Chương 69: Thanh phong kiếm xuất hiện!

Dịch: Emily Ton.
Trưởng lão?
Ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, lấy thần thức xem xét, hai người này đã là cấp bậc võ sư rất hoàn hảo, chẳng trách có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau lưng nàng.


So với việc đối mặt với nam tử trung niên lúc đầu, thắng lợi chắc chắn sẽ khác nhau. Đại trưởng lão cùng tứ trưởng lão đều đang đánh giá Phượng Cữu trong bộ hồng y tà tứ mà quyến rũ.


Nếu không phải có người vạch trần, bọn họ căn bản nhìn không ra một thân nam trang trang điểm như nam tử trước mắt này thế nhưng lại là một nữ tử.


Hai người tuy rằng đã gặp qua không ít việc đời nhưng cũng không thể không thừa nhận, trên người này tản ra một loại hơi thở không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Hơn nữa...... sâu không lường được.


Dựa vào thực lực của bọn họ, cư nhiên cũng không nhìn thấu tu vi của nàng? Đây không phải là sâu không lường được thì là cái gì?


Từ khi bọn họ xuất hiện, cũng chưa từng thấy nàng có một dấu hiệu kinh hoảng. Đôi môi lộ ra bên ngoài mặt nạ của nàng vào lúc này chính là đang ngậm một nụ cười mang theo vài phần tà khí, làm cho trong lòng bọn họ dâng lên vài phần thận trọng và cảnh giác.


available on google playdownload on app store


"Các hạ rốt cuộc là người nào? Vì sao phải đối địch cùng Hứa gia chúng ta?"
Đại trưởng lão hỏi với giọng vững vàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thân ảnh màu đỏ phía trước.


Phượng Cửu liếc mắt nhìn đại trưởng lão một cái, giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc: "Đối địch cùng các ngươi? Phải vậy không? Không phải là các ngươi vẫn luôn đối địch cùng ta sao, khi nào thì ta chủ động đi tìm các ngươi đối địch?"


Nàng dừng lại một lúc, cười như không cười liếc mắt nhìn nam tử trung niên phía trước: "Không phải vị nhị gia này của các ngươi chạy tới chợ đen treo giải thưởng cho đầu của ta, ta làm gì đến nỗi sẽ tới đây tìm hắn?"


"Tuy là như thế, ngươi giết thiếu chủ Hứa gia chúng ta, phế đi một cánh tay của nhị gia, đó đều là những điều ngươi không thể phủ nhận."


"Nga? Nói như vậy, khi các ngươi muốn giết ta, ta chỉ có thể duỗi dài cổ cho các ngươi giết?" Nàng nhướng mày lên, bên môi nở nụ cười mờ nhạt, nhưng trong mắt sáng lên lạnh lẽo.


Sắc mặt đại trưởng lão hơi trầm xuống, cười lạnh: "Vậy cũng chỉ có thể nói ngươi chọc phải người không nên dây vào! Hứa gia đường đường là gia tộc trăm năm, há là nơi ngươi có thể trêu chọc? Thức thời, tốt nhất thúc thủ chịu trói, nếu không......"
"Nếu không?"


Nàng cong cong khóe môi tùy ý cười ra tiếng, cảm thấy hứng thú hỏi: "Nếu không thì như thế nào? Giết ta?"


"Nếu không, chúng ta sẽ mang đầu của ngươi trở về phục mệnh!" Giọng nói lạnh lùng của đại trưởng lão vừa rơi xuống, ngón tay đã cong lên thành móng vuốt, vừa ra tay liền biết tu luyện đã được đến đỉnh cao của sự nắm bắt.


"Vậy ta sẽ đối tốt với các ngươi!" Nàng cười lạnh, thân ảnh nháy mắt vừa động, đi lên đón.


Một tay đại trưởng lão ẩn chứa huyền lực hùng hậu nắm lấy cổ tay nàng và muốn vặn ra phía sau, nhưng ai biết nàng giống như linh xà tránh thoát trong nháy mắt, nàng thuận thế đảo ngược cổ tay lại và nắm lấy cổ tay hắn rồi kéo về phía trước, thân thể mất thăng bằng, chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo từ trong tay nàng phóng thích ra, cả người hắn bị nàng nhấc lên và quăng ra ngoài.


Hắn ổn định lại lực đạo để cân bằng thân thể và xoay người rơi xuống mặt đất, sắc mặt hơi trầm xuống: "Thực sự là có tài, đáng tiếc, hôm nay sẽ phải ch.ết ở chỗ này!"


"Đúng là rất đáng tiếc." Nàng gật gật đầu tán đồng, hối tiếc và thông cảm nhìn hắn, giống như chắc chắn rằng người ch.ết kia nhất định sẽ là đại trưởng lão.


Ánh mắt hối tiếc và thông cảm của nàng làm đại trưởng lão giận dữ, rút trường kiếm ra chỉ thẳng về phía nàng, lạnh giọng gầm lên: "Tiểu nhi (trẻ con) ngông cuồng đáng khinh! Ngươi sẽ phải trả giá đại giới cho việc không coi ai ra gì! Thủ cấp của ngươi! Lão phu đã định rồi!"


Mũi kiếm chỉ thẳng, huyền lực hùng hậu từ thân thể giống như thủy triều mạnh mẽ tràn ra, hội tụ đến phía trên mũi kiếm, nháy mắt, kiếm khí sắc bén tràn ngập sát khí lạnh lẽo phụt ra! Hắn dịch chuyển lên phía trước, mang theo sát khí khiến người sợ hãi, lấy tốc độ che tai không kịp đánh úp về phía thân ảnh màu đỏ.


"Keng!"
Một luồng ánh sáng màu xanh của một thanh trường kiếm chặn lại cuộc tấn công ở phía trước, hai kiếm đụng vào nhau, kiếm khí sắc bén không ai nhường ai, cùng lúc vang lên, còn có vài tiếng hút không khí cùng tiếng kinh hô.
"Thanh, Thanh Phong Kiếm!"






Truyện liên quan