Quyển 2 - Chương 30: Tiết mục nhận thân nhân
” Ân, thật thoải mái. Không có người quấy rầy thật tốt! ”
Ôm lấy chăn gấm, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái nỉ non. Rất nhanh liền đi gặp Chu Công, về động tĩnh ở bên phòng cách vách thì Hồ Yêu kia không thể nói chuyện nên để mai tính đi!
Buổi sáng hôm sau, ánh sáng mờ nhạt, liễu rũ tà tà, Vân Hiểu Nguyệt rời giường. Sau khi súc miệng, nàng bước ra khỏi phòng liền thấy Bạch Bằng Triển cũng mới rời giường đang đứng ngẩn người nhìn mặt trời mọc, nhịn không được nàng qua hỏi:
” Bạch đại ca, dậy sớm vậy? ”
” Chào buổi sáng Vân đệ! ”
Bạch Bằng Triển ngoái đầu lại mỉm cười nhìn nàng rồi lại nhìn dãy núi phía xa thở dài:
” Bạch Hổ quốc diên tích lớn nhưng lại không an bình. Bọn đạo chích thường hay lợi dụng cơ hội. Tựa như Hoả Nhi vậy, ta nghĩ cũng có rất nhiền hài tử bị lừa đến Bạch Hổ quốc. Thậm chí bị mấy tiểu quan nước khác bắt đi, có khả năng vĩnh viễn cũng không thấy được song thân. Trong lòng ta cảm thấy không được thoải mái, aizzz…. ”
” Thật vậy sao? ”
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ:
” Bạch đại ca, ta hỏi huynh nhé. Những cô gái bị lừa bán thanh lâu sao lại không thấy huynh vì các nàng mà không được thoải mái? Chẳng lẽ trời sinh là phận nữ tử thì làm như vậy được còn nam tử thì không được?
Ta liền cảm thấy ngược lại, tuy bọn họ đáng thương nhưng cũng là lỗi ở bọn họ. Chỉ vì bọn họ không có năng lực tự vệ, sao lại đi trách người khác.
Về phần Hoả Nhi? Ta xem khắp thiên hạ này chỉ có duy nhất hắn như vậy thôi. Ta đi gọi hắn dậy, chuẩn bị ăn sáng rồi còn lên đường! ”
Vân Hiểu Nguyệt nhún nhún vai không thèm nhìn Bạch Bằng Triển đang đứng trân trối nghẹn họng nhìn nàng. Nàng liền đẩy cửa gian phòng của mình mà vào.
Vẫn là tư thế ngủ tối hôm qua, Câu Hồn lẳng lặng nằm trên giường. Đôi mắt đào hoa đầy tơ máu, rõ ràng là một đêm không yên, ánh mắt u ám, không nói lời nào.
Vân Hiểu Nguyệt đến bên giường mới phát hiện đêm qua nàng quên đắp chăn gấm cho hắn, quần áo hắn lại bị cởi suốt một vuổi tối.
Tay nàng vừa sờ thì thấy cả người hắn đều lạnh. Miệng vết thương trước ngực không kịp xử lý đã bị nhiễm trùng sưng đỏ dính chặt vào áo.
Vân Hiểu Nguyệt sững sờ, ngồi bên dường lấy ra ngâm châm cùng kim sang dược. Hơ chuỷ thủ trên lửa cẩn thận tách áo cùng miệng vết thương ra.
Mặc dù đã rất cẩn thận nhưng khi miệng vết thương bị tách ra không chút nào chần chờ Vân Hiểu Nguyệt cắt đi mảnh áo dính chặt vào vết thương đã kết vảy.
Trong thoáng chốc máu tuôn ra, Vân Hiểu Nguyệt dùng kim khâu lại vết thương, đem thuốc trị thương thoa cho hắn rồi nhàn nhàn nhìn sắc mặt Câu Hồn vì đau mà trắng bệch:
” Được rồi, hai ngày tới không được xuống nước, miệng vết thương không sâu, rất nhanh sẽ khỏi ”
” Vân Hiểu Nguyệt , nàng quả nhiên đủ ngoan, cứ bỏ mặc ta lạnh lẽo cả buổi tối, nàng có biết nội lực của ta không thể dùng nên căn bản không cách nào chống lạnh? ”
Tuy huyệt đạo của Câu Hồn được giải nhưng vì bất động một thời gian dài nên căn bản không có biện pháp cử động, nằm trên giường uỷ khuất nói.
” Ai bảo ngươi chọc ta? Năm im đây một chút đi, ta kêu tiểu nhị mang thức ăn lên cho ngươi! ”
Nhàn nhàn liếc hắn, Vân Hiểu Nguyệt quay lưng đi ra ngoài.
Đi đến đại sảnh, đám người Bạch Bằng Triển đang chờ:
” Hoả Nhi đâu? ”
” Hắn còn muốn ngủ, muốn ở phòng ăn, kệ hắn đi! ”
Ném thỏi bạc vụn cho tiểu nhị, phân phó mang bữa sáng lên cho hắn rồi Vân Hiểu Nguyệt ngồi xuống chậm rãi ăn.
