Quyển 1 - Chương 2: Chuyện xưa 2
Người nọ không nhúc nhích, Mộc Bạch Ly dùng hết khí lực lật người hắn, vừa nhìn thấy nhất thời oanh một tiếng, trong đầu nổ một tiếng sấm, sợ hãi nhìn nhìn chung quanh trên đất, mấy viên thuỷ tinh tản ra ánh sáng yếu ớt, không thể nào a, không biết a, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy chứ?
Tay nhỏ bé ở trên trán (cher: trán của tiểu soái ca ý ạ) dùng sức xoa bóp mấy cái, ấn ký vẫn còn ở đó. Mộc Bạch Ly xụi lơ trên mặt đất, sẽ không, sẽ không, còn phải có máu của ta mới có thể. Nghĩ tới đây Mộc Bạch Ly lại phấn chấn, trên tay gia tăng lực, nhưng ấn ký trên trán không chút nào thay đổi, ngược lại chung quanh da bị xoa đỏ lên rồi. Lúc này cánh tay truyền đến một hồi đau đớn, nàng quay lại nhìn, lập tức mắt liền choáng váng, một vết thương hồng hồng đột ngột xuất hiện ở tay, mặt mũi nhất thời choáng váng, người trước mặt sống ch.ết không rõ, thế nhưng lại thành Linh Thú của mình!
Thân thể nho nhỏ của Mộc Bạch Ly không chịu đựng được đả kích nghiêm trọng như thế, thất kinh đồng thời lại lo lắng trở về sẽ bị mọi người nhạo bang và bị phụ thân trách phạt. Trong lúc nhất thời không nhịn được, ngã ngồi trên mặt đất bắt đầu thút thít, lúc đầu còn là nỉ non khóc, âm thanh nức nở nghẹn ngào trong rừng cây xen lẫn thanh âm gió nhẹ thổi qua làm lá cây tuôn rơi còn có những thanh âm nhỏ khác, ở trong rừng cây âm u có vẻ hết sức quỷ dị.
Bạch Ly lá gan tuy lớn nhưng cũng chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi, nhìn đứa trẻ trước mặt sống ch.ết không rõ, nhìn lại tình cảnh tũng quẫn của mình cùng cảnh tượng xung quanh đen như mực giống như hắc động, những bóng cây loang lổ như tứ chi người, Bạch Ly rốt cục không nhịn được gào thét khóc lớn lên, "Cha, nương, sư huynh, mọi người ở nơi nào a......" Hai cái chân ngắn nhỏ không ngừng đạp loạn, vừa khóc vừa lau nước mắt, đem mình biến thành cái tượng đất!
"Xuy!" Thanh âm lúc hít vào.
Bạch Ly đầu tiên là cả kinh, tiếp theo ý thức được là thanh âm đứa bé kia vừa phát ra, bất chấp khóc lớn, "Ngươi...... Ngươi đã tỉnh? Ngươi là người hay là quỷ!" Hốt hoảng nửa lăn nửa chạy xa hơn một trượng đến bên đại thụ, từ trong cái bọc lấy ra một thanh đoản kiếm che ở trước người, lúc này mới lại từ từ đi đến!
"Ai, ngươi sẽ không phải cương thi chứ!" Nàng dùng mũi chân nhẹ nhàng đá một cái vào người trên đất, ngay sau đó lại nghĩ đến, cho dù ch.ết cũng là Linh Thú của ta, trên trán không phải là có dấu hiệu của ta sao, không sao không sao! Bạch Ly an ủi mình.
Đem đoản kiếm dắt ở trên đai lưng, lấy tay đẩy lại đẩy, lâu như vậy người vẫn mềm sẽ không biến thành cương thi! Mộc Bạch Ly hài lòng xuống kết luận.
Nếu để cho Mộc Hoài Phong biết nữ nhi học lâu như vậy ngay cả kiến thức cơ bản cương thi thế nào tạo thành cũng không biết nhất định dưới cơn nóng giận sẽ để cho nàng diện bích** hai ngày cùng với sao chép kiến thức cơ bản một trăm lần. Hiện giờ Mộc Bạch Ly thật không biết, cương thi là biến đổi thế nào, ngàn vạn lần đừng bảo là bảo bối nữ nhi của chưởng môn phái tu tiên đệ nhất a, thật là mất mặt.
**diện: trước mặt, mặt ngoài, bích: vách tường bằng đá
tức là mặt nhìn vào vách đá để tu luyện
Thường nói: Cửu niên diện bích: chín năm ngồi quay mặt vào vách đá để thiền định.
Đó là nói về Đức Đạt Ma Tổ Sư từ Ấn Độ qua nước Trung hoa để truyền Phật giáo, nhưng chưa đến thời kỳ, nên Ngài đến chùa Thiếu Lâm, ngồi quay mặt vào vách đá thiền định trong suốt 9 năm
Nhưng thời khắc này Mộc Bạch Ly không kịp cảm thấy cao hứng vì đứa trẻ kia chưa biến thành cương thi mà yên lòng, "Tỉnh a, mới vừa rồi không phải là xuy một tiếng sao?" Tiếp tục lắc, vẫn không có động tĩnh!
