Chương 9-1: Thượng
“Ưm.”
Ngân đao nặng nề đánh trúng sau lưng thái tử khiến y lập tức phun ra một ngụm máu tươi!
“Điện hạ.” Tĩnh Huyền kinh hãi kêu lên, lòng đau như cắt mà vươn tay ra, gắt gao ôm y vào lòng!
“Ta không sao, đừng khóc…” Thái tử nhìn hắn lệ tuôn không ngừng mà đau lòng nhấc tay lau đi những giọt lệ đó.
Tĩnh Huyền nội tâm rối loạn, lo lắng nói: “Điện hạ, để Tĩnh Huyền chữa thương cho người.”
“Ta không sao… Ta phải tìm tên ngông cuồng kia để tính sổ với hắn.”
Nhìn thái tử ngay cả đứng còn không vững mà lại muốn đi tìm người nọ để giao chiến một hồi, Tĩnh Huyền bỗng thấy vô cùng tức giận.
“Điện hạ, người không được đi đâu hết.”
Lần đầu tiên thái tử thấy quốc sư tức giận với mình, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tĩnh Huyền sắc mặt trầm xuống, thanh âm lạnh lùng nói: “Sư bá, nơi này đành giao cho ngài, con đưa điện hạ đi trị thương.”
Y Tuyết rất hiếm khi thấy được sắc mặt nóng nảy của đồ nhi, ngay lập tức vâng lời nói: “Hảo hảo, con đi nhanh đi, tiểu tử này cứ để ta xử lý.”
“Cám ơn sư bá. Tiểu Tuyên Tử, chúng ta đi.”
Tiểu Tuyên Tử thấy uy phong của quốc sư đối với thái tử, càng thêm sùng bái sát đất, liên tiếp gật đầu.
Chứng kiến sắc mặt quốc sư không tốt chút nào, thái tử cảm thấy có chút không ổn nên cũng không dám kiên trì lưu lại, vội vàng ngoắc ngoắc thần kiếm, nói: “Tiểu Kình, chúng ta đi thôi, lần sau chủ nhân sẽ giúp ngươi đem vợ cướp về.”
Kình Nhật thần kiếm cùng Ngự Nguyệt thần đao lưu luyến khong rời mà cọ xát một chút, rồi tách nhau ra, chui vào trong vỏ kiếm của chủ nhân.
Tĩnh Huyền cũng không thèm liếc mắt nhìn nam tử tóc đỏ một cái, mang theo thái tử cùng Tiểu Tuyên Tử nhanh chóng rời đi.
“Này tiểu mĩ nhân, đi cũng phải mang ta cùng theo chứ hả!”
Nam tử tóc đỏ muốn đuổi theo, lại bị Y Tuyết vẻ mặt xấu xa chặn lại.
“Hắc hắc, bổn công tử lâu rồi không hoạt động gân cốt… Tiểu tử thối, tốt, tốt, lại chơi đùa với ta đi…”
——————————-
Vân Không đạo sĩ giải quyết xong nữ quỷ kia, sau khi trở về, phát hiện tên ɖâʍ tặc đã bị Y Tuyết đánh chạy, không khỏi tức giận đến giậm chân!
Vậy là hắn đã liên tiếp bỏ qua những hai trò đặc sắc.
“Huyền nhi, cái tên tiểu tử tóc đỏ đó đến tột cùng là ai, con có đầu mối không?”
“Tĩnh Huyền cũng không biết”. Tĩnh Huyền ngồi ở bên giường, yêu thương nhìn thái tử sau khi đã qua trị thương mà ngủ thiếp đi, nhẹ giọng nói: “Con chỉ biết hắn nhất định có địa vị lớn, bằng không trên người sẽ không có nhiều bảo vật như vậy.”
“Phải, Huyền nhi nói không sai. Ngự Nguyệt thần đao, người bình thường sẽ không thể khống chế được, tên tiểu tử kia khẳng định lai lịch bất phàm.”
