Quyển 2 - Chương 47: Phượng chỉ đến

Ở Quý Tân lâu Nam thành Hoàng đô Bạch Hổ quốc, là nơi tiếp đãi sứ thần các quốc gia, hoàn cảnh tao nhã, rường cột chạm trổ kiến trúc uy nghiêm lại không mất hoa mỹ.


Càng hay chính là, tiểu lâu tinh xảo mỗi một nhà phong cách dị thường khác xa, có các quốc gia kiến trúc phong tình, mặt ngoài nhìn qua mặc dù cách xa nhau không xa, kỳ thực mỗi khu viện lạc đều bị cây xanh cùng tường đỏ ngăn cách, hoàn toàn độc lập, bảo đảm nhóm khách quý tới chơi không bị quấy nhiễu, thoải mái nghỉ ngơi.


Lúc này, Tần Vũ đang ngồi ở bên trong thư phòng trong lầu, vô cùng lo lắng chờ đợi tin tức thám tử.
Đi đến Hoàng đô Bạch Hổ quốc đã mười ngày, người của hắn, cơ hồ muốn đem Hoàng thành lật ngược đáy lên trời, nếu không có tìm được Vân Hiểu Nguyệt.


Ngay tại lúc hắn chuẩn bị buông tha phái người tiếp tục xuôi nam, đụng phải thủ hạ Phong Tuyệt cũng đang tìm người, theo trong miệng bọn họ moi ra, Vân Hiểu Nguyệt đích đích xác xác đi tới Hoàng thành Bạch Hổ quốc.


Bọn họ ở Bạch Ánh thành đã từng thấy qua nàng nam trang, cùng Hộ Quốc Tướng quân Bạch Hổ quốc Bạch Bằng Triển cùng một chỗ, hai người xưng huynh gọi đệ, kết bạn hướng Hoàng thành mà đi.


Sau lại không biết thế nào một đêm qua đi, nàng liền thần bí biến mất, sáng sớm hôm sau, Bạch Bằng Triển cùng thủ hạ tiếp tục hướng Hoàng thành xuất phát.


available on google playdownload on app store


Bọn họ đem khách điếm kia lục tung, nhưng là đều không có thấy Vân Hiểu Nguyệt, thám tử một đường theo dõi, nghe thủ hạ Bạch Bằng Triển nói đến nàng có việc rời đi, làm xong việc cũng sẽ đến Hoàng thành, cho nên hắn vội vàng phái người canh giữ ở ngoà cửa phủ Hộ Quốc Tướng quân.


Nhưng là vài ngày trôi qua, mỗi một lần thám tử trở về đều nói trừ bỏ Bạch Bằng Triển, không phát hiện bất luận kẻ nào, làm hắn gấp vô cùng!
Huyền Dạ cũng đang tìm nàng, hắn biết, hơn nữa Phong Tuyệt làm hắn choáng váng cả đầu, Huyền Dạ người này là nổi danh háo sắc, nam nữ đều xơi.


Tuy rằng không biết tại sao Huyền Dạ biết Vân Hiểu Nguyệt, nhưng là lần trước ở phủ Minh chủ, nàng bị nội thương còn toàn lực bỏ đi, bỏ rơi mọi người.
Trong thời gian ngắn như vậy, nội thương nhất định không có nhanh như vậy khôi phục, nếu rơi vào trong tay Huyền Dạ, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.


Cho nên hắn nhất định phải sớm từng bước tìm được Vân Hiểu Nguyệt.


Về phần dân gian Đại Hoàng tử trong truyền thuyết Bạch Hổ quốc kia, hắn đều không có tâm tư đi điều tra, thủ hạ của hắn toàn bộ phái đi ra tìm Vân Hiểu Nguyệt, hắn nhất định phải biết rõ ràng, Vân Hiểu Nguyệt đến cùng phải Vân Nhược Điệp hay không.


Nếu nàng thật sự là Điệp Hậu, như vậy, không tiếc bất cứ giá nào, hắn cũng muốn dẫn nàng quay về Thanh Long quốc.


