Chương 37: KHAI QUÂN KIẾN BÃO
“Súng hoả mai của 300 hộ viện nhà ngươi bị ta lấy hết rồi, Trần Quang và Trần Tiến cũng vận đủ 7 khẩu pháo ngươi mang tới sẵn ta nhờ bọn hắn về nhà ngươi lấy thêm 1.000 khẩu hoả mai và 10 khẩu pháo nữa, cùng đạn dược, có gì ký sổ.
Quy Nhơn thành giao cho ngươi thủ, nhớ chiêu mộ thêm quân, ta nam tiến tranh thủ nếu được đánh vào Gia Định luôn.”
Thư từ đập vào tay, giấy bạc rách văng khẽ xuống sàn gỗ.
Trán Trần Minh gân xanh giựt giựt.
Ánh hoàng hôn len qua khung cửa, rọi lên nét chữ in hoa nguệch ngoạc của quan tướng — mùi thuốc súng và biển quện trong không khí như một lời hẹn chiến trường.
Trần Minh đọc thư mà trán gân xanh giựt giựt: “Tên Nguyễn Hoàng này nghe nói trong lịch sử hắn anh minh thần võ lắm mà,
sao bây giờ giống đầu trộm đuôi cướp thế này, còn 2 tên biểu ca trời đánh, cấu kết với Nguyễn Hoàng làm việc xấu.”
Trần Minh đau đầu không thôi, hắn sai người gỡ hết Hồng y pháo trên tường thành vận về Trần thị sửa chữa theo phiên bản “Trần thị Hồng Y”.
Trong căn phòng ngủ của Trần Minh trong phủ nha thành Quy Nhơn, ánh nến còn sót lập lờ trên bàn, người và vải vóc tạo thành những mảng tối sáng như một bức tranh rối.
Ngọc Chi ngồi đó nghe và viết từng thủ lệnh Trần Minh đưa ra,
Tuyết Như thì đút cháo,
tay Trần Minh thì không yên phận tới lui trên người Ngọc Chi, nhìn như 1 tên hôn quân.
Ngọc Chi cũng đã quen với tên “hôn quân” không đứng đắn này,
nàng cúi đầu cẩn trọng ghi vào sổ, nét mực đều đặn như nhịp guồng dệt,
trong khi Tuyết Như vụng về bưng chén cháo, mắt lúc liếc lên, lúc nhìn đi — lo lắng, tơ tưởng, yêu thương cuộn lẫn.
Bóng hai người chập vào nhau trên nền thảm, tiếng thì thầm hành sự vừa như chuyện triều chính, vừa như tiếng ân ái kín đáo.
Trần Lâm bước vào thấy cảnh này lại đen mặt thầm nghĩ :
“nhịn, đợi nó lành bệnh rồi quất sau, để xả cơn uất ức bị phu nhân bắt quỳ nguyên buổi tối.”
Nếu không phải tại nó mình làm gì bị phu nhân tr.a tấn.
“Ngươi tìm ta chuyện gì?” Trần Lâm nhìn Trần Minh, như Trần Minh thiếu nợ hắn.
Ánh mắt Trần Lâm sắc lạnh, nhưng trong giọng có phần mềm đi khi thấy cháu mình còn chưa khỏe hẳn.
Buổi trưa lùm lùm tiếng người phía ngoài, nhưng trong phòng này là một vũ trụ khác:
loạn giữa kế sách và thân tình.
Nhìn Trần Lâm sát khí đằng đằng, Trần Minh rụt cổ rụt tay lại:
“Cái kia, dượng chiêu mộ 5.000 tân binh tới đâu rồi?”
Nghe Trần Minh bàn chính sự, hắn cũng thôi trấn áp cháu mình mở miệng nói:
“Đã chiêu mộ xong, đang tạm thời huấn luyện, nhưng không có súng cũng hơi làm khó bọn hắn.”
Trần Minh nghe vậy liền nói:
“Con mới điều 700 chi súng và 200 hộ viện Trần thị qua, dùng nó để huấn luyện trước đi.
Hồi trước khi giao hàng đợt thứ hai cho Tây Sơn, con có âm thầm cùng Ngọ thúc, mở thêm xưởng ở Quy Nhơn, gần sông Côn.
Bây giờ tăng sản lượng một ngày, cùng xưởng Trần thị ít nhất xuất được 70 chi hoả mai một ngày.
