Quyển 1 - Chương 7: Chuyện xưa 7
"Tiểu sư muội dậy đi! Sư phụ bảo huynh tới gọi muội!" Tam sư huynh Mưu Trình Hoa đứng ở cửa gian phòng Mộc Bạch Ly, gõ mấy cái thấy không có phản ứng sau lại hô lên.
Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt, Mộc Bạch Ly cũng không qua loa, cố gắng nhảy dựng lên, lung tung đáp ứng một tiếng"Biết, lập tức sẽ tới!"
Thuận tay cầm y phục mặc, động tĩnh quá lớn ngay cả Viên Thịt căn bản vẫn luôn trong trạng thái ngủ cũng mở ra một đôi mắt hồng ngọc liếc nàng một cái, đang muốn ra cửa liếc thấy bên cạnh gối có mấy cái kẹo ngọt, nàng cầm một nửa bỏ vào trong túi, sau đó lại đem Viên Thịt ôm lấy thả trên đất mấy cái còn dư đặt trước mặt nó, "Ta phải đi ra ngoài, ngươi từ từ ăn chờ ta trở lại a!" Hướng cửa xông ra bên ngoài.
Mới vừa mở cửa ra phát hiện đứng ở cửa đã không phải là Tam sư huynh, mà là mẫu thân Chung Hoa Anh, "Nương, sao người lại tới đây?"
Trong tay Chung Hoa Anh có một cái váy mới xanh biếc có tơ vàng, "Hôm nay nghi thức Linh Thú nhận chủ thuộc phái Thiệu Hoa, tất cả trưởng lão cùng đệ tử sẽ tới đây dự lễ, tại sao con có thể ăn mặc xốc xếch như vậy! Tóc cũng không búi giống như cái ổ chim non!" Chung Hoa Anh vuốt vuốt đầu nhỏ Mộc Bạch Ly, ở trên chóp mũi nhẹ nhàng vuốt một cái, "Trước tiên đổi y phục!"
Chờ Mộc Bạch Ly thay váy mới, nước rửa mặt cũng đã chuẩn bị xong, cẩn thận rửa mặt sạch sẽ, Chung Hoa Anh lại để cho nàng ngoan ngoãn ngồi, bắt đầu xử lý đầu tổ chim kia.
"Ai ui, nương, không cần phiền toái như vậy!" Một sợi tóc bị kéo mạnh làm Bạch Ly hét lên một tiếng.
Bên tai nghe được một tiếng cười khẽ của mẫu thân, tay càng thêm ôn nhu, ngón tay từ trong tóc xuyên qua, nhẹ nhàng vén lên búi tóc. Bạch Ly ngồi đó ánh mắt vô tình nhìn ngoài cửa sổ, thình lình thấy tràng diện bên ngoài náo nhiệt, trong bụng cả kinh, bất an, nương nói có biện pháp, nhưng là rốt cuộc sẽ làm sao đây?
Suy nghĩ một chút Mộc Bạch Ly bảy tuổi quyết định tin tưởng mẫu thân, nhất định sẽ không có chuyện gì, ta không muốn bị giam a!
"Ơ, tiểu sư muội hôm nay thật xinh đẹp!" Đi theo phía sau Chung Hoa Anh, Mộc Bạch Ly đi tới đâu đều có người tán thưởng, chỉ thấy nàng một thân váy dài xanh biếc đem làn da nổi bật càng thêm trắng nõn, trên hai búi tóc nhỏ ở đầu, lại rũ xuống hai sợi tóc thật dài, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo phấn nộn càng thêm đáng yêu. Một đôi mắt như hai viên ngọc đen toả sáng, lông mi thật dài chớp chớp, đôi môi lại như có chút bất mãn lời nói của mọi người dọc theo đường đi hơi chu lên, giống như một búp bê nhỏ xinh đẹp, bên hông lại cài một cái đai lưng trắng, phía trên nạm đá quý thạch anh lóng lánh, một thanh kiếm ngắn bên eo nhỏ, cả người tinh thần có vẻ rực rỡ, giống như một đóa hoa sen mới nở.
Chờ đến chính điện, người đến gần như đông đủ.
Dưới chỗ ngồi của Chưởng môn Mộc Hoài Phong, hai bên trái phải tất cả là sáu vị trưởng lão: Trương Trọng ở Tiểu Liễu Phong, Bạch Thược Dược ở Thuỷ Liên Phong, Vương Lỗi ở Thanh Đình Phong, Thích Mộc Lăng ở Cẩm Hà Phong, Tần Ca ở Mộc Tú Phong, cùng với Lôi Lạc ở Hoả Diệu Phong, một người cũng không sót, toàn bộ đến đông đủ, cục diện lớn như vậy sao? Mộc Bạch Ly lại bắt đầu chột dạ, hơn nữa đều có mấy đệ tử trẻ tuổi đứng ở phía sau bọn họ, có rất nhiều người tương đối quen thuộc.