Bây giờ Tần ngạo tương tư thành tật, mỗi ngày đều thúc giục hắn mau chút tra, còn mấy lần muốn cải trang xuất cung đuổi tới Bạch Hổ quốc, tiếp tục như vậy nữa, Tần ngạo xúc động một cái, liền hỏng bét!
Đang lúc Tần Vũ vô cùng lo lắng vạn phần, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng:


“Chủ tử, chủ tử, thuộc hạ đã trở lại!”
“Như thế nào, tr.a được không?”
Tần Vũ một phen kéo cửa ra, đem cửa ám vệ tổng quản kéo tiến vào, khẩn trương hỏi.


“Vâng, tr.a được, Vân công tử quả thực đã đến Hoàng thành, bất quá ngày hôm qua vừa mới tới, buổi tối phải đi phủ Đại Hoàng tử, sau đó liền không còn có đi ra!”
“Phủ Đại Hoàng tử?”
Tần Vũ ngẩn ra.
“Nàng đi chỗ đó làm gì?”


“Vừa mới biết được, Đại Hoàng tử tối hôm qua gặp chuyện, Bạch Tướng quân suốt đêm mang theo Vân công tử vội vàng tiến đến.”
“Gặp chuyện? Đáng ch.ết!”
Tần Vũ kinh hãi:
“Vậy hôm nay toàn bộ Hoàng thành không phải là giới nghiêm sao? Người của chúng ta đưa tin tức ra ngoài được không?”


“Không được, Hoàng thành bốn phía cung thủ toàn bộ xuất động, chỉ cần là bồ câu đưa tin, toàn bộ bắn ch.ết. Mọi người, chỉ được phép vào, không cho phép ra.


Tin tức ngày hôm qua đã tuyền ra ngoài, tin tức hôm nay, đưa ra không được, người mang tin tức mang theo mật thư, chính đang nghĩ biện pháp lẫn vào ra khỏi thành!”
“Không được, Hoàng huynh không thu được tin tức của ta, chắc chắn tới rồi. Không được, nghĩ hết thảy biện pháp, nhất định phải đem tin tức đưa đi.


Nói Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc gặp chuyện, người muốn tìm đã có tin tức, để hắn an tâm một chút chớ nóng!”
“Vâng!”


“Đúng rồi, Đại Hoàng tử gặp chuyện, Bổn Vương đương nhiên phải đi thăm, chuẩn bị tốt lễ vật, trước đi dò thám động tĩnh hai nước khác, ngày mai tiến đến phủ Đại Hoàng tử.”
“Vâng!”
Thật dài thở ra một hơi, ngã ngồi ở ghế đệm trung, trên mặt lộ ra một tia nụ cười thản nhiên:


“Đến từ dân gian Đại Hoàng tử sao?
Vân Hiểu Nguyệt, ngày mai, ta nhất định phải nhìn thấy nàng!”
…..


Nội thất một mảnh không gian yên tĩnh nhàn nhạt mùi hương. Vân Hiểu Nguyệt dĩ nhiên đang tỉnh, nằm ở trong lòng Bạch Diệp, cảm thụ được hắn hô hấp vững vàng, trong lòng dần dần nổi lên nhè nhẹ ngọt ngào.


Nàng có thể cảm nhận được, Bạch Diệp yêu nàng, chân thành tha thiết mà nồng liệt, làm lòng của nàng không tự chủ được liền trầm luân, nàng là lần đầu tiên dễ dàng liền tiếp nhận một người như vậy, nhưng lại yêu hắn.


Có lẽ, đây nếu là số mệnh, thích một người, đôi khi, gần liếc mắt một cái, liền vậy là đủ rồi!


Tay khẽ xoa môi tuyệt mỹ của hắn, trong đầu đột nhiên hiện lên Tư Đồ Viễn, nam tử nàng đồng dạng yêu sâu sắc, đại ca Bạch Bằng Triển đáng yêu, yêu hồ Câu Hồn giảo hoạt, ý cười hạnh phúc từ đáy lòng lộ ra.


Đột nhiên cảm thấy, tự bản thân một chuyến đến dị thế, không vô ích đến, bằng không, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, nguyên lai yêu cùng được yêu, cũng là một chuyện hạnh phúc.
“Thùng thùng thùng…”


Đột nhiên, có chút tiếng bước chân dồn dập từ đàng xa truyền đến, khẽ cau mày, Vân Hiểu Nguyệt lặng yên đứng dậy sửa sang lại quần áo xong, đi ra ngoại thất.
” Tham kiến Vân công tử!”
Một lam bào nam tử trung niên chạy vội tới, thấy Vân Hiểu Nguyệt chắn cửa, vội cung kính thi lễ một cái.


