Quyển 2 - Chương 36: Quyết không mang theo bình dấm
Bên trong phòng thật yên tĩnh. Câu Hồn nằm trên giường, ngủ thật ngoan. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào mặt hắn, càng lộ ra da thịt như tuyết, những điểm đỏ đã nhạt đi, xem ra dược thảo đã phát huy tác dụng.
Có thể là vì mệt cả buổi tối nên Vân Hiểu Nguyệt đến gần hắn cũng không biết. Ngồi bên giường, nàng chậm rãi đánh giá, nhìn thế này cũng thấy Yêu Hồ này thật sự xinh đẹp!
Lông mi dài uốn cong, làn da phấn nộn nhìn không giống một cao thủ võ lâm, tựa như một tiểu thụ, hắc hắc, nhìn muốn sờ một chút!
Tay nhẹ nhàng sờ hắn, không dự đoán được là tay chưa kịp đụng tới thì eo đã bị kéo lại, chốc lát liền tiến vào ngực hắn.
” Thế nào? Có phải phát hiện ra ta lớn lên rất đẹp, muốn ăn đậu hũ của ta? ”
Câu Hồn vùi mặt vào tóc nàng ngửi lấy, thoả mãn than một tiếng, hỏi.
” Tính cảnh giác thật cao a, vậy sao vừa rồi chàng không mở mắt? ”
Vân Hiểu Nguyệt không từ chối, ngẩng đầu phản bác.
” Ta biết là nàng, bước chân của nàng ta quen rồi. Nguyệt, nàng lại đi nhìn tiểu tử thúi kia sao? Không biết hắn có cái gì tốt lại khiến nàng nhớ thương hắn.
Ta mặc kệ, bây giờ nàng là của ta, ta không cho nàng đi gặp hắn. ”
Kéo tay nàng, Câu Hồn lại bắt đầu ăn dấm chua.
” Này này này, nói sai rồi, hẳn phải là chàng là người của ta. Về phần Viễn, còn đang xem xét a! ”
Cuộc đối thoại vừa rồi khiến tâm tình nàng cực tốt, tươi cười nói.
” Xem xét? ”
Câu Hồn ngẩn ra, trong mắt nổi lên tức giận:
” Nàng tha thứ hắn? Nếu ta biết liền không để nàng đi gặp hắn, bị hắn lừa hai ba câu liền mắc mưu, không được, từ giờ trở đi, ta muốn đem nàng thời thời khắc khắc buộc bên mình, hừ! ”
” Chàng, xem chàng kia, sao ham muốn chiếm hữu lại mạnh như vậy? Ta nói rồi mà, ta không thuộc về bất cứ ai, nên đừng có cái suy nghĩ nắm ta trong tay nghe chưa?
Ta chỉ đáp ứng cho hắn tiếp tục làm ám vệ của ta mà thôi.
Đúng rồi, lần trước chàng nói ta không biết thân phận thật sự của Phong Tuyệt cùng Hồng Phi thế là có ý gì? Bọn họ còn thân phận khác sao? ”
Xoa bóp mà của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười tươi hì hì hỏi.
” Nàng nha, may mắn gặp được ta, nếu không thì thật đáng lo a. Nàng là người thông minh lại bình tĩnh như vậy thế mà lại không nhận ra bọn chúng đối với nàng có ý đồ sao? ”
Câu Hồn cười hì hì hôn tay nàng hỏi.
” Ta có gi đáng giá để bọn họ nảy sinh ý đồ chứ? Bất quá chỉ là giúp Hồng Phi trị thương cùng trị bệnh phong thấp tại Phong Vân Trại mà thôi! ”
Vân Hiểu Nguyệt không hiểu trả lời.
” Nàng thật là ngốc mà. Nàng có biết hay không, y thuật của nàng, võ công của nàng là cỡ nào kinh thế hãi tục? Bệnh phong thấp kia là bất trị thế mà nàng mới vài ngày liền chữa lành, có thể làm người ta không chú ý sao?
