Chương 64: MUA CHIẾN HẠM



Trong xưởng tiện của Trần thị tại Quy Nhơn.
Tiếng vo ve từ những chiếc máy khoan nòng súng, và những khoá nòng thép được tiện ra từ những lưỡi dao hay trục xoay của máy tiện.


Bột sắt trong xưởng rơi vãi ra đất, đang được các học đồ thu gom và quét dọn lại.


Mùi dầu và sắt cháy trộn vào nhau, tan trong không khí dày đặc hơi nóng, ánh sáng mặt trời xuyên qua những khe cửa, chiếu lên mặt sàn lấm tấm ánh bạc như bụi thép.


Tiếng hối thúc của các thợ cả, xen lẫn tiếng vừa làm vừa nói chuyện của các thợ thủ công vang vọng khắp nơi – nhịp đều đặn, sống động như một dàn nhạc sắt thép.


Nếu không thấy những người này mặc trang phục cổ, thì nhìn vào cứ tưởng đang ở một khu xí nghiệp thế kỷ hai mươi mốt.


Trần Minh bước chậm qua dãy máy tiện, tay phe phẩy cây quạt, dừng lại giữa nền ánh sáng phản chiếu từ lò nung thép.
Hắn mỉm cười nhìn Blake, giọng vang lên rõ ràng giữa không gian ồn ã:


“Ngài thấy thế nào về những ngành công nghiệp chủ chốt của Tây Sơn, Blake tiên sinh…
Hay phải gọi ngài là Sir Richard của Portsmouth — tước vị hiệp sĩ được phong tặng từ thời thân phụ ngài, đúng chứ?”


Hắn mỉm cười có vẻ chân thành, nhưng thực tế đang chế nhạo Blake lấy danh thương nhân để “hốt du” hắn.


Ánh mắt của Trần Minh ánh lên một tia trào phúng, pha lẫn vẻ tinh quái của kẻ đã nhìn thấu cả một lớp mặt nạ quý tộc Anh quốc.

Blake sửng người một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.


Đôi môi hắn cong nhẹ như thể không hề bị chạm tự ái.
Mặt không đỏ, tim không đập, hắn chắp tay lại trước ngực, hơi cúi đầu, đáp lời điềm tĩnh:
“Xin lỗi vì đã giấu diếm ngài Trần tiên sinh.


Tôi nhận nhiệm vụ từ Đức vua qua giao thiệp với Hoàng đế nhà Kim.
Trên đường về đi ngang qua Đại Nam, biết được sự đặc biệt của hàng hoá ở đây nên mới giấu thân phận ghé vào tìm hiểu.”


Trần Minh khẽ cười khẩy, khoé môi nhếch lên một cách khó đoán.
Hắn đặt quạt xuống bàn tiện, giọng chậm rãi như gió lướt qua kim loại:


“Thế ngài thấy quân đội chúng tôi, và các ngành công nghiệp ở Đại Nam thế nào?”

Blake đáp lời, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo ẩn ý sâu xa:


“Nói thật lòng, quân đội các ngài không thua bất kỳ một chi quân đội nào ở Tây Âu.
Ngành công nghiệp các ngài thậm chí phát triển hơn Tây Âu.


Rất bất ngờ khi thấy ở một nơi như thế này, lại có một nền văn minh không thua gì Tây Âu ở đây.”


Blake dừng lại một chút, ánh mắt hơi nheo lại, giọng hạ thấp, có vẻ như nhấn mạnh — lời nhắc khẽ nhưng chứa mũi nhọn:
“Nếu toàn quân Tây Sơn mà được huấn luyện trang bị như vậy, nơi đây hẳn sẽ rất an toàn.”


Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng ẩn trong đó là mũi dao lấp lánh — một lời “khen” mà thực chất là lời thăm dò. Câu nói mang xương, như ám chỉ: “Tây sơn được bao nhiêu chi quân đội như vậy.”


Trần Minh vẫn đứng yên, tay chống quạt, môi cười nhẹ như chẳng để tâm, chỉ ánh mắt khẽ híp lại.
Hắn không cần trả lời, vì phía sau, một giọng nói khác đã thay hắn lên tiếng.


Ngô Thì Nhiệm tiến một bước, tay áo phất nhẹ, đôi mắt sáng như sao, giọng điềm đạm mà lạnh lùng vào tai người phiên dịch cho Blake:
“Sớm thôi.
Với tình hình chiến tranh ở trong Nam, có lẽ sẽ sớm kết thúc.