Đang lúc quan sát đệ tử trẻ tuổi chưa từng nhìn thấy ở Mộc Tú Phong, Mộc Bạch Ly cảm nhận được một ánh mắt không có ý tốt. Vừa nhìn Bạch sư thúc thì Đoan Mộc Bạch đang dùng ánh mắt như phóng hoả nhìn mình làm cho Mộc Bạch Ly một hồi buồn bực, rồi lại không muốn thua thiệt liền liếc mắt lại, nhìn Đoan Mộc Bạch càng thêm tức giận hừ một tiếng nghiêng đầu đi.
Mộc Bạch Ly nheo mắt khúc khích cười một tiếng, nhìn lại đệ tử trẻ tuổi kia giống như cũng chú ý tới điểm này hướng Mộc Bạch Ly ôn hòa cười một tiếng, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp.
( hắc hắc Phạm ca yêu nghiệt mà lị)
"Bạch Ly, còn không thăm hỏi các vị sư thúc!" Chưởng môn phụ thân lên tiếng, Mộc Bạch Ly lập tức thu hồi ánh mắt, một bộ dạng khéo léo khẽ cúi đầu, "Bái kiến Trương sư thúc, Bạch sư thúc, Vương sư thúc, Mộc sư thúc, Tần sư thúc, Lôi sư thúc!" Đều là giọng điệu giống nhau, vốn là mọi người đều gật đầu một cái.
Thời điểm thét lên Tần sư thúc, Tần Ca khẽ mỉm cười, từ trong lồng ngực lấy ra một gương đồng nhỏ được làm tinh xảo, " Nha đầu Bạch Ly, đây là lễ ra mắt sư thúc đưa cho con!"
Bạch Ly nhận lấy sau đó không chút nào keo kiệt, nở một nụ cười thật to, thời điểm kêu Lôi sư thúc, người ngồi im chẳng khác gì ngọn núi hết sức khó xử đáp lại, quay đầu nhìn về phía khác, trong lòng bắt đầu oán thầm, Tần lão đệ, tại sao trước mặt ta lại đưa lễ vật, ta thật là không chuẩn bị gì hết!
Trương Trọng đứng lên, "Tiểu chất có thể giành được sự yêu thích của thủ hộ Linh Thú Huyền Mặc là đại sự quan trọng của bổn phái, không bằng chúng ta lập tức đi Linh Thú điện cử hành nghi thức nhận chủ?" Mấy người còn lại cũng rối rít phụ họa.
Mộc Hoài Phong suy nghĩ một chút, "Được!"
Vì vậy đoàn người trùng trùng điệp điệp hướng Linh Thú điện đi tới.
Tay nhỏ bé của Mộc Bạch Ly vẫn bị Chung Hoa Anh nắm thật chặt lôi kéo, cổ tay cũng có chút đỏ lên, cảm giác tay mẫu thân cũng ra rất nhiều mồ hôi, Mộc Bạch Ly càng thêm khẩn trương, "Nương, người rất lo lắng sao?"
Chung Hoa Anh sửng sốt, "Đúng vậy, nương rất lo lắng!" Mộc Bạch Ly nhất thời thả chậm cước bộ, nhìn tất mọi người hướng Linh Thú điện không biết vì sao lại dừng bước.
"Ngoan, không phải lo lắng! Nương chỉ có chút khẩn trương thôi, dù sao cũng là chuyện lừa cha con!" Khóe miệng miễn cưỡng cười, Chung Hoa Anh cầm tay Mộc Bạch Ly, "Đi!"
"Vâng!" Lần này, bàn tay nhỏ bé cũng tràn đầy mồ hôi.
Xuyên qua một hành lang dài, có hai ao nước khổng lồ, trong ao có núi, có nước chảy từ trên núi cao xuống nhanh chóng rơi xuống làm nước văng lên thật cao, đi ở bên bờ ao nước sẽ tung tóe bắn trên người, mà hai ao nước khổng lồ chính là chỗ ở của Huyền Mặc và Huyễn Hồng.
Hai con Linh Thú giờ phút này đang lượn quanh thành một đoàn ở sau núi giả, chỉ lộ ra một đoạn đuôi, mọi người cũng chỉ đứng từ xa mà nhìn, nếu đứng quá gần chọc giận hai con Linh Thú thủ hộ thì sẽ không có quả ngon để ăn.
Đợi Mộc Bạch Ly các nàng đi đến gần, Huyền Mặc lập tức từ sau núi giả lộ đầu, thân thể to lớn bay lên trời, đem nước trên tảng đá lớn bắn tung toé, đại đa số mọi người không kịp tránh cả người ướt đẫm, tóc cùng váy mới của Mộc Bạch Ly cũng bị ướt không ít, hai sợi tóc dài ẩm ướt rũ xuống dính trên cổ, làm Bạch Ly bất mãn hết sức.
Chỉ thấy đầu rắn khổng lồ của Huyền Mặc tới trước mặt Mộc Bạch Ly, một đôi mắt ngăm đen sáng lên giống như hai viên bảo thạch khổng lồ sáng rực rỡ. Đầu rắn gật gật, hình như là hỏi thăm Bạch Ly. Mọi người thấy vậy bàn tán, Huyền Mặc thật thích Mộc Bạch Ly, xem ra quả thật không phải là hư danh, lập tức vừa ghen tỵ vừa hâm mộ.