Quyển 1 - Chương 33: Ai là kẻ hạ độc?

Sau khi Vân Hiểu Nguyệt nhận nụ hôn bị độngnọ, ngày hôm sau, thái độ của Tần Ngạo với Vân Hiểu Nguyệt càng ám muội. Ngoạitrừ vào triều, mật độ bám dính càng chặt, ăn cơm thấy hắn, ngủ thấy hắn, ngay cảkhi mình ra ngoài hít thở không khí cũng có thể thấy hắn, những điều này khiếnVân Hiểu Nguyệt buồn bực! Càng khiến người ta tức giận là, đại ca của mình,ngay cả lần thứ hai gặp mặt cũng không có, có giám quân ở bên ngoài Hoàng thànhnói là Binh Bộ Thượng Thư nhậm chức, phải hiểu biết tình hình binh lính nhiềuhơn. Cái gì chứ! Rõ ràng là ghen tị với dáng vẻ của đại ca, thấy mình yêu quý đạica hơn hắn, ghen tị thì có! Nhưng chẳng có cách nào khác, hắn là lão đại, toànbộ Thanh Long đều phải nghe hắn, mình cũng được hắn nuôi. Vân Hiểu Nguyệt đànhphải nghẹn dấu chấm hỏi vào bụng, nghĩ về sau tìm cơ hội hỏi lại!


Trong khoảng thời gian này, bởi vì Vân HiểuNguyệt có thai, Tần Ngạo càng sủng ái hơn, đúng là Hậu cung ba ngàn độc sủng mộtthân, còn chỗ phi tử của hắn, ngay cả một lần mở cửa cũng không. Có thể đoán,hai ngàn chín trăm chín mươi chín người còn lại sẽ rất tịch mịch, nên sẽ hậnVân Hiểu Nguyệt cỡ nào. Dần dần, lời đồn đãi trong Hậu cung có ở bốn phía, VânHiểu Nguyệt nàng dần dần theo những lời ca lời hận đó, biến thành yêu phi mị hoặcquân vương. Nói cái gì mà nàng là hồ ly tinh biến thành, muốn làm đảo điênThanh Long quốc! Đối với chuyện này, Vân Hiểu Nguyệt căn bản là khinh thường,nàng biết, đây đều do đám nữ nhân đó làm ra, đơn giản là muốn hại mình, hòng đạttới mục đích.


Nhưng nàng đã quên, nơi này là cổ đại ngumuội, không phải thế kỉ hai mươi mốt có khoa học kỹ thuật phát đạt, công dânbình đẳng ngang hàng. Những lời đồn đó bị truyền ra từ Hậu cung, bắt đầu nổilên sóng to gió lớn nơi triều chính!


Bởi vì phi tần trong Hậu cung phần lớn đềulà nữ nhi hoặc người thân của quan viên trong triều đình, nay nữ nhi Tể tướngđích một người độc bá Hậu cung. Lại xem thế ấy, chỉ cần Vân Hiểu Nguyệt sinhHoàng tử, như vậy, chắc chắn Hoàng hậu sẽ bị phế, lập nàng làm Hậu, hơn nữa lạithấy Hoàng thượng sủng nàng chừng này, trong mỗi câu đều ẩn ẩn lộ lộ ý tứ, giốngnhư trong lòng chỉ có Vân Hiểu Nguyệt. Về phần phi tử, không chiêu tẩm ai,không phải rõ ràng nói sẽ để những nữ nhi của quan lớn ch.ết già trong cung sao?Điều này không thể!


Vì thế, phe phái của Hoàng hậu bắt đầu ngấmngầm hoạt động! Nơi nơi châm ngòi thổi gió, nạp bang kết phái, dần dần, rất nhiềungười vốn là người của Thừa tướng, đều dần dần phục theo Hoàng hậu, ai cũng lânla đi tìm căn cứ chính xác Vân tướng vi phạm pháp lệnh, sau đó ngầm đệ tấuchương gửi Hoàng thượng! Làm quan, nào có ai là sạch sẽ trong như nước? Hơn nữalàm Thừa tướng, ở cái thế dưới một người, trên vạn người, khẳng định là saulưng có vô số thủ đoạn. Ngay cả những mối nợ năm xưa cũng lần lượt bị kiện ra,tấu chương như hoa tuyết ních dần Ngự Thư Phòng!