"Tỉnh a! Không tỉnh ngươi sẽ ch.ết, nơi này có rất nhiều quái vật đen!" Bạch Ly thấy người không động đậy bắt đầu đe dọa, cũng không nghĩ xem đứa trẻ kia rốt cuộc có thể nghe được hay không.
"Ngươi xem, ngươi xem cái bóng kia, thật là đáng sợ a, vẫn đang di chuyển!" Mộc Bạch Ly hoảng hốt chỉ vào một bóng ma trước mặt, co rụt đến bên cạnh đứa trẻ, cảm thấy có chút ấm áp.
"Đứng lên nói chuyện với ta a, ta...... Ta sợ!" Thanh âm nho nhỏ, Mộc Bạch Ly to gan lớn mật lúc này thừa nhận sợ hãi, nếu để cho các sư huynh nghe được nhất định sẽ thất kinh!
"Tỉnh, tỉnh, ngươi nghe, có thanh âm kỳ quái!". Nghe được thanh âm kia càng ngày càng gần, Mộc Bạch Ly rón ra rón rén đi tới sau đại thụ, cuộn tròn thân thể núp ở nơi đó, chỉ lộ một cái đầu, mở to hai mắt nhìn hướng phát ra thanh âm kia."Có phải là có yêu quái hay không?" Nhìn lại đứa trẻ vẫn còn nằm ở phía ngoài, Mộc Bạch Ly trái lo phải nghĩ, trong đầu mâu thuẫn kịch liệt.
"Để hắn ở nơi đó có tốt hay không?"
"Nếu như bị yêu quái ăn hết làm sao bây giờ?" Mộc Bạch Ly bảy tuổi không chút nào ý thức được nếu quả thật có yêu quái, làm sao có thể trốn sau đại thụ được. Giờ phút này nàng đang trong tình thế khó xử, đi ra ngoài, có thể mình sẽ bị phát hiện ăn hết, không đi ra, tiểu hài tử kia nhất định sẽ bị ăn sạch! Thanh âm kia càng ngày càng gần, trong nháy mắt Mộc Bạch Ly nhanh chóng xông ra ngoài kéo lấy một tay tiểu hài tử kia, "Ai nha, thật nặng!" Trong lòng một hồi kêu khổ. Mặc dù đây chỉ là đứa trẻ, nhưng là Mộc Bạch Ly hiển nhiên quên mất mình cũng chỉ có bảy tuổi.
Mới đưa đứa bé kia kéo cách xa bộ thú trận mấy bước, chỗ bóng tối đối diện liền hiện ra hai điểm đỏ, xong rồi, Mộc Bạch ly kinh hãi, nhẹ buông tay, đứa trẻ rơi xuống trên mặt đất phát ra một tiếng kêu rên.
"A, ngươi đã tỉnh!" Vừa mừng vừa sợ.
"Ưm ưm!" Đứa trẻ trên đất chỉ phát ra mấy tiếng hừ hừ, Mộc Bạch Ly nhất thời kích động cũng không biết dũng khí từ nơi nào đến, rút ra đoản kiếm đứng ở trước mặt đứa trẻ, "Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi!" Ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào điểm đỏ trước mặt, hết sức chăm chú!
Gần, gần, tay phải cầm kiếm đã ra mồ hôi, xắn lên hai ống quần lộ ra đôi gót trắng cũng không nhịn được run run! Mộc Bạch Ly nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc là yêu quái gì, hiện tại có chút hối hận cả ngày mình lười học tập pháp thuật, nếu có thể về nhà, vừa nghĩ tới cha nương cùng sư huynh, nước mắt Mộc Bạch Ly tưởng như rơi xuống lại bị nàng cắn răng chịu đựng, "Yêu quái sắp tới rồi, ngươi chạy mau!" Mộc Bạch Ly không quay đầu lại, cắn răng phân phó, cũng không biết đứa trẻ nằm kia giống như có thể chạy được sao?
Đang lúc này, "Yêu quái" thấy rõ ràng rồi!
Một con tiểu bạch thỏ nhảy về phía trước! Chỉ thấy con thỏ kia không để ý ánh mắt kinh ngạc của Mộc Bạch Ly, một bước giật mình nhảy tới đây, không có chút khiếp đảm nào mà một con thỏ nên có, trực tiếp hướng về phía Mộc Bạch Ly, sau đó cách bọn họ mấy bước dừng lại, bắt đầu, ăn cái gì.
Nó ăn là? Nắm cơm bị đập dẹp !
Mắt thấy không có nguy hiểm Mộc Bạch Ly giống như bỗng chốc bị rút đi khí lực ngã ngồi ở bên cạnh đứa trẻ, đột nhiên cười hai tiếng nhỏ, cũng không biết là cười nhạo mình nhát gan hay là ăn mừng mình sống sót sau tai nạn.