Quyển 1 - Chương 13: Ma Tông tập kích 5

Chỉ là cảm thấy thương tâm khóc thút thít, Mộc Hoài Phong chậm chạp  mở mắt ra, còn sót lại  cánh tay phải muốn nâng lên nhưng không có khí lực, Bạch Ly thấy thế khóc đem tay phụ thân cầm lên, "Phụ thân, người có đau hay không?"


Mộc Hoài Phong lấy tay khó khăn xoa gương mặt Bạch Ly một chút, trên mặt kéo ra một nụ cười, "Bạch Ly, nương con......" Như là muốn nói gì, Mộc Hoài Phong dừng lại, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Bạch Ly, về sau không thể đảm nhiệm, phải tự mình chiếu cố mình, phụ thân......" Ho khan một cái, Mộc Hoài Phong phun ra một ngụm máu tươi, "Là phụ thân không đúng, để cho con chịu khổ nhiều như vậy, tưởng rằng Huyền Mặc thích con liền...... phụ thân không thể nhìn con trưởng thành!"


"Không phải vậy, đều là lỗi của con, thật ra thì, thật ra thì con đã có linh thú, cho nên mới thành như vậy, đều là lỗi của con, là con hại mọi người......" Nghe được lời này Mộc Hoài Phong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ánh mắt tràn đầy lo lắng  nhìn Bạch Ly, "Bạch Ly, ta không yên lòng......" Mà mọi người còn lại nghe được lời của Bạch Ly đều là mặt mũi tối sầm, ánh mắt phẫn hận làm cho u buồn dưới đáy mắt Mộc Hoài Phong càng đậm, nhưng là hắn đã không có sức lực chiếu cố con của mình nữa.


"Phụ thân, là lỗi của con, đều là lỗi của con! Phụ thân sẽ khá hơn, sẽ khá hơn!" Lúc này Tần Ca thương thế nhẹ một chút đi tới, "Tần sư thúc, giúp con xem phụ thân một chút, có thể khá hơn có đúng hay không?" Bạch Ly nhìn Tần Ca ngồi xổm xuống kiểm tr.a thương thế Mộc Hoài Phong lo lắng hỏi.


Lại thấy Tần Ca lắc đầu một cái, "Chưởng môn sư huynh......"


"Bạch Ly......"Trong đôi mắt Mộc Hoài Phong  tràn đầy thương yêu, cuối cùng là chậm rãi nhắm mắt lại, "Phụ thân, phụ thân......"  Thanh âm khóc  thê thảm làm cho lòng người bể tắc. Bạch Ly dùng sức lay người trước mặt, lại bị người kéo, "Bạch Ly sư điệt, chưởng môn đã đi rồi!"


available on google playdownload on app store


Trong lúc nhất Bạch Ly thời không cách nào tiếp nhận sự thật tàn khốc này, lại vốn là trên người bị thương nhất thời thương tâm quá độ hôn mê bất tỉnh.


Mà bên kia Trương Trọng miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn chung quanh đều là người ch.ết, trong lòng bi phẫn không dứt, lảo đảo đi tới bên người Mộc Bạch Ly, "Đều là nha đầu này cùng nương nàng làm chuyện tốt!" Đưa tay đem Mộc Bạch Ly kéo tới lại bị Tần Ca ngăn cản, nhưng thấy tất cả mọi người cực kỳ tức giận, Tần Ca chỉ đành phải nói một câu, "Hay là sau này hãy nói đi, hiện tại điều cần làm là kiểm lại số người ch.ết, nghỉ ngơi và hồi phục!" Mọi người  mới miễn cưỡng đáp ứng, tản đi mọi nơi làm việc.


Linh Thú Huyền Mặc cùng Huyễn Hồng giờ phút này an tĩnh ở trong hồ, dùng đôi mắt bảo thạch lóe sáng quan sát hết thảy, ai cũng không có chú ý tới ở đuôi Huyền Mặc có một đóa hồng liên lửa, hồng liên giống như ngọn lửa đang bùng cháy.


Mộc Bạch Ly ngủ cũng không được an ổn, vẫn là cơn ác mộng kia, trên trán tất cả đều là mồ hôi, "Phụ thân, nương, phụ thân, phụ thân mau dậy đi, nương,  không cần đi" Mộc Bạch Ly ở trên cao lăn lộn, trong miệng càng không ngừng nói mơ, một ngụm máu từ trong miệng phụ thân phun ra, chỉ nghe phụ thân run rẩy, Bạch Ly, là ngươi giết ta, là ngươi giết ta!


"Không phải là con, không phải con." Mộc Bạch Ly hoảng sợ đáp, rồi lại trong nháy mắt mắt tối sầm lại, đều là lỗi của ta, là ta hại phụ thân, hại mọi người, lập tức lại có rất nhiều người cũng nhào tới mình, mặt hung ác, "Là ngươi hại ta, là ngươi làm hại ta ch.ết, ta muốn giết ngươi!" 


Mộc Bạch Ly cảm thấy cổ bị người bóp thật chặt không thở được, trước mặt chính là cửu sư huynh bị một kiếm đâm thủng, "Cửu sư huynh, thật xin lỗi, phụ thân, cứu mạng......" Lại thấy hai mắt phụ thân đỏ ngầu, "Là ngươi hại chúng ta!" Trong lúc nhất thời vô số thanh âm đồng thời nói, "Là ngươi hại chúng ta, là ngươi hại chúng ta!"