Nhưng cứ mặc triều đình ồn ào thế nào, TầnNgạo vẫn tin tưởng Vân tướng trước sau như một. Số tấu chương kia cũng bị TầnNgạo lơ đi, hơn nữa, càng ngày càng đối tốt hơn với Vân Hiểu Nguyệt! Ban đầu,Vân tướng còn lo lắng, sau thấy Tần Ngạo cố tình không truy cứu, bắt đầu nhưcũ, kiêu ngạo như xưa!


available on google playdownload on app store


Tất cả, tất cả những chuyện này, Vân HiểuNguyệt quả thật là không biết, bởi vì không gặp đại ca, Tư Đồ Viễn cũng bị TầnNgạo phái đi không biết đang chấp hành cái nhiệm vụ gì, chỉ ngẫu nhiên gặp mỹnhân mẫu thân. Từ trong miệng của bà, kỳ thật cũng chẳng nghe thêm được gì, ngoạitrừ việc Hoàng thượng ân sủng Vân gia, thì vẫn là ân sủng, hơn nữa trong khoảngthời gian này mình hay nôn oẹ, nào có tâm tư quản mấy chuyện này?


Hôm nay, giống như bình thường, Vân HiểuNguyệt tiễn bước Tần Ngạo, đứng dậy tản bộ ở hoa viên, tuy nói đứa connày mới được hai tháng, nhưng lại hay quậy, khiến Vân Hiểu Nguyệt không thíchnghi nổi, cho nên bữa sáng mỗi ngày, Huyên nhi cùng các đầu bếp ở ngự trù phòngđều nghĩ cách biến món ăn đa dạng mới khiến Vân Hiểu Nguyệt không gầy đi!


“Nương nương, hôm qua người nói muốn ăncanh sen, còn có chè long phượng, Huyên nhi bưng tới đây, còn nóng, người mauăn đi!” Vừa ngồi ở đình phơi nắng ấm áp, giọng nói vui cười của Huyên nhi truyềntới, sau đó một mùi thơm truyền vào chóp mũi của Vân Hiểu Nguyệt.


“Wow, mùi thơm thật thanh nhã, ngửi thấythật thoải mái, Huyên nhi, vào đi!” Vân Hiểu Nguyệt ngồi thẳng thân thể, hứngthú ngắm điểm tâm màu phấn hồng đặt trên bàn ngọc cùng canh sen còn nóng phưngphức, trong suốt, cực kì đáng yêu.


“Khó có khi nương nương thích, vậy ăn nhiềumột chút!” Huyên nhi hưng phấn nói, nhẹ nhàng múc một thìa, đưa tới bênmiệng Vân Hiểu Nguyệt!
“Ừm, không sai!” Vân Hiểu Nguyệt mở miệng,tinh tế thưởng thức, mùi hoa sen ngòn ngọt thơm ngát, cảm giác nhè nhẹ trắng mịn,rất ngon!


Nhắm mắt thưởng thức, đột nhiên Vân HiểuNguyệt cảm giác vị ngọt của canh trong miệng có một tia ngọt kỳ quái, tronglòng rùng mình, cầm lấy khăn làm bộ như lau miệng, Vân Hiểu Nguyệt nhè toàn bộcanh sen ra.


“Huyên nhi, để ta tự làm!” Cầm lấy bát ngọc,Vân Hiểu Nguyệt đặt ở chóp mũi cẩn thận xem xét, phát hiện ra, trong canh nàycó cấm dược sẩy thai còn hiệu quả gấp trăm lần hồng hoa*. Loại thuốc này, nếuphụ nữ có thai ăn phải, không chỉ không bảo đảm giữ được thai nhi, còn có thểkhiến rất khó mang thai lại, hơn nữa nó còn có một cái tên rất hay, “Túy MỹNhân”! Mùi này rất giống hoa sen, rất khó nhận. Nếu không phải ngày thường nàngthích nhất là nghiên cứu này thảo dược cổ quái, hôm nay khó thoát khỏi một kiếp!


(*thuốc sảy thai ngày xưa)
“Huyên nhi, bát canh này, là em tự mìnhlàm?” Bỏ bát xuống, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Vâng, nương nương!”
“Lúc làm có bỏ đi đâu không?”


“Không ạ! Làm sao vậy, không thể ăn đượcư?” Huyên nhi sửng sốt, vội vàng hỏi: “Nếu không? Nô tỳ lại đi làm món khác? Nếungười không ăn, không tốt cho long thai!”


Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, tùy tay chọn mộtkhối điểm tâm, đặt vào chóp mũi ngửi thử, xác nhận bên trong không có gì, mới cắnmột miếng, cười nhạt nói: “Huyên nhi, em biết không, bát canh này, bị người tahạ độc!”


“Hả?” Huyên nhi vừa nghe, lập tức quỳ trênmặt đất: “Nương nương, nô tỳ không làm như vậy, xin nương nương minh giám!”


“Nha đầu ngốc, ta tin em mới nói cho em, đứnglên đi!” Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười kéo Huyên nhi nước mắt lưng tròng dậy, ánh mắtlạnh như băng, mở miệng nói: “Nguyên vật liệu, là trải qua tay ai rồi mới đếnem?”


“Hồi nương nương, là nô tỳ tự mình đến nộivụ phủ, tận mắt thấy họ chuẩn bị, nô tỳ bọc vào cẩn thận, không để ngườikhác chạm phải!” Huyên nhi run run trả lời.
“Vậy ư? Em xác định không để gói đồ rời khỏitầm mắt?” Vân Hiểu Nguyệt lại truy vấn.


“Không có ạ! A, đúng rồi, chiều hôm quakhi ở Ngự Hoa viên, Hoàng hậu nương nương cùng các quý phi nương nương đang ngắmhoa, khi nô tỳ đi qua, khăn lụa của Ý quý phi nương nương đột nhiên bay đến dướichân nô tỳ, Hoàng hậu nương nương bảo nô tỳ đưa qua, nô tỳ đã đặt gói đồ ở mộtnơi, đi qua, sau đó trở lại!” Huyên nhi nghĩ nghĩ, hồi đáp.


“Ý quý phi, nàng là ai?” Vân Hiểu Nguyệt sửngsốt, hỏi.
“Là đại nữ nhi của tiền nhiệm Binh Bộ ThượngThư, ba năm trước đã tiến cung, từng mang long thai, sau lại không biết thế nàomà sinh non!” Huyên nhi nơm nớp lo sợ trả lời.
“Vậy sao? Lúc ấy còn có ai ở đấy?”


“Ngoại trừ Ý quý phi, năm vị quý phi nươngnương đều ở đó, đúng rồi, còn có Nhu phi nương nương!”
“Nhu phi? Không phải ả bị cấm chừng sao?” VânHiểu Nguyệt ngẩn ra, kỳ quái hỏi.


“Lần trước khi người được chẩn đoán chínhxác mang long thai, Hoàng thượng cao hứng, đại xá Hậu cung, ngoại trừ Liễu phi ởLãnh cung, đều được đặc xá!”


Yêu nghiệt ch.ết tiệt, cưới nhiều nữ nhânnhư vậy, hiện tại tốt rồi, một đống nữ nhân muốn hại ta, tức ch.ết mất thôi! Trongnhiều người như vậy, khẳng định có một người là kẻ hạ độc, nhưng, sẽ là ai đây?


Hoàng hậu? Nhu phi? Ý quý phi? Là ai? Ainha, đau đầu quá đi! Vân Hiểu Nguyệt ăn điểm tâm như thể cho hả giận, rồi sauđó tựa vào ghế, cười lạnh: “Huyên nhi, đừng gấp, một lần bất thành, khẳng địnhsẽ có lần thứ hai, về sau em hãy cẩn thận một chút, những gì mình có,không thể cho người ta, nhớ kỹ!”


“Vâng! Nhưng nương nương, nếu vạn nhất… Nươngnương, phải làm sao bây giờ?” Huyên nhi sốt ruột muốn khóc!
“Yên tâm, y thuật của tiểu thư nhà emkhông phải vô dụng, đi làm bát cháo tổ yến đi, ta muốn ăn!” Vân Hiểu Nguyệt an ủivỗ vỗ tay nàng, nói.
“Dạ!” Huyên nhi gạt lệ, lui xuống!


Vân Hiểu Nguyệt nằm ở đấy, vừa định nhắm mắtnghỉ ngơi, đột nhiên, một giọng nói trong sáng tràn lẫn kinh ngạc lọt vào tai:“Nương nương biết y thuật? Thật sự là một điều ngoài ý muốn lớn lớn đó nha!”


“Ai?” Vân Hiểu Nguyệt rùng mình, theo tiếngnhìn lại, thấy một nam tử áo trắng phiêu phiêu đứng trên cành liễu, đang đứng ởcách đó không xa, trong tay nắm cầm chiết phiến, cười hì hì nhìn mình!






Truyện liên quan