Xong bữa sáng, xe ngựa cũng đã tới, mở mành lên thấy bên trong không có gì. Vân Hiểu Nguyệt nhớ tới đêm qua Câu Hồn không ngủ, liền nhờ mã phu đi mua cái mền cùng chăn gấm cùng nệm.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Vân Hiểu Nguyệt đoán lúc này chắc Câu Hồn đã chuẩn bị xong liền đi lên lầu.
Quả nhiên vừa vào gian phòng liền thấy Câu Hồn đã ăn xong, cũng đã biến lại thành bộ dạng nam hài ngồi ở mép bàn cười híp mắt chờ nàng.
Thấy Vân Hiểu Nguyệt đi tới, gương mặt hồ ly liền tươi cười:
” Nguyệt Nhi, ta muốn cùng nàng ngồi xe ngựa! ”
” Thương thế của ngươi chưa tốt, vì sao lại dùng súc cốt công? ”
Vân Hiểu Nguyệt nhăn mày, không thèm nhìn hắn, kéo áo hắn ra liền nhìn thấy miệng vết thương lại chảy máu.
” Nguyệt, vì để có thể cùng nàng một chỗ, chút đau này có tính là gì? ”
” Câu Hồn, người ngươi yêu nhất sợ chính là ngươi a. Ngươi là Môn Chủ nên nữ nhân xung quanh hẳn là không ít. Ngươi nên quan tâm bọn họ đi, ta không có hứng thú! ”
Lạnh lùng nhìn ánh mắt thâm tình khẩn thiết của Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt vừa bôi thuốc cho hắn vừa nói.
” Những nữ nhân kia đến một đầu ngón tay của nàng cũng còn chưa bằng. Nói thật ta cũng chỉ có đối với mình nàng là có cảm giác! ”
” Vậy sao? Ngươi thật thích ta? ”
Vân Hiểu Nguyệt lập tức nở nụ cười:
” Tối hôm qua ta cũng đã nói qua, chỉ cần ngươi bỏ hết những nữ nhân kia, thề từ nay về sau chỉ biết đến một mình ta, ta liền cưới ngươi a.
Ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút. Đi thôi, xú tiểu tử. mọi người còn đang đợi. ”
” Ngươi … ”
Mặt Câu Hồn biến sắc, cả người đổ vào trong ngực nàng yêu mị nói:
” Tiểu khả ái, ta thể, một ngày nào đó ta sẽ khiến nàng ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta! ”
” Được a, ngươi cứ chậm rã chờ đi! ”
Tách Câu Hồn ra khỏi lòng mình, Vân Hiểu Nguyệt xoay người đi ra cửa.
Hiện tại Câu Hồn không thể quấn quít lấy nàng, ngoan ngoãn chui vào trong xe ngựa ngủ bù, dù sao giằng co cả buổi tối, hắn đường nhiên là mệt ch.ết đi rồi.
Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ thoải mái, nàng cùng Bạch Bằng Triển băng băng ở đội ngũ dẫn đầu. Cùng nhau ngắm cảnh, nói chuyện phiếm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, qua vài ngày đã tới một cái thành.
Mặc dù thương thế đã hoàn toàn hồi phục nhưng Câu Hồn bởi vì lời nói của Vân Hiểu Nguyệt mà buồn bực vài ngày. Sau đó liền sinh động hẳn lên, xuống xe ngựa bắt đầu lại quấn quít lấy Vân Hiểu Nguyệt .
Vô cùng ân cần, ăn cơm xong lại còn dám lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt ra ngoài dạo chợ. Vân Hiểu Nguyệt không cách nào từ chối được mọi người nên đành phải đi theo.
Thành vẫn là thành, so với trấn nào nhiệt hơn rất nhiều. Trên sông tấp nập thuyền hoa, bên đường cũng nhiều cửa hàng đua nhau thắp đèn lồng đủ màu làm cho ngã tư đường sáng như ban ngày.
Người thì càng không phải nói, lại còn có nhiều tiểu thư che mặt cùng nha hoàn gia nô dạo phố. Hỏi thăm mới biết được hôm nay là hội hoa đăng nên tất cả mọi người đều đổ xô đi xem hội.
Bộ dáng Bạch Bằng Triển cùng Vân Hiểu Nguyệt tuấn lãng phong trần khiến cho đại cô nương cùng tiểu nương tử trên đường tim đập mặt đỏ ngoái đầu nhìn theo. Người có gan một chút thì kêu gia đinh hay nha hoàn đưa tới đèn lông.
Vân Hiểu Nguyệt thì đã quen nên tự nhiên lắc đầu cự tuyệt. Vấn đề là Bạch Bằng Triển chưa từng gặp qua những chuyện như vậy nên mặt đỏ tai hồng vô cùng thú vị.
” Vân đệ, chúng ta trở về khách điếm nghỉ đi, khuya lắm rồi, được không?