Lúc đó tầm ba tháng sẽ bổ đủ 5.000 quân Quy Nhơn.”
Trần Minh để Trần Lâm kịp tiêu hoá xong lại nói tiếp:
“Chỉ có như vậy thì làm chậm sản lượng đúc pháo lại,
chỉ sợ ba tháng mới đúc chưa tới hai mươi khẩu, nhưng nhờ pháo còn sẵn trên tường thành, có lẽ sẽ không vất vả như vậy.”
Trần Minh nói chậm, từng chữ nặng như sắt — hắn biết tính toán vũ khí không phải một sớm một chiều, nhưng kế hoạch có đường đi, có đầu mối.
Trần Lâm nghe vậy bổ sung vào:
“Ta cũng đã chiêu mộ luôn người nhà đám hộ viện mới tuyển, ngươi báo Trần Ngọ một tiếng thu xếp toàn bộ vào xưởng mới luôn đi.
Để tăng năng suất, như vậy vẫn quá chậm rồi.”
Dưới ánh nắng yếu, những vết băng trên người Trần Minh như phản chiếu bạc. Trần Minh gật đầu nói thêm:
“Bến cảng Quy Nhơn giờ là của chúng ta, con mới vừa ra lệnh ở bến cảng thông báo thương gia, Trần thị nhập mua số lượng lớn nguyên liệu thô, chắc sẽ đủ sản lượng.”
Tiếng gió biển nhè nhẹ xuyên qua cửa, mùi muối mằn mặn như thúc giục bước chân công nhân, thuyền bến, chuỗi sản xuất cần vận hành.
Chiến lược kinh tế được đặt ở mức song hành với chiến lược quân sự — đây là điểm mấu chốt mà Trần Minh luôn nhắc đi nhắc lại.
“Binh lính huấn luyện sẽ tiến hành lão binh dạy tân binh,
300 người mình mang đến,
dượng phân họ thành các tiểu đội trưởng,
cài cắm trong 5.000 tân binh,
sau đó huấn luyện có kết quả,
chọn ra người xuất sắc rút về làm hộ viện cho chúng ta,
số còn lại những hộ viện cũ, dượng cứ cắm ở trong tân binh.”
Ngọc Chi nghe đến đó trợn mắt nhìn Trần Minh, cái này không phải trắng trợn “mượn gà đẻ trứng sao.” Nàng nhìn phu quân nhà mình tỉnh bơ cạn lời.
Ý tưởng thâm sâu như một lưới, mượn lực người để vun cho lực mình — đó là kiểu tính toán mà phụ nữ quyền lực như Ngọc Chi hiểu tận tường.
Nàng vừa tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa thấy hợp lý: giảm hao tổn, tăng tích lũy.
Trần Lâm gật đầu hỏi:
“Đạn dược huấn luyện có như hộ viện Trần thị không?”
“Cứ huấn luyện như hộ viện Trần thị,
dạy biết chữ,
trong giáo trình có gì dượng cứ dạy cái đó,
vả lại ngài phải tiếp tục gấp rút tăng quân hộ viện chúng ta lên 3.000 quân nhanh đi dượng,
sắp tới chúng ta sẽ mở thêm xưởng xung quanh Bình Định,
người nhà bọn họ sẽ không bị thiếu việc.”
“Nhưng ưu tiên đào tạo 5.000 tân binh trước, theo ta tính toán ít nhất sang năm Trịnh Hâm sẽ đưa quân vào,
chỉ sợ Chúa Nguyễn cũng không ngồi yên.”
Trần Minh chống cằm suy nghĩ nói.
Ngọn nến lung linh, nhưng trong phòng là những toan tính mang tầm thời cuộc.
Trần Minh nhìn ra xa — như thấy trước bước chân những con người và những đống thép sẽ thay đổi số mệnh.
“Trận chiến kế chúng ta sẽ đánh trực tiếp ngoài thành,
thành quách sẽ hạn chế tốc độ truy kích của chúng ta,
thành ra cứ tập trung huấn luyện tốc độ xạ kích và tăng độ chính xác làm chủ.”
Ngọc Chi gật nhẹ, mắt nàng sáng lên vì thấy phản xạ chiến thuật của chồng — một cách đặt trọng tâm vào ưu thế của vũ khí mới, tận dụng vận tốc và tầm bắn để phá vỡ lợi thế thành trì.