"A!" Mộc Bạch Ly thét một tiếng chói tai, cuối cùng từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, lấy tay vỗ mặt một cái, tay ướt át, ô ô, Mộc Bạch Ly ôm đầu gối co rúc lại, lầm bầm nói, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi......" Viên Thịt lúc này mới từ trong chăn cũng  ra ngoài, dán thật chặt ở mắt cá chân Mộc Bạch Ly, chiêm chiếp kêu mấy tiếng lấy lòng, không có được đáp lại sau đó yên lặng nằm đó.


Phía ngoài Tần Ca Tần sư thúc nghe được tiếng kêu của Mộc Bạch Ly liền chạy tới cửa, đang muốn đẩy cửa đi vào nhưng vẫn là dừng tay lại, thở dài yếu ớt, nghĩ tới cô bé hoạt bát ngày nào, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xoay người rời đi.


Phái Thiệu Hoa lần này thương vong, đủ để dùng từ thảm thiết để hình dung.


Chưởng môn đã ch.ết, sáu trưởng lão trừ Tần Ca cùng Trương Trọng thương thế nhẹ hơn, còn lại bốn người đều là trọng thương cần thời gian dài mới có thể bình phục, mà Thiệu Hoa Sơn mấy ngàn đệ tử, chỉ còn lại chưa đủ trăm tên. Tất cả đệ tử ưu tú của sáu trưởng lão dẫn tới xem nghi thức Linh Thú nhận chủ cũng bị ch.ết một nửa, còn vài người thì bị thương, hơn nữa có vài chục người thương thế nghiêm trọng, tỷ như Mưu Trình Hoa ở Thiệu Hoa Sơn. 


Phái Thiệu Hoa tổn thất lần này là nghiêm trọng nhất từ ngàn năm qua, nguyên khí tổn thương nặng nề, như thế một đoạn thời gian rất dài phái Thiệu Hoa đều không thể thịnh vượng rồi, danh tiếng tu chân phái đệ nhất khẳng định khó giữ được. Trong lúc nhất thời toàn phái trên dưới đều là người bị thương, trên Thiệu Hoa Sơn càng ít người lại rất thê lương.


Lúc sau Mộc Bạch Ly  bò dậy, đứa trẻ kia  còn  bị nhốt trong mật thất ở hậu viện, không biết có xảy ra chuyện gì hay không, dù sao bị thương rất nặng, Mộc Bạch Ly cầm một chiếc đèn, một tay ôm Viên Thịt, đẩy cửa đi ra ngoài. Trước đây cách trăm bước chân lại có ngọn đèn dầu, nhưng bây giờ bên ngoài là một mảnh đen nhánh, trong không khí còn có một mùi máu tươi, bốn phía yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông. Mộc Bạch Ly cố nén sợ  hãi cùng nước mắt, theo ánh nến yếu ớt trên đường, cái bóng thật dài tà tà  in ở trên đất làm cho lòng người sợ hãi, "Viên Thịt, không sợ, chúng ta không sợ!" Nhắm mắt, hướng mật thất đi tới.


Đẩy cửa ra, nhẹ nhàng thả Viên Thịt trên đất, Mộc Bạch Ly phát hiện đứa bé kia đang ngồi không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước nhưng không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì?


"Cậu đã tỉnh?" Mộc Bạch Ly cầm ánh nến đưa tới gần, đứa bé trai kia nghe được thanh âm tựa đầu chậm rãi quay lại, trong nháy mắt nhìn thấy Mộc Bạch Ly  ánh mắt trở nên lạnh như băng. Ánh mắt lạnh nhạt giống như lớp băng rét căm căm, ánh mắt giống như lăng trì, không giống như ánh mắt của một đứa trẻ làm cho Mộc Bạch Ly lui về phía sau mấy bước, tâm càng thêm chua xót, miễn cưỡng ngẩng đầu


Chỉ thấy mảnh vải trên trán hắn đã gỡ xuống, mặt cũng rửa sạch, da trắng nõn nhưng không tia máu, môi mỏng mím chặt, ánh mắt có chút hẹp dài nếu như không phải là ánh mắt kia quá mức quỷ dị lạnh như băng nhất định hết sức xinh đẹp.


" Cậu có khoẻ không? Tôi tên là Mộc Bạch Ly, cậu tên là gì?" Mộc Bạch Ly có chút luống cuống sợ hãi hỏi. Mặc dù mẫu thân Chung  Hoa Anh là thánh nữ Ma Tông làm cho Mộc Bạch Ly không cách nào tiếp nhận nhưng trong lòng Mộc Bạch Ly bảy tuổi chuyện mẫu thân bỏ lại mình rời đi so với sự thật nàng là cái gì thánh nữ Ma Tông càng thêm khổ sở, nhưng nương nói đứa trẻ này sẽ bảo vệ mình, vĩnh viễn bên cạnh chính mình, Mộc Bạch Ly cũng rất muốn gần hắn, tại chính thời điểm bi thương này, nàng muốn  gần hắn!






Truyện liên quan