“Ngươi là…”
“Tại hạ là quản gia Vương Bình, Phượng chỉ của Hoàng hậu theo sau đến, tiểu nhân chạy nhanh đến thông báo cho Điện hạ.”
Vương Bình lau mồ hôi trên trán thấm ra, thở hào hển nói.
“Phượng chỉ?”


Vân Hiểu Nguyệt trong lòng “Lộp bộp” một chút, khóe miệng nổi lên nhất tia cười lạnh: Mẹ nó, quả nhiên không phải là kẻ dễ bắt nạt, tới thực mau!
“Cho người tuyên chỉ trực tiếp đem Phượng chỉ đưa lại đây!”
“Nhưng là…”


Vương Bình ngẩn ra, theo bản năng nhìn phòng trong không một tiếng động, có chút chần chờ.
“Ý của ta, chính là ý tứ Điện hạ nhà ngươi, ngươi có ý kiến?”


Lạnh lùng nhìn ánh mắt Vương Bình kinh ngạc, Vân Hiểu Nguyệt mặt cười hàm uy, khí thế khiếp người làm hô hấp Vương Bình bị kiềm hãm, vội vàng cúi đầu trả lời:
“Vâng!”


Hoàng hậu a Hoàng hậu, nơi này là phủ Hoàng tử, ngươi liền tính đưa hai nữ nhân tiến vào, không có lệnh của ta, các nàng cũng mơ tưởng tới gần Diệp.
Ha, ta tự có biện pháp đối phó các nàng, chúng ta đi xem!


Vén lên cẩm bào đi đến ngoài phòng, ý bảo thị vệ đóng cửa kỹ, Vân Hiểu Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế thượng trên hành lang dài, lẳng lặng đợi.


Trong chốc lát, hỗn loạn tiếng bước chân vang lên, một nữ quan xinh đẹp nhưng là lại vẻ mặt ngạo khí, theo Vương Bình cẩn thận chỉ dẫn, bước nhanh tới, mặt sau còn theo một đoàn cung nữ.
“Vị cô nương này, Điện hạ đang nghỉ ngơi, có chuyện gì, chờ Điện hạ tỉnh lại rồi nói sau, như thế nào?”


Đứng dậy nghênh đón, Vân Hiểu Nguyệt ngăn lại nữ quan lộ, lễ độ nói.
“Làm càn! Đây là Phượng chỉ của Hoàng hậu, ngươi có thể ngăn trở sao?”
Nữ quan thấy mặt Vân Hiểu Nguyệt tuyệt mỹ, nao nao, kiêu căng quát lớn.


“Cô nương lời ấy sai rồi, ta là y sư bên người Điện hạ, đối tại hạ mà nói, Điện hạ khỏe mạnh quan trọng nhất.
Nói vậy Hoàng hậu nương nương cũng là nghĩ như vậy đi.


Nếu cô nương thực vội, không thời gian chờ đợi mà nói, có thể đem Phượng chỉ giao cho quản gia, chờ Điện hạ tỉnh xem qua cũng giống nhau, như thế nào?”
Vân Hiểu Nguyệt lười cùng nàng so đo, kiên quyết không cho nữ nhân này đánh thức Diệp đang ngủ ngon.
“Ngươi…


Tốt lắm, Vương quản gia, trong chốc lát Điện hạ tỉnh, nhớ đưa hắn xem.
Còn có, đem hai sân bên điện hạ thu thập sạch sẽ, Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ cho hai vị trắc phi của Điện hạ qua phủ tới chiếu cố Điện hạ.


Phượng chỉ phỏng chừng đã đến phủ Tôn Thừa Tướng cùng Uy Vũ Tướng quân, lập tức đi làm, biết không?”
Nữ quan tròn tròn mắt hạnh đạp một cái, hàm chứa tức giận phân phó nói.
“Vâng!”
“Chúng ta đi!”
Nữ quan phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.


