Quyển 2 - Chương 3: Cuộc sống cấm đoán 3
Một cái hồ thật xinh đẹp, mặc dù mặt hồ không lớn, cũng không thể nói là ao nước chứ! Mộc Bạch Ly len lén liếc Trương Mẫn, lại thấy hắn cũng không dừng lại, vẫn hướng trước mặt đi, "Ách? Hồ này...... không phải là đến ao nước rồi sao?" Mộc Bạch Ly đành phải hô.
Vậy mà Trương Mẫn Chi cũng không quay đầu lại, "Không phải nơi này, bắt cá phải đến khe suối trước mặt, ao nước sâu như vậy, ngươi rơi vào ta mới lười phải cứu ngươi!"
"Ách!" Mộc Bạch Ly đáp một tiếng đi theo, trong lòng bổ sung một câu, thật ra thì ta biết bơi, nhưng xem ngươi giống như không biết a, khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng, dĩ nhiên, không nói ra ngoài, tăng nhanh cước bộ đi theo.
Đi không bao xa, chính là một dòng suối nhỏ rồi, nước suối trong suốt, cách đó không xa cánh hoa đào theo gió rơi xuống trong nước, xuôi dòng chảy xuống, ánh mặt trời xuyên qua từng bụi cây. Mộc Bạch Ly đặt Viên Thịt ở mép nước, dùng nước làm nó ướt nhẹp, tia nắng khúc xạ trong nước giống như nhuộm một vầng sáng trôi qua bộ lông dài mềm mượt ánh lên màu hồng đào, có vẻ cực kỳ đáng yêu. Trên mặt Mộc Bạch Ly cũng ánh lên màu hồng, làm gương mặt tái nhợt cũng nổi bật vẻ xinh đẹp động lòng người. Lầm bầm lầu bầu mấy câu, "Thì ra phía sau núi có cảnh đẹp như vậy!"
Trương Mẫn Chi xắn ống quần đi tới bên dưới nghe, không vui ngẩng đầu lên, "Cũng chính là chỗ này tương đối xinh đẹp, những nơi khác rừng cây rậm rạp tối đen như mực, ánh mặt trời không thể chiếu tới, ngươi cũng đừng chạy loạn khắp nơi, bên kia......" Nhẹ nhàng xoay người chỉ sang hướng khác, "Bên kia là cấm địa, ai cũng không được phép đi vào!"
Mộc Bạch Ly theo hướng ngón tay nhìn sang, phía sau núi của Thiệu Hoa cũng không phải chỉ có một ngọn núi, mà là đỉnh núi nối tiếp nhau, hướng Trương Mẫn Chi chỉ vừa đúng hướng về phía động Thiên Khóa, hai nơi mặc dù tương đối cách xa nhau, Mộc Bạch Ly xem xét chân ngắn của mình, lắc đầu một cái, mình quả quyết chắc chắn sẽ không đi đến nơi kia, cũng phải mệt ch.ết!
Mới vừa nhấc Viên Thịt lên, liền nghe đến bên kia có tiếng tức giận kêu la, "Này, ngươi đừng ở trong nước lộn xộn có được hay không?" Mộc Bạch Ly ủy khuất chu miệng lên, "Ta rõ ràng không có lộn xộn!"
"Ngươi không động cá cũng không trông thấy nữa!" Trương Mẫn Chi có chút tức giận, gương mặt đỏ bừng, lông mày vừa cau vừa vểnh lên, có vẻ có chút quái dị, Mộc Bạch Ly xì một tiếng, thật vui vẻ!
Nhìn thấy Mộc Bạch Ly vui vẻ, Trương Mẫn khó khăn rống mấy tiếng, gương mặt trướng đến càng đỏ, trong miệng lầm bầm cũng không biết lầm bầm cái gì, quay lưng đi, tay áo ống quần cũng ướt đẫm, cả người hận không thể nhảy vào dòng suối.
Mộc Bạch Ly nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền nhảy xuống nước vài bước, quả thật có rất nhiều con cá nhỏ, nhưng chỉ lớn bằng ngón cái, cũng không sợ người, Mộc Bạch Ly đá mấy bước nhỏ.
Mà Viên Thịt chẳng những không sợ nước còn hết sức thích nước, tắm xong chỉ nhỏ như một quả đấm, đôi mắt rubi mở to, hết sức sáng ngời, chỉ thấy nó ở trong vùng nước cạn xoay xoay, còn cùng cá nhỏ tôm nhỏ trêu đùa, có lúc cả thân thể nhảy xuống đặt ở trên người cá nhỏ, lại nhảy dựng lên liền thấy cá nhỏ kia bơi ra ngoài thật nhanh .
