc Nguyên, giữ chức Quốc phó.
Không khí trong phủ nặng nề.


Khi Trương Phúc Nguyên nhận được tin báo, hắn giận dữ đập bàn, giọng gằn từng chữ:
“Đám dân đen này! Không coi ai ra gì!
Lấy cớ sưu cao thuế nặng để tạo phản!”
Hắn quay sang, hỏi lớn:


“Tên Nguyễn Phúc Hưng kia đâu rồi?”
Một viên quan run rẩy đáp:
“Dạ bẩm Quốc phó, theo tin nhận được,
Phúc Hưng tướng quân đã bỏ chạy vào Nam – vào Gia Định rồi ạ.”


Nghe vậy, Trương Phúc Nguyên lộp bộp mồ hôi.
Nếu tên Nguyễn Phúc Hưng kia vào Nam, lấy cớ đánh Tây Sơn để tự lập,
rồi tiến quân ra Phú Xuân, thì hắn coi như toi.
Hắn nghiến răng, nói gấp:


“Sai người thông báo cho Nguyễn Phúc Hưng,
triệu hắn về Phú Xuân ngay lập tức!
Nếu hắn từ chối – lấy tội phản tặc chiêu cáo thiên hạ!”
Trương Phúc Nguyên trầm ngâm một lát, rồi thầm than —


như vậy vẫn chưa đủ.
Hắn nói tiếp, giọng sắc lạnh:
“Triệu tập quân đội!
Đích thân ta và Chúa sẽ trực tiếp Nam tiến tiêu diệt phản tặc!
Chúa ngự giá thân chinh!”


Lúc này, các đại thần đồng loạt quỳ xuống, khuyên can:
“Không được đâu, Quốc phó à!
Chúa thân thể ngàn vàng, làm sao có thể ngự giá thân chinh!”
Trương Phúc Nguyên đập bàn quát lớn:


“Chúa chỉ là Chúa! Có phải bệ hạ đâu mà không thể ngự giá thân chinh!
Ý ta đã quyết! Ai cãi lệnh – trị tội!”
Cả sảnh im phăng phắc.
Tiếng trống hiệu ngoài doanh xa vang lên từng hồi.


Trương Phúc Nguyên nhìn quanh, đôi mắt ánh lên vẻ tính toán lạnh lùng.
Đương nhiên, hắn phải dắt theo ấu Chúa rồi.
Nếu để Chúa ở lại Phú Xuân, quyền lực hắn sẽ mất.


Giao binh quyền cho người khác – hắn càng không yên tâm.
Chỉ khi đích thân cầm quân, quyền sinh sát mới nằm trong tay hắn.
Hắn quay sang đám quan lại, lạnh giọng ra lệnh:


“Trong vòng bốn-năm tháng, nhất định ta sẽ san bằng Bình Định,
diệt Tây Sơn, bắt Nguyễn Phúc Hưng về quy án!”
Không ai dám đáp lời.
Tất cả chỉ cúi đầu lạy tạ, run rẩy lui ra.


Ánh sáng chiều xuyên qua mái ngói đỏ, chiếu lên khuôn mặt hắn —
vừa rực, vừa tối.

Từ Thăng Long cho đến Phú Xuân,
hai đạo lệnh cùng truyền đi trong một mùa gió.


Một bên là Trịnh Hâm, toan tính mưu đồ Nam tiến.
Một bên là Trương Phúc Nguyên, mang ấu Chúa khởi quân diệt Tây Sơn.
Bắc phò Lê, Nam dẹp phản —
nhưng đều cùng hướng về một phương: Bình Định.


Trong cơn sóng quyền lực sắp dâng lên ấy,
máu của Đại Nam lại chuẩn bị đổ thêm một lần nữa.

Cuộc chiến ở Quy Nhơn chưa khép lại,
mà cơn phong ba mới của thiên hạ đã bắt đầu.






Truyện liên quan