Chương 147: Trọng địa độc môn!
Edit & Dịch: Emily Ton.
Nghe vậy, khóe môi nàng câu lên, nở nụ cười và đứng lên đi đến gần lồng sắt: "Nói! Thế lực nào là thuộc hạ của nàng ta? Nói hết những điều ngươi biết cho ta, đừng chơi thủ đoạn, nếu không, hậu quả thực sự sẽ rất thảm."
"Ngươi thả ta ra ngoài trước! Hoặc nếu không thì giết hết mấy người kia trước rồi ta sẽ nói!" Hắn đá văng một người đang ôm đùi hắn, thối lui đến một bên lồng sắt.
Phượng Cửu khoanh tròn đôi tay, lông mày hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo hài hước nói: "Dược tính trong người bọn họ còn một lúc nữa mới bộc phát hết, nếu ngươi muốn kéo dài thời gian, ta không ngại nhìn xem trò hay."
Kẻ điên!
Hắn nguyền rủa tận đáy lòng, nhưng không dám chậm trễ, chỉ có thể nói ra tất cả sự tình hắn biết......
"Độc môn sao?"
Nàng thấp giọng thì thầm, một ánh sáng lạnh lùng xẹt qua trong mắt, khoé môi dưới khăn che mặt hơi gợi lên một độ cong nghiền ngẫm.
"Mau thả ta ra ngoài! Mau...... Ân!"
Hắn kinh hoảng hô to, nhưng, giọng nói đột ngột dừng lại, cả người không còn sức lực ngã xuống, vài tên nam tử khác thấy thế vội vàng nhào lên, một người lôi kéo quần, một người xé áo......
Trong mắt Phượng Cửu tràn ngập lạnh lùng, liếc mắt nhìn về phía lồng sắt một cái, giọng nói bình thản mang theo lạnh lẽo: "Đối đãi với địch nhân, từ trước tới giờ ta chưa từng nhân từ nương tay, nếu như ngươi không đủ dũng khí tự sát, ta đây sẽ giúp ngươi, để ngươi không còn sức lực giãy giụa, chậm rãi chơi đùa với bọn họ đi!"
Giọng nói vừa rơi xuống, lập tức xoay người đi ra ngoài. Ngay lúc nàng xoay người, phía sau cũng truyền đến từng tiếng thở hổn hển......
Quan Tập Lẫm đang canh giữ ở bên ngoài viện, khi nghe thấy bên trong truyền đến từng tiếng thở nặng nhọc, hơi ngẩn người, trong mắt hiện lên nghi hoặc. Khi hắn đang định đi vào nhìn xem, liền thấy Phượng Cửu đi ra, lập tức đi lên đón.
"Tiểu Cửu, những người đó đều đã được xử lý?"
"Ân, đều đã xử lý, chúng ta đi thôi!" Nàng cười híp mắt, gật gật đầu đáp lời.
"Nhưng vì sao ta vẫn có thể nghe tiếng bọn họ còn sống, hơn nữa còn đang thở hổn hển vậy?" Hắn có chút nghi hoặc, muốn vào nhìn xem, lại bị nàng lôi kéo ra ngoài.
"Không cần phải vào xem bọn họ nữa, ta đã cho bọn hắn ăn độc dược, bọn họ không thể sống đến ngày mai, không phải ngươi nói rằng muốn tích lũy kinh nghiệm thực chiến hay sao? Đi, ta mang ngươi đến một nơi." Nàng lập tức lôi kéo và đẩy hắn ra bên ngoài.
Quan Tập Lẫm nghe những lời nàng nói, ánh mắt sáng lên, vội hỏi: "Là hang ổ bọn họ sao? Ngươi đã tr.a hỏi ra được?"
"Không sai, chính là hang ổ bọn họ, chúng ta hãy tiêu diệt hang ổ bọn họ suốt đêm!" Thế lực mà Tô Nhược Vân đã bồi dưỡng nên, trong một đêm, nàng muốn hoàn toàn phá hủy nó!
Danh tiếng thế lực Độc môn chỉ mới nổi lên những năm gần đây, dùng độc là chủ yếu, nhưng bọn họ cũng thực hiện những vụ ám sát. Không ai dám chọc tới người độc môn, bởi vì cho dù thực lực cường đại, đối mặt với những kẻ thích dùng độc, thường thường ở ngay thời điểm bọn họ chưa kịp phát hiện thì đã trúng độc bỏ mình.
Cho nên, thậm chí là có người biết vị trí độc môn ở nơi nào, cũng không ai dám nghĩ tới đi phá hủy độc môn. Nhưng cố tình, lần này người bọn họ chọc phải chính là Phượng Cửu. Hơn nữa, vị chủ tử độc môn lại là Tô Nhược Vân có thù oán với Phượng Cửu. Một cơ hội báo thù trước mắt như vậy, nàng tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Trong bóng đêm đen nhánh, hai thân ảnh xuyên qua trong rừng, dưới bóng đêm, có thể rõ ràng nhìn thấy hai người kia đúng là Phượng Cửu và Quan Tập Lẫm.
Đột nhiên, Quan Tập Lẫm duỗi tay kéo Phượng Cửu lại, đè thấp giọng nói: "Tiểu Cửu, ngươi nhìn xem cái này." Hắn chỉ vào một tấm bia đá trong bụi cỏ.
"Độc Môn Trọng Đại, Thiện Nhập Giả Tử?"
Phượng Cửu nhẹ nhàng đọc ra, khoé môi gợi lên một sự nghiền ngẫm, nheo ánh mắt lại.