Đẩy ra cái hoa đăng thứ n, Bạch Bằng Triển bất đắc dĩ nói.
” Không được, ta còn muốn xem, Bạch ca ca huynh về trước đi, thế nào? ”
Câu Hồn giữ chặt góc áo của Vân Hiểu Nguyệt , đáng thương hỏi.
” Được rồi, chúng ta về! ”
Vân Hiểu Nguyệt rõ ràng là không để ý đến hắn nên vung tay áo lôi kéo Bạch Bằng Triển hướng khách điếm mà đi.
Mắt Câu Hồn ở phía sau hiện lên vẻ tức giận, con ngươi đen trầm xuống. Ánh mắt đảo qua nữ tử kim y trung niên liếc mắt, nàng ta liền cung kính gật đầu cung kính xong hướng Vân Hiểu Nguyệt đuổi theo, rất nhanh lướt qua bọn họ hướng đến khách điếm.
Bên môi Câu Hồn hiện lên nụ cười tà tứ, chạy theo quệt miệng thì thào:
” Vân ca ca là tên đại bại hoại, hừ, không xem thì không xem, ta về đi ngủ! ”
” Tên tiểu tử nhà ngươi, chờ đến Hoàng thành, Bạch ca ca giúp ngươi tìm người nha rồi cùng họ hảo hảo chơi đùa a! ”
Bạch Bằng Triển cười sờ đầu hắn an ủi.
” Vẫn là Bạch ca ca tốt nhất, đa tạ Bạch ca ca! ”
Cố tình làm ra vẻ dối trá, cắt! Vân Hiểu Nguyệt khinh thường bĩu môi, tăng nhanh bước chân, ba người liền về tới khách điếm.
Vừa về đã nhìn thấy Hắc Tướng quân lao ra cửa, mừng rỡ chào đón:
” Bẩm chủ tử, người nhà Hoả Nhi đã tìm tới, đợi bên trong đã lâu! ”
” Thật chứ? ”
Câu Hồn má đỏ hưng phấn, thoắt một cái thân ảnh liền vọt vào trong.
Trò quỷ gì đây? Vân Hiểu Nguyệt nhướng mày theo vào.
Chỉ thấy tại đại sảnh có một vị phu nhân vận kim y thêu hoa cẩm, bên cạnh còn có một đám nha hoàn nha đinh. Có thế thấy được là gia đình có tiền, đang ôm Câu Hồn mà khóc sướt mướt.
Thấy Bạch Bằng Triển đi vào, vị phu nhân dùng khăn gấm lau nước mắt, cảm kích nói:
” Đa tạ vị công tử này đã cứu Hoả Nhi nhà chúng ta, huhu …, ta biết tin liền vội vàng đuổi theo, quả thật là Hoả Nhi, chất nhi số khổ của ta, di nương thật vất vả mới tìm được ngươi, huhu … ”
Stop, tiết mục này sơ hở chồng chất a, Câu Hồn thật mệt cho ngươi nghĩ ra vở tuồng này. Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng xem một màn trước mắt nở nụ cười.
” Phu nhân, tìm được là tốt rồi, tất nhiên nên cao hứng, người mau đem Hoả Nhi trở về, về sao cẩn thận chút là được! ”
Bạch Bằng Triển mỉm cười trả lời.
” Huhu … Công tử, ta nhất định phải cảm tạ người. Không bằng ta đây làm chủ, ngày mai mở tiệc chiêu đã mọi người có được không? ”
” Không cần đâu phu nhân, ta còn có việc quan trọng, người vẫn là sớm đưa Hoả Nhi trở về đi. Chắc là mẫu thân của hắn cũng sốt ruột lắm rồi. ”
” Đúng vậy a, phu nhân không cần khách khí! ”
” Các người thật sự là người tốt nha! Đa tạ các vị, Hoả Nhi theo di nương trở về! ”
Vị phu nhân cảm kích hành lễ với mọi người rồi gạt lệ kéo tay Câu Hồn nói.
” Cám ơn các vị thúc thúc ca ca, Hoả Nhi phải đi rồi, hẹn gặp lại! ”
Câu Hồn bước đi mang theo vẻ lưu luyến vẫy vẫy tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn Vân Hiểu Nguyệt . Nàng cũng không biết hắn có âm mưu dương mưu gì mà nàng cũng lười quan tâm nên nhàn nhạt khoát tay đuổi hắn đi rồi xoay người lên lầu.
” Vân ca ca … ”
Đột nhiên Câu Hồn buông tay vị phu nhân kia xông lên ôm lấy eo Vân Hiểu Nguyệt , ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đạm mạc, đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ thất bại, khóc hu hu nói:
” Tiểu khả ái, ta nói rồi, nàng nhất định là của ta, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại! ”
Nói xong hướng nàng nháy mắt mấy cái rồi xoay người rời đi.
Thật là có bệnh mà, suốt ngày cười thần thần bí bí, nhàm chán!
Vân Hiểu Nguyệt liếc bóng lưng của hắn một cái rồi hướng những người khác, vuốt cằm xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.