“Ngươi ý là 5.000 quân đánh với Chúa Trịnh Chúa Nguyễn,
mà tên nào tên đó cầm ít nhất 2 vạn quân vào đây.
Ngươi tự tin ngoài đồng không mông quạnh, đánh bại hết bọn chúng?”
Trần Lâm khiếp sợ hỏi.
“Thời đại vũ khí nóng đã tới, đây là lễ rửa tội cho cả Đại Nam này, dượng cứ tin ở ta, khụ… khụ…”
Trần Minh ho sặc sụa vì vết thương tái phát do kích động.
Một tiếng ho khô, nhưng trong đó là hình ảnh của một niềm tin đến mức cuồng.
Áo băng, mồ hôi, mùi rượu thuốc — mọi thứ hội tụ thành một khoảnh khắc:
kẻ mộng mơ quyết định đem khẩu súng và mạng người vào một canh bạc lịch sử.
Nha hoàn Tuyết Như vội vỗ nhẹ lưng hắn:
“Thiếu gia bình tĩnh, ngài lúc nào cũng gáy sớm như vậy, người ta chưa rửa tội, ngài đã tắt thở rồi.”
Trần Minh vội lườm nha hoàn hay phản bội và trà xanh này, thầm nghĩ hôm nào phải đánh mông nàng mới được.
Tình thương và cằn nhằn đan xen — đó là gia đình trong thời chiến.
Trần Lâm thấy Trần Minh bệnh chưa khỏi cũng lo lắng, bảo hắn chú ý nghỉ ngơi rồi lui ra đi làm việc.
Trần Minh lại đưa tay tới lui trên người Ngọc Chi.
Ngọc Chi liếc hắn:
“Chàng còn bệnh đó.”
Trần Minh tiện hề hề cười:
“Nghe nói nàng có mang.”
Tin khiến không khí trong phòng như ngừng lại.
Chốc lát, mọi toan tính chính trị, mọi báo cáo quân lương, đều lùi về sau — còn lại là một hơi thở, một mạng người mới đang hình thành.
Thì ra hôm nghe tin Trần Minh trúng đạn, Ngọc Chi ngất xỉu được đại phu bắt mạch, là hỉ mạch.
Tuyết Như sáng nay mới kể cho Trần Minh.
“Chưa cưới mà đã mang thai, ta không có mặt mũi nào gặp người.” Ngọc Chi thở dài nói.
“Ai dám ý kiến, hỏi qua súng của Trần thị ta… khụ… khụ…”
“Thiếu gia bình tĩnh bình tĩnh.” Tuyết Như vừa vuốt vừa nói.
“Nói tóm lại đợi ta đỡ chút, ta cưới nàng.” Trần Minh đổ mồ hôi nằm xuống.
Ngọc Chi nắm bàn tay hắn thật chặt, mắt rưng rưng — trong lịch sử gia tộc, trong bàn cờ quyền lực, có lẽ đây mới là điều khiến một người đứng lên và không thể buông tay.
Cả phòng ấm lên bởi một niềm tin thuần khiết.
“Biết rồi, chàng nghỉ ngơi đi,
việc hành chính trong thành ta lo cho, sẵn nói chàng,
Quang Nghĩa tướng quân có gửi thê tử hắn ở lại thành,
hắn nhờ ta nói với chàng thê tử hắn rất thiện chiến lại biết luyện binh,
nói chàng có việc cần cứ nhờ nàng giúp.”
Trần Minh bật dậy nhớ tới 1 người lẩm nhẩm:
“Bùi Vân.”
Nữ tướng xuất sắc lên voi đánh giặc, về nhà quản chồng con, đức hai Bà Trưng mẫu mực của dân tộc.
Hắn tuổi già an lòng cười, có nàng ở đây, bộ binh và voi truy kích ổn rồi.
Hắn nhắm mắt ngủ mê man.
Chiếc đêm buông, tiếng sóng lăn tăn bên ngoài như một bài ca ru, nhưng bên trong lòng mọi người là những chuỗi kế hoạch, mảnh sắt, và tiếng khóc của tương lai đang dần lộ mặt.
Trần Minh nhắm mắt, trong tay vẫn là mảnh giấy ghi con số, ghi tên người, ghi mệnh lệnh — lịch sử tiếp tục được viết, bằng mồ hôi, bằng chiến lược, và cả bằng những nhịp tim run rẩy của người sắp làm cha.











