Chương 65: ĐÀM PHÁN



Chiều hôm đó, trong phòng đàm phán phủ nha Quy Nhơn.
Ánh nắng hoàng hôn len qua song cửa gỗ, chiếu thành những vệt dài trên mặt bàn khắc sơn.


Giữa phòng, chiếc đồng hồ nước tí tách từng giọt đều đặn, xen cùng mùi trà nóng và hơi gỗ cũ tạo nên không khí nặng nề, trang nghiêm mà căng thẳng.


Sau khi ghi nhớ hết những thông tin mà Trần Minh cung cấp về tình hình Tây Âu cùng nước Anh. Ngô Thì Nhiệm và Trần Minh cùng Blake tiến hành đàm phán.


Ngô Thì Nhiệm ngồi giữa bàn, bên cạnh là người phiên dịch, đối diện là Sir Richard Blake, hiệp sĩ người Anh đến từ Portsmouth. Trần Minh ngồi ngoài bàn, một tay phe phẩy quạt, mắt nheo lại như đang quan sát con mồi.


“Chiến hạm có thể bán, hạng trung, hạng nhẹ và tàu hộ tống thì không có vấn đề.
Nhưng hạng nặng như tàu mới nhất HMS Royal thì chắc không được, mẫu cũ hơn thì có thể thương lượng, như Galleon thì có thể.”


Blake trầm ngâm nói với Ngô Thì Nhiệm và đưa danh sách giá cả mua sắm cho ông và Trần Minh, mỗi người một bản kham thảo.
Ánh chiều phản chiếu trên giấy sáp làm nổi lên màu vàng đồng mờ mờ.


“Frigate tàu hạng trung 700 tấn, giá 6 vạn lượng một chiếc — ha ha, thiên hạ mình ngài khôn hết tám đấu khôn rồi đấy, hai đấu còn lại để cho đám ngu ngốc bọn tôi đi, Sir Richard.”


Trần Minh đọc xong mỉa mai nói thẳng Blake, giọng châm biếm pha nụ cười ngạo nghễ.


Blake tuy không hiểu lời mỉa mai của Trần Minh bằng tiếng Anh cho lắm, nhưng qua câu nói và tiếng “ha ha” của Trần Minh, hắn lộp bộp trong đầu — giá cả buôn bán chiến hạm của đế quốc Anh, tên này biết rõ rồi.


Trần Minh cũng không muốn mất thời gian nữa nên nói thẳng:
“Tàu Frigate hạng trung 700-900 tấn có trang bị pháo đầy đủ,
nước Anh bán cho đồng minh khoảng 9.000 đến 12.000 bảng Anh tương đương với ba vạn lượng,


nếu chúng tôi mua ngoài hệ thống đồng minh các ngài,
cộng thêm chi phí vận chuyển xa xôi 4 vạn 5.000 lượng là giá hợp lý nhất.”
Blake cười cười nói:


“Được, vậy chốt giá đó đi, tôi đưa lại cho các vị bản danh sách mới.”
Hắn mặt dày vô sỉ, làm Ngô Thì Nhiệm muốn lao lên đấm vào mặt tên hiệp sĩ chó ch.ết này.


Trần Minh ngồi phía sau nhếch môi, vừa buồn cười vừa nể cái bản mặt “bọc sắt không biết xấu hổ” của Blake.

“Nhưng còn kỹ thuật đóng tàu,” Blake tiếp tục,


“xin lỗi chân thành, chúng tôi không bán, trừ khi có thứ hấp dẫn chúng tôi hơn — như kỹ thuật luyện kim chẳng hạn.”


Sau khi đưa xong danh sách, Blake lên tiếng nói thẳng. Giọng hắn trầm và rõ, ánh nắng chiều xiên qua song cửa, chiếu lên khuôn mặt mang vẻ nửa tự mãn nửa dò xét.
Người phiên dịch của Ngô Thì Nhiệm lên tiếng sau khi nghe hắn dịch lại.



Ngô Thì Nhiệm khẽ nhếch môi cười lạnh, giọng đều và sắc:
“Được, vậy cuộc làm ăn hôm nay coi như bỏ vậy.


Chúng tôi nghĩ nước Pháp, đối thủ của ngài, hay Đông Ấn Hà Lan, nước cạnh tranh với ngài, sẽ có hứng thú hơn với kỹ thuật có thể sản xuất vũ khí hàng loạt — thay cho thứ máy tiện cũ kỹ của mình.”