Hơn nữa, nàng chỗ nào không đi lại đi tới Phong Vân Trại, nàng có biết Phong Tuyệt hắn là ai không? ”
” Là ai? ”
Vân Hiểu Nguyệt có chút há hộc mồm hỏi.
” Nàng nha, hắn chính là Huyền Vũ quốc nhị Hoàng tử. Tuy nói là con riêng, Hoàng thượng không thừa nhận nhưng là Đại Hoàng tử cùng Tam Hoàng tử thừa nhận.
Nhất là Đại Hoàng tử, cùng với hắn cấu kết làm việc xấu. Ánh mắt nàng thật sự là độc đáo a, mới rời Hoàng cung liền đến hang sói.
Nguyệt, nàng thật làm cho ta lo lắng a! ”
Câu Hồn si mê hôn lên con mắt đang trừng lớn của Vân Hiểu Nguyệt, lầm bầm nói.
” Nhị Hoàng tử? ”
Vân Hiểu Nguyệt khiếp sợ nửa ngày mới bừng tỉnh.
” Hèn gì Huyền Dạ lại như vậy tự do ra vào Phong Vân Trại, xem nữa huỷ đi trong sạch của Phong Tú Nhi mà lại không có trách phạt gì.
Ta còn nghĩ là vì Huyền Dạ cực kỳ được sủng nên mọi người giận mà không dám nói gì. Hoá ra Phong Tuyệt lại là nhị ca của hắn, nhưng là hắn cùng Đại Hoàng tử có quan hệ gì? ”
Tách ra nụ hôn như sói của Câu Hồn, nàng không hiểu lại vấn.
” Aizzz, Tiểu khả ái, Hồng Phi Minh chủ võ lâm kia kỳ thực chính là Đại Hoàng tử của Huyền Vũ quốc a.
Hiện tại Hoàng đế Huyền Vũ quốc thích Huyền Dạ vô cùng, một lòng muốn phế Hồng Phi, mà không đúng, hắn tên là Huyền Kha, để lập Huyền Dạ làm thái tử. Huyền Kha là một người có dã tâm, làm sao cam tâm được?
Hắn hiện tại khao khát người tài, ta đoán nàng nhất định có chỗ nào kiệt xuất mà bọn họ đã phát hiện được cho nên mới nghĩ cách lưu lại nàng.
Vừa vặn tên Huyền Dạ đần độn kia bị ma quỷ ám ảnh, muốn bắt nàng cho nên bọn họ mới biết. Không thì vì sao Phong Tuyệt lại xuất hiện đúng lúc như vậy mà cứu nàng?
Nguyệt, nàng cẩn thận suy nghĩ a! ”
Hai tay Câu Hồn gắt gao ôm chặt lấy nàng trong lòng, vừa nói vừa như tên trộm hôn lấy nàng không buông.
Trời ạ, lại phức tạp như vậy sao? Vân Hiểu Nguyệt có chút choáng váng đầu óc, phân tranh như thế này nàng một chút cũng không thích, bất quá cẩn thận suy nghĩ nàng thấy lời của Câu Hồn hẳn là đúng.
Đúng rồi, nàng từng cùng Phong Tuyệt bàn qua về binh pháp quân sự, xong rồi, hoá ra là vì vậy.
Trong đầu nàng nhớ lại lầm trước tại phủ Minh chủ nàng từng cùng Phong Tuyệt trong thư phòng thảo luận qua binh thư, lúc ấy nàng căn bản không biết thân phận thật sự của Phong Tuyệt. bây giờ nghĩ lại bản thân quá mức sơ sẩy rồi.
” Câu Hồn … ưm … ”
Vừa định mở miệng nói chuyện không nghĩ tới liền bị Câu Hồn đặt dưới thân mà hôn.
Tiểu tử này thật sự là sắc hồ ly mà, buồn cười nhìn khuôn mặt say mê của Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt chủ động ôm lây cổ hắn vùi đầu hôn đáp trả.