“Tĩnh Huyền không ngờ lần xuất hành này cư nhiên lại hung hiểm khó lường, Tĩnh Huyền rất lo lắng tới an nguy của thái tử, nhưng lại không thể không đi tới phật tự để gặp mặt sư phụ lần cuối. Bởi vậy, Tĩnh Huyền nghĩ…” Tĩnh Huyền đột nhiên cúi đầu không nói.
“Huyền nhi, như thế nào lại không nói nốt?”
Tĩnh Huyền dù trong lòng không muốn nhưng vẫn cắn răng nói: “Tĩnh Huyền nghĩ, xin sư phụ hãy mang thái tử hồi cung. Tĩnh Huyền sẽ tự mình đi tới phật tự.”
“Ôi, ta cũng biết hiện giờ, đây là biện pháp tối ưu, nhưng ta lo lắng nam tử tóc hồng kia lại tới tìm con để gây phiền toái.”
“Pháp lực của Tĩnh Huyền trên hắn một bậc, sẽ không có việc gì đâu.”
“Pháp lực của con có lẽ so với hắn cao hơn một bậc, nhưng tiểu tử này nhiều trò gian trá, lần sau không biết lại xuất ra bảo bối gì. Ta thật sự lo lắng cho con lắm.”
“Tĩnh Huyền đánh không lại hắn thì bỏ chạy là được. Sẽ không cùng hắn dây dưa đâu.”
Tĩnh Huyền bản tính nhân hậu, trong lòng đến giờ đều không có hai chữ thắng thua, tự nhiên sẽ không cùng hắn đua tranh.
Vân Không đạo sĩ lắc đầu: “Cho dù ta yên tâm con có thể chạy thoát, nhưng thái tử làm sao có thể đáp ứng? Hắn lúc nào cũng dính chặt lấy con cả ngày, có chịu rời nửa bước đâu.”
Tĩnh Huyền bi thương cười nói: “Hắn chỉ là nhất thời thấy mới mẻ, chờ tới khi hắn kết hôn, có thái tử phi, tự nhiên sẽ chẳng để ý tới Tĩnh Huyền nữa. Làm phiền sư phụ dẫn thái tử đi đi.”
“Con thật sự quyết định?” Vân Không đạo sĩ đã chứng kiến thái tử lớn lên, đối với tâm tư của thái tử, hắn hết sức rõ rang: “Ta cảm thấy hay là không nên thay thái tử quyết định chuyện này thì hơn.”
“Không có gì quan trọng hơn an nguy của thái tử cả.” Tĩnh Huyền cúi đầu chăm chú nhìn vào người thương, đôi mắt đong đầy thâm tình, thần sắc buồn bã: “Chắc thái tử phi còn đang ngóng trông thái tử sớm trở về để làm lễ thành hôn.”
“Ôi…” Vân Không đạo sĩ nhìn hắn thần sắc bi thương, không khỏi đau lòng khôn nguôi: “Huyền nhi, con hối hận sao? Nếu con không gặp Dật nhi, chắc chắn con sẽ trở lại phật tự, được phong chức trụ trì, trở thành đời cao tăng tiếp theo. Vĩnh viễn không yêu đương, không phải chịu cảnh đau khổ vì tình…”
Trên khuôn mặt tuyệt mĩ của Tĩnh Huyền tản mát ra quang mang, ánh mắt tựa như chìm đắm trong mộng ảo: “Không, Tĩnh Huyền vĩnh viễn không hối hận. Có thể được yêu, được hận, kể cả phải li biệt, Phật tổ đối với Tĩnh Huyền đã rất từ bi rồi. Mặc kệ có bao nhiêu khổ sở, mặc kệ cho đó có là kiếp trước hay kiếp sau, Tình Huyền cũng vẫn muốn cùng hắn gặp mặt…”
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thái tử, quốc sư kiên định nói:
“Cho nên… chỉ cần thái tử được sống tốt, Tĩnh Huyền mới có thể hạnh phúc.”