Hắn dừng lại, nhấp ngụm trà, nói chậm mà rõ từng chữ:
“Nhưng hình như tàu bọn họ cũng đóng được, có điều không tốt bằng nước Anh thôi.”


“Mẹ kiếp, nào chỉ đóng được — có chiếc còn tốt hơn ấy chứ.”
Blake chửi thầm trong đầu, lòng bốc khói.


Hắn nhìn qua Trần Minh, chỉ thấy người thanh niên kia ngồi rung đùi uống trà, vẻ mặt bình thản nhưng mắt thì sáng lạnh như lưỡi dao.

Ngô Thì Nhiệm nhấc ly trà đặt xuống bàn, giọng trầm và rắn như thép:


“Ngoài ra ngài đừng nghĩ dùng quân sự đe doạ Đại Nam.
Thứ nhất: Nước Anh chỉ mới đặt chân lên Ấn Độ.
Thứ hai: Ở Bắc Mỹ đang khởi nghĩa giành độc lập.


Thứ ba: Ngài có đem quân qua đây, chỉ sợ lúc đó đường xá xa xôi, mà rủi ro chiến thắng chưa chắc có — vì Tây Sơn cũng không ăn chay.”


Người phiên dịch của Ngô Thì Nhiệm dùng hết sức nói, giọng run nhẹ nhưng rắn chắc, để đề phòng Blake còn muốn giở trò — nói thương không được lại định uy hϊế͙p͙.
Căn phòng im lặng.


Chỉ còn tiếng đồng hồ nước tí tách… tí tách… vang vọng giữa không gian.
Blake cứng họng, mồ hôi rịn ra nơi thái dương.


Bọn An Nam này không còn chỉ hiểu sơ về đế quốc Anh nữa rồi, hắn nghĩ, chúng hiểu cả thời thế và bản đồ chính trị toàn cầu.

Blake thả lỏng hết cơ thể dựa vào ghế, giọng chậm lại, có phần thỏa hiệp:


“Điều kiện trao đổi kỹ thuật, chúng tôi đáp ứng.
Nhưng phía chúng tôi chỉ cung cấp bản vẽ, và cho thợ thủ công qua hướng dẫn cách đóng tàu, thợ chính không qua được vì còn đơn hàng nhiều lắm.”


Trần Minh khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng và sắc như đèn lò rèn trong đêm:
“Không thành vấn đề, nhiêu đó đủ rồi.


Kỹ thuật máy tiện chúng tôi cũng báo trước — chỉ cung cấp bản vẽ, nguyên liệu và hướng dẫn chế tạo.


Còn kỹ thuật sản xuất dao tiện hay ổ tiện, nó liên quan đến trụ cột kỹ thuật luyện kim — xin lỗi các ngài trước.”
Blake gật đầu, nụ cười thương nhân vẫn giữ nguyên, nhưng trong lòng hắn là cả một cơn giông ngầm.



Sau đó là cuộc thảo luận mua bán, trao đổi hàng hoá.


Bên đế quốc Anh cầm được hợp đồng trị giá trăm vạn lượng, nhưng chuyến đi này sáu chiếc tàu Frigate hạng trung để hộ tống Blake, lúc trở về chỉ còn ba chiếc.


Sau đó, khi trở lại, phải mang theo vài chục chiếc để giao hàng và lấy tiền trở về.


Chưa nói, Trần Minh còn đề xuất trả góp theo hàng hoá nữa chứ — không biết hắn là chính khách hay thương nhân nữa, Blake nghĩ thầm, trán đổ mồ hôi lạnh.


Ngoài kia, ánh hoàng hôn đã đỏ rực cả mặt biển Quy Nhơn.
Khói trà trong phòng tan dần, hương muối ngoài khơi len qua khe cửa sổ, hòa cùng mùi sắt thép và giấy sáp.


Cuộc đàm phán giữa Đại Nam và Đế quốc Anh khép lại —
không bằng lời ký, mà bằng nụ cười lạnh của Trần Minh
và ánh nhìn bất khuất của Ngô Thì Nhiệm,


hai người đàn ông khiến một hiệp sĩ Anh phải thừa nhận:
“An Nam này — không thể xem thường.”






Truyện liên quan