Vân Hiểu Nguyệt đứng thẳng thân thể, nhìn bóng lưng nữ quan đi xa, trong lòng có một tia lo lắng, một nữ quan thôi mà đã ương ngạnh như vậy.
Như vậy, Hoàng hậu này ở trong cung dáng vẻ bệ vệ, chỉ sợ là kiêu ngạo tới cực điểm thôi. Hoàng đế Bạch Hổ quốc, thật sự là đáng thương!


“Vân công tử, thỉnh cầu ngươi đem Phượng chỉ đưa vào nội thất, tiểu nhân đi thu thập sân, vậy người cùng tùy tùng của người…”
Vương Bình mặt hiện lúng túng nói.
“Ta?”


Vân Hiểu Nguyệt nghĩ mới nhớ tới, người của nàng đều ở tại bên trái phòng ngủ Bạch Diệp, nếu hai nữ nhân vào, mình không phải là phải nhường lại sao?
Cắt, còn lâu!
“Không cần, đem sân xa nhất phía bắc Hoàng phủ thu thập, để hai vị tiểu thư ở đó đi!”


Tiếp nhận Phượng chỉ trong tay Vương Bình, Vân Hiểu Nguyệt phân phó nói.
“A? Chuyện này …”
Vương Bình có chút há hốc mồm, không biết ra sao trả lời.
“Đây cũng là ý tứ Điện hạ, yên tâm đi, ngươi trước đi thu thập, Điện hạ tỉnh, ta nói lại lần nữa cho hắn!”


Buồn cười nhìn Vương Bình không ngừng nghỉ nhìn nàng, rõ ràng không nghe lời của nàng, đành phải mang ra Bạch Diệp.
“Vâng!”
Vương Bình rũ xuống rèm mắt, lui xuống, Vân Hiểu Nguyệt cầm Phượng chỉ đi vào nội thất, liền nghe thấy giọng ôn hòa mang theo ý cười:
“Nguyệt Nhi, làm sao rồi?”


“Diệp, vẫn là đánh thức chàng. Nữ nhân kia đưa đến Phượng chỉ, trong chốc lát, còn có hai mỹ nhân muốn vào ở rồi!”
Đem Phượng chỉ hướng trên giường của hắn ném đi, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt nói.


“Đáng ch.ết, nhất định là nàng lại quấn quít lấy phụ hoàng, phụ hoàng rơi vào đường cùng mới đồng ý, nữ nhân này, thật quá đáng!”
Ánh mắt Bạch Diệp lạnh lùng, con ngươi đen nhanh chóng tràn đầy tức giận.


“Diệp, yên tâm đi, ta đã cho quản gia đi quét tước viện xa nhất phía bắc, về phần viện bên cạnh chàng, không cho nhóm nàng ở!”
“Ta nghe rồi, Nguyệt Nhi, nàng xử lý tốt lắm.
Không bằng về sau chuyện trong phủ, đều giao cho nàng tới xử lý, ta an tâm dưỡng thương, như thế nào?”


Bạch Diệp lửa giận trong mắt  nhanh chóng trừ khử, ôn nhu nhìn Vân Hiểu Nguyệt, mỉm cười nói.
“Tốt, cho dù chàng không nói, ta cũng sẽ làm như vậy, ha!”
Vân Hiểu Nguyệt cười vui vẻ.


“Tiểu nha đầu, lại đây, đây là tín vật của ta, gặp ngọc bài như gặp ta, ta đeo lên cho nàng, người trong phủ từ trên xuống dưới, vừa thấy sẽ biết.”
Bạch Diệp lấy xuống trên cổ một tiểu ngọc bài tinh xảo, ôn nhu thay Vân Hiểu Nguyệt đeo lên.


Vân Hiểu Nguyệt cầm lấy tiểu ngọc bài trước ngực ôn nhuận tinh tế quan sát.
Vân bài óng ánh trong suốt, lóe ánh sáng, nhìn ra được là một khối mỹ ngọc vô cùng tốt, một mặt có khắc một chữ “Diệp”, một mặt khác là một Bạch Hổ trông rất sống động, rất xinh đẹp.
“Ta thật thích, cám ơn!”


Bạch Diệp nhàn nhạt khẽ cười sờ sờ đầu nàng, ôn nhu trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt ý cười, nhanh chóng biến mất không thấy nữa!






Truyện liên quan