“Ôi, đứa nhỏ ngu ngốc. Được rồi, sư phụ đáp ứng con mang thái tử hồi cung.”
“Tĩnh Huyền xin tạ ơn sư phụ.”
Trời mới tờ mờ sáng, Vân Không đạo sĩ đã đánh thức Y Tuyết cùng Tiểu Tuyên Từ, rồi đi tới phòng thái tử, và hạ “Mê hồn chú” khiến cho thái tử tạm thời hôn mê một thời gian.
“Huyền nhi, chúng ta đi đây.”
“Tiểu Huyền nhi, con thực sự không cần sư bá đi cùng bảo vệ sao?” Y Tuyết nghiêng nghiêng cái đầu hỏi.
“An nguy của thái tử mới là trọng yếu nhất, Tĩnh Huyền có thể chiếu cố chính mình, xin sư bá cùng sư phụ mau chóng đem thái tử bình an trở về cung.”
“Được rồi, vậy con nhớ cẩn thận một chút. Ta cũng nên mau chóng hồi cung, không biết sau khi thái tử tỉnh lại có tức giận đến nỗi phá cả hoàng cung hay không?” Vân Không đạo sĩ khẽ cười khổ.
“Thời gian trôi qua. Lễ đại hôn của thái tử sẽ bề bộn công việc, lúc ấy thái tử không có thời gian rảnh rỗi mà nhớ tới con nữa đâu.” Tĩnh Huyễn chậm rãi nhắm mắt lại, chấp tay hành lễ, khom người nói: “A di đà phật, cầu nguyện Phật tổ phù hộ cho mọi người lên đường bình an.”
“Quốc sư, vậy người bảo trọng nha.” Tiểu Tuyên Tử lưu luyến không rời mà nói.
“Đi nhanh đi.”
Tĩnh Huyền không dám mở mắt nhìn theo, hắn sợ khi nhìn thấy người mình yêu thương khôn tả, mà không nhịn được thay đổi chủ ý.
Thẳng đến khi bọn họ đã đi khuất, Tình Huyền lúc này mới mở mắt, thân thể từng đợt phát lạnh.
Không có y ở bên, sao căn phòng này lại trở nên lạnh lẽo đến vậy?
Cứ như vậy từ biệt, lần sau gặp lại, thái tử đã có người chung chăn gối. Nhất thời nghĩ đến, trái tim Tĩnh Huyền đau như đao cắt.
Mưa to như trút nước.
Từng hạt mưa lớn quất lên người, làm cho người ta có chút phát đau.
Tĩnh Huyền một mình lên đường đã hai ngày.
Mắt thấy qua vài ngày sẽ có thể tới được phật tự, vậy mà tâm tình Tĩnh Huyền tựa như bị mây đen che khuất, càng ngày càng nặng nề.
Mặc dù rất nhanh hắn sẽ được thấy sư phụ mà hơn một năm không gặp, nhưng mà, y…. chắc là đã cách xa mình rất nhiều rồi?
Hi vọngt hương thế của y có thể sớm bình phục.
Vân Không đạo trưởng cùng sư bá, hai người nhất định phải bảo vệ y cho tốt nhé.
Cơn mưa dường như ngày càng nặng hạt, có lẽ đêm nay sẽ không thể nào xuống núi được.
Mắt thấy phía trước có một căn nhà gỗ nhỏ tựa hồ đã bị bỏ hoang khá lâu, Tĩnh Huyền nghĩ, không bằng đêm nay tạm thời tá túc ở nơi này.
Dù cánh cửa chỉ khép hờ nhưng Tĩnh Huyền vẫn theo khuôn phép mà gõ cửa.
“Có ai ở đây không? Bần tăng đi ngang qua nơi này, muốn xin ở lại một đêm, không biết thí chủ có thể đồng ý cho bần tăng tá túc không?”