Kỹ thuật hôn của Câu Hồn vô cùng tốt, đầu lưỡi vừa lướt liền tạo cho nàng một trân run rẩy. Ngọn lửa trong người bắt đầu bốc cháy, cái lưỡi chui vào trong miệng, hoặc ấn hoặc áp, liền cuốn lấy lười nàng, ôn nhu triền miên ʍút̼ vào.
Phảng phất như đang ăn được loại điểm tâm ngon nhất thế giới. Cảm giác kích thích này cứ thế tăng lên khiến hoả dục trong người Vân Hiểu Nguyệt cứ thế tăng lên, người tê tê rần rân thật thoải mái.
” Nguyệt, nàng thật ngọt, ta yêu nàng! ”
Hơi thở Câu Hồn bất ổn, một tay muốn cởi bỏ đi áo của nàng, hướng ngực mà tới, bỗng nhiên run lên, gầm nhẹ một tiếng, hôn cuồng nhiệt.
” Câu Hồn, không được! ”
Lòng Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, hai tay chắn trước ngực hắn, thở hổn hển nói:
” Đừng như vậy, thân thể của ngươi còn chưa khoẻ mà! ”
” Đáng ch.ết! ”
Câu Hồn vừa nghe lời này oán hận đập một cái lên giường:
” Nguyệt, chờ ta bình phục có được không? ”
” Xì ”
Nhìn gương mặt hồ ly đỏ ửng Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cười nói:
” Sắc hồ ly, không được ăn đậu hũ của ta, chờ chàng nguyện ý gả cho ta rồi tính! ”
” Ách? ”
Câu Hồn ai oán gục đầu lên đầu gối, đáng thương nói:
” Nguyệt, tâm nàng thật nham hiểm! ”
” không được nghịch nữa, ngủ một chút đi, sau đó nói cho ta biết một chút về tình hình của đại lục này, rất phức tạp được không? ”
” Được, thế ta ôm nàng ngủ được không? ”
” Ân ”
Chỉnh lại y phục, Vân Hiểu Nguyệt chui vào trong lòng Câu Hồn, về hắn có ngủ hay không nàng không biết vì nàng ngủ.
Buổi tối, sau khi dùng bữa, Vân Hiểu Nguyệt theo Câu Hồn lên giường ngủ, nghe hắn kể về tình hình đại lục này.
Không hổ là tổ chúng tình báo, tin tức hắn nắm giữ rất nhiều. Mặc dù có nhiều chỗ không hiểu nhưng là một tổ chức thì có được tin tức của Hoàng thất nhiều đến như vậy đủ thấy Quỷ Môn này rất mạnh.
Ước chừng Câu Hồn nói hơn hai canh giờ, đem tình hình tứ quốc hiện nay phân tích rõ ràng cho Vân Hiểu Nguyệt.
Đầu tiên là nước đứng đầu tứ quốc – Thanh Long quốc, tình hình rất là không ổn.
Thứ hai là Bạch Hổ quốc cùng Huyền Vũ quốc và Chu Tước quốc quan hệ không tệ, đều đang âm thầm tiến hành tranh đấu.
Trong khoảng thời gian gần đây, không hiểu vì sao quan hệ của Bạch Hổ quốc cùng hai nước khác càng ngày càng thân, rõ ràng là cô lập Thanh Long quốc.
Nhất là dân gian Đại Hoàng tử kia, trước khi trở lại Bạch Hổ quốc, hắn toàn ru rú trong nhà, nhưng sau khi trở về, hắn liền tiến hành chỉnh đốn, đem Nhị Hoàng tử chèn ép, cũng bắt đầu liên kết với Huyền Vũ quốc cùng Chu Tước quốc.
Trách không được Tần Ngạo lại muốn dùng thủ đoạn như vậy nhanh chóng diệt trừ Vân gia của nàng. Tình hiwnh thực sự không ổn a.
Nhưng là việc này có liền quan gì tới nàng? Tần Ngạo à Tần Ngạo, ngươi không phải là rất yêu Hoàng vị sao?