Chúng tôi vừa đánh vừa huấn luyện, các chiến binh được trải qua máu, dù sao cũng hơn đứng bắn bia gỗ.
Ngành công nghiệp thì đang chạy hết năng suất, dự kiến nửa năm đủ để trang bị toàn quân Tây Sơn.


Lúc đó chắc ngài vừa đặt chân lên nước Anh, nhỉ?”
Nghe Ngô Thì Nhiệm đáp lại, câu nói vừa nhẹ vừa cứng, mà ý trong đó lại như găm thẳng vào tim Blake:


“Ngày ngài về tới nước Anh, quân chúng tôi đã đủ mạnh để không sợ chính các ngài.”

Trần Minh nghe mà trong lòng sướng rên.


“Con mẹ nó, có mưu sĩ sau lưng, nhất là loại ông tổ ngành ngoại giao như danh nhân Ngô Thì Nhiệm, Trần Minh bây giờ ngực ưỡn thẳng lên được một chút rồi.”
Hắn liếc qua, nháy mắt tán thưởng Ngô Thì Nhiệm như nói:


“Khá lắm, lão Nhiệm.”
Ngô Thì Nhiệm hiểu ý nhưng không nói, chắp tay cúi đầu cảm tạ chủ công, nhưng trong lòng lại đắc ý vênh váo:
“Dăm ba cái thằng Tây dương, lão tử bẻ cổ cái một.”


Blake sửng sờ cười khổ, ánh mắt chuyển nhẹ từ Ngô Thì Nhiệm sang Trần Minh rồi lại nhìn quanh xưởng thép.


Một mình Trần Minh đã khó đối phó, bây giờ lòi đâu ra tên này nữa — trông có vẻ như không chèn ép được đám An Nam này nữa rồi.


Hắn nắm chặt tay, cười nhạt, nụ cười của người hiểu rằng ván cờ đã không còn dễ thắng.
Cuộc giao phong chỉ qua lời nói nhưng ý ngầm trong đó thì phiên giang đảo hải,


chỉ có những bậc trí tuệ như “tên thiên tài không đứng đắn Trần Minh,” “mưu sĩ ngoại giao âm hiểm Ngô Thì Nhiệm,” hay “hiệp sĩ lưu manh Richard Blake” mới hiểu được.


Không khí trong xưởng vẫn ầm ầm, tiếng thép nện vào sắt, mà giữa cái ồn ào ấy là một trận đấu không cần gươm đao – chỉ bằng lời nói.

Ngô Thì Nhiệm nhìn ra hiệu Trần Minh.


Trần Minh hiểu ý, chỉnh lại cổ áo, nở nụ cười lịch thiệp, giọng vang lên bình thản:
“Sir Richard,
như ngài đã thấy, Đại Nam chúng tôi không thiếu tiền, không thiếu súng, cũng không thiếu kỹ thuật —
chỉ thiếu chiến hạm.


Tôi muốn bàn về cuộc làm ăn mua bán chiến hạm:
dùng tiền để mua chiến hạm,
và dùng kỹ thuật máy tiện hiện đại nhất của chúng tôi để đổi lấy kỹ thuật đóng tàu của các ngài.


Không biết ý ngài như thế nào?”

Richard Blake nghiêm túc nhìn Trần Minh.
Trong lòng hắn nhảy lên một tiếng “tới rồi”, và bắt đầu nụ cười thân thiện của một thương nhân,


nhưng đội lốt ấy là một tên lưu manh đang toan tính lợi ích.
Ánh lửa từ lò luyện phía xa phản chiếu lên khuôn mặt hắn, đôi mắt xanh sâu hoắm ánh lên tia mưu toan.


Blake khẽ gật đầu, nụ cười mỏng manh như sợi chỉ — thứ nụ cười của kẻ đang chuẩn bị bước vào một canh bạc.

Sóng biển từ xa vỗ nhẹ nhàng yên bình.


Những bọt sóng lăn tăn trong ngày nắng sau cơn mưa, ánh sáng phản chiếu lên bầu trời như dát bạc.
Nhưng sự yên bình đó không áp chế được cuộc giao phong sắp tới giữa đại diện Đại Nam và cường quốc Tây Âu.


Gió thổi qua cửa xưởng, mang theo hơi mặn của biển và mùi khói sắt nóng, phảng phất quanh hai nền văn minh đang chuẩn bị chạm nhau bằng kim loại, vàng, và trí tuệ.






Truyện liên quan