Đợi một hồi lâu mà bên trong vẫn không có ai trả lời, Tĩnh Huyền lúc này mới dám đẩy cửa bước vào.
Cả căn nhà gỗ lẫn đồ đạc đều phủ đầy bụi bặm, có một cái bàn cũ nát, một vài chiếc ghế, và một chiếc giường đơn sơ.
Tĩnh Huyền luôn tùy theo hoàn cảnh mà thích nghi.
Dù cho đó có là hoàng cung hay là căn nhà gỗ vứt đi, đối với hắn mà nói, cũng không có gì khác biệt.
Thấy có người đã để sẵn giá nến lên bàn, TĨnh Huyền đến gần, dùng đá lửa để châm nến.
A di đà phật!
Mặc dù chỉ ở lại một đêm nhưng Tĩnh Huyền vẫn biết ơn căn nhà gỗ này đã cho mình trú mưa mà đem quét dọn sạch sẽ.
Sau khi xong, Tĩnh Huyền bắt đầu nhắm mắt, ngồi thiền trên chiếc ghế dài.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng động kì quái vang lên, Tĩnh Huyền mở mắt ra nhìn.
Một con sóc nhỏ đang ngồi ở bên giường, mở to đôi mắt đầy vẻ chờ mong mà nhìn hắn. Tĩnh Huyền hiểu ý mỉm cười.
Lấy trong tay nải một cái bánh bao, bẻ một miếng nhỏ đưa tới trước mặt con sóc, Tĩnh Huyền dịu dàng nói: “Đến đây nào sóc con, đừng ngại, cùng bần tăng ăn một chút đi.”
Con sóc nhỏ ngửi ngửi một chút, tựa hồ rất hài lòng với hương vị của bánh mà bắt đầu ăn, không đến hai miếng đã giải quyết sạch sẽ.
Thấy con sóc nhỏ lại tiếp tục nhìn mình đầy chờ mong, Tĩnh Huyền không chút ngần ngại tiếp tục bẻ một miếng nữa cho nó.
Con sóc nhỏ này ăn cũng không ít nha, một chiếc bánh bao bự, Tĩnh Huyền mới chỉ ăn một mẩu nhỏ mà nó đã ăn tới năm miếng rồi.
Dù đây là chút lương thực duy nhất còn lại nhưng Tĩnh Huyền vẫn không hề để ý.
Con sóc nhỏ rốt cục cũng ăn no nê, nằm trên giường, bốn chân hướng lên trời mà đánh một giấc no say, bộ dạng hưởng thụ vô cùng làm cho Tĩnh Huyền không nhịn nổi mà mỉm cười.
“Bên ngoài trời mưa to, nhóc con ở lại đây qua đêm cùng ta nhé.”
Tĩnh Huyền vừa mới định đặt người xuống ngủ, con sóc nhỏ lại đột nhiên như bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên!
“Sóc nhỏ, làm sao vậy?”
“Chi….chi….” Con sóc nhỏ gấp đến độ giậm chân liên tục, chỉ chỉ về hướng cái bàn trong nhà!
Cái bàn làm sao cơ? TĨnh Huyền khó hiểu mà nhìn nó.
Con sóc nhỏ sợ hãi mà kêu lên vài tiếng, đột nhiên cắn cắn áo cà sa của hắn mà kéo, tựa như muốn hắn rời đi.
Tĩnh Huyền trong lòng chấn động.
Động vật so với con người có thể cảm nhận được nguy hiểm nhanh nhạy hơn cả. Tĩnh Huyền tu hành pháp lực cao thâm, dù không phát giác ra điểm nào khác lạ nhưng cũng không dám khinh thường.
Ngay lúc hắn muốn động thân rời đi thì…. hết thảy cũng đã muộn….
Tĩnh Huyền bị rơi vào hôn mê, nhưng hắn vẫn lờ mờ thấy được hình ảnh cuối cùng, đó là một nam tử có mái tóc đỏ rực như ngọn lửa…