Chờ ta đến Bạch Hổ quốc, vụng trộm giúp đại ca ta vài chiêu, tranh thủ sớm đem Thanh Long quốc của người tiêu diệt.
Để xem Hoàng vị này của ngươi làm thế nào? Mất đi vị trí này, phẩn đả kích với hắn hẳn là không nhỏ a!
Hắc hắc … Tần Ngạo, nổi đau diệt môn của ta có thể báo rồi. Cho dù là chính tay ta hay mượn tay người khác thì cũng như nhau thôi.
” Nguyệt, Nguyệt, Nguyệt, nàng không sao chứ? ”
Thấy hơi thở của Vân Hiểu Nguyệt càng ngày càng lạnh, mắt tràn đầy hận ý cùng sát ý doạ Câu Hồn nhảy dựng, nhịn không được lo lắng hỏi.
” không có gì, Câu Hồn, ta mệt, không nói chuyện nữa nha! ”
Vết thương lòng lại bắt đầu ẩn ẩn đau, Vân Hiểu Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt, nhẹ nhàng nói.
” Nguyệt, ta chỉ biết nàng hoả thiêu Sắc Điệp Cung, nhưng là vì sao thì ta không tr.a được. Nguyệt, nhìn dáng vẻ của nàng, nhất định là tên Tần Ngạo kia làm chuyện quá đáng.
Nàng đừng khổ sở, ta giúp nàng đi ám sát hắn, báo thù cho nàng, được không? ”
Câu Hồn thấy gương mặt bi thương của Vân Hiểu Nguyệt, giọng nói lạnh băng vang lên.
” Tên ngốc này! Thủ vệ Hoàng cung nhiều như vậy, muốn là giết sao?
Không cần, ta sẽ tìm được biện pháp đối phó hắn, từ từ tr.a tấn hắn, khiến hắn sống không bằng ch.ết.
Câu Hồn, chàng không cần tham gia vào, thời điểm ta cần đến chàng, sẽ nói với chàng, biết chưa? ”
Vân Hiểu Nguyệt mở ra mắt đẹp, lạnh như băng nói.
” Ta … Được, Nguyệt, ta nghe lời nàng! ”
Ánh mắt lạnh thấy xương của Vân Hiểu Nguyệt làm Câu Hồn ngẩn người, liền trả lời theo bản năng.
” Ân, ngủ đi, ngày mai còn phải chưa thương cho ra, chờ nội lực ta khôi phục liền đuổi tới Hoàng thành.
Câu Hồn, chàng không cần đi cùng với ta, giúp ta một việc. Ta muốn huấn luyện một đội binh của mình.
Ngày mai ta sẽ cùng chàng bàn về chuyện này, chàng giao hắc y cùng bạch y cho ta, có chuyện gì ta lập tức dùng bồ câu đưa tin cho chàng, được không? ”
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, khẽ nói.
” Vì sao nàng không muốn ta cùng nàng? ”
Câu Hồn bất mãn nói.
” Không được, người ta tin tưởng nhất là chàng, chàng phải giúp ta. Đội binh này là ta muốn tặng ” Đại lễ ” cho Tần Ngạo. Cho hắn một kích chí mệnh.
Mặc khác, chàng lớn lên quá đẹp, mang theo chàng sẽ rất phiền a, quyết định vậy đi, ngủ ngon! ”
Không thèm nhìn biểu tình sững sờ của Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt chui vào trong ngực hắn, tìm tư thế thoải mái mà ngủ.
” Chuyện này … này … thôi được rồi, ta biết rồi! ”
Nửa ngày sau Câu Hồn bất đắc dĩ thở dài, ôm Vân Hiểu Nguyệt, không nói nữa.
Ha ha, nếu ta mang theo bình dấm chua là chàng thì ta làm gì có cơ hội gặp mĩ nam a! Ở Hoàng thành khẳng định có rất nhiều suất suất mỹ nam, chàng đi theo thì một người ta cũng không cua được!
Yêu Hồ đáng thương, nếu biết vì nguyên nhân này mà không cho hắn đi theo hẳn là tức đến té xỉu, hắc hắc …