"Mộc Bạch Ly, mau đến xem, ta bắt được cá!" Bên dưới truyền đến tiếng Trương Mẫn Chi vui sướng kêu lên, Mộc Bạch Ly đành phải một tay nhặt Viên Thịt đang chơi hưng phấn không thôi, thân hình đã nhỏ giờ ướt nhẹp trông càng nhỏ đến đáng thương, cũng có thể tuỳ tiện để trong ống tay áo, suy nghĩ một chút nàng đặt Viên Thịt ở trong ngực, cũng không để ý toàn thân nó ướt đẫm, liền đi về phía Trương Mẫn Chi!
Xa xa đã nhìn thấy hắn đem một con cá dài một thước giơ lên thật cao, cá dùng sức giãy giụa đuôi cá làm bọn nước bắn lên mặt hắn, hắn cũng không để xuống, đợi thấy Mộc Bạch Ly tới đắc ý quơ quơ, lúc này mới vứt cá xuống trên bờ, mặt ra oai. Vung tay lên, hắn chỉ vào Mộc Bạch Ly phân phó, "Ngươi đi thu thập củi khô chúng ta nướng cá ăn!"
Mộc Bạch Ly xoay người muốn đi, "Viên Thịt đâu? Ngươi đem Viên Thịt ném đi đâu rồi?" Thanh âm có chút gấp, Mộc Bạch Ly nhẹ nhàng cười một tiếng, xem ra hắn vẫn luôn yêu thích Viên Thịt, về sau nói không chừng sẽ giúp ta chiếu cố Viên Thịt, đem Viên Thịt từ trong lòng ngực lấy ra đưa cho Trương Mẫn Chi nhìn, nàng nheo mắt lại cười đến cực kỳ rực rỡ!
Quả nhiên, thấy Viên Thịt chẳng khác gì con chuột nhỏ, Trương Mẫn Chi trợn mắt há mồm, chỉ vào Viên Thịt miệng há thật to, cho đến khi Bạch Ly cười ra tiếng mới phục hồi tinh thần lại, nhận lấy Viên Thịt cẩn thật cầm, nghiêng đầu cẩn thận nghiên cứu, Viên Thịt tắm rửa sạch sẽ xong cũng không bằng con chuột sao?
"Chiêm chiếp!" Viên Thịt trợn to hai mắt nhảy hai cái trong lòng bàn tay, Trương Mẫn Chi lúc này mới xác định quả nhiên là Viên Thịt, dinh dưỡng không đầy đủ, người vẫn còn nhỏ mà, sẽ bắt cá cho ngươi ăn nhiều một ít, hết sức thương tiếc nhét Viên Thịt vào trong túi, ngoài miệng còn không ngừng càu nhàu, " Nó ướt nhẹp ngươi cũng để trong ngực, không sợ ngã bệnh à! Chớ ở đó cười, nhanh đi tìm củi khô!"
"Ách!"
"Một ngày đều chỉ biết ách! Ngươi là gà a! Ác, ác, ác......"
"Ta sẽ không nói ách, ngươi mới là gà gáy!" Mộc Bạch Ly cười phản bác.
Trương Mẫn Chi sững sờ, trong nháy mắt da mặt đỏ ửng, chờ hắn phục hồi tinh thần lại muốn mắng Mộc Bạch Ly mấy câu thì phát hiện đã không thấy bóng người, chỉ đành phải kêu, "Này, chớ đi quá xa!"
"Biết rồi!" Nghe thanh âm Mộc Bạch Ly vang lên có chút vui mừng, Trương Mẫn Chi ngồi dưới gốc cây ngây ngốc cười, ta đang làm chuyện gì đây. Sư phụ và tiểu sư thúc nói không sai, Mộc Bạch Ly không phải là người đáng ghét, còn rất đáng thương, còn...... còn có chút đáng yêu nữa, ngươi nói đúng không? Cách túi sờ sờ Viên Thịt, nhẹ nhàng vỗ, người cũng nhảy lên, "Đi, Viên Thịt, chúng ta bắt cá đi!" Hắn lập tức nhảy vào suối, bọt nước bắn lên tung toé, có cá cũng sớm bị dọa không thấy bóng dáng.
Chờ Mộc Bạch Ly ôm một bó củi khô lớn trở lại, bên bờ đã có mấy con cá giãy giụa yếu ớt, mà Viên Thịt thì ngồi xuống bên cạnh, một đôi mắt bảo thạch xoay tròn nhìn chằm chằm bọn chúng, thấy có cá muốn nhảy nó sẽ dùng thân hình con chuột đẩy cá vào trong bờ. Thân thể nhỏ nhỏ nhưng khí lực lại rất lớn, đụng tới, cá lại bị đẩy trở về, Viên Thịt ngươi cũng quá thông minh đi. Mộc Bạch Ly đem củi khô để xuống sau đó ngồi bên cạnh Viên Thịt, từ cặp mắt bảo thạch giống như thấy được đắc ý, là mình hoa mắt sao? Bất kể như thế nào, Viên Thịt đều quá thông minh, nàng nâng lên, "Bẹp!" Thưởng cho cái hôn môi.