Chương 2: Tự mình lừa mình
Hơi thở của Cố Nhiễm nồng đượm mùi rượu vang.
Quý Thời Dục chỉ cần dùng một tay đã có thể ôm hết cả eo cô, nhìn cô gái ngà ngà say, cười khẽ: “Ừ, Cố Nhiễm.”
Một câu trả lời rất đơn giản, nhưng không hiểu sao lại khiến Cố Nhiễm hạnh phúc, nét cười trên mặt dần rõ ràng hơn, mắt cong lên như trăng non.
Quý Thời Dục vỗ nhẹ vào mái tóc mềm mượt như tơ lụa sau lưng Cố Nhiễm, hỏi: “Cười cái gì?”
Cố Nhiễm nhón chân, dùng một cái hôn để trả lời anh.
Mục đích ban đầu của anh đành phải từ bỏ trước cái ngọt ngào ở môi mềm của cô.
Váy ngủ tơ tằm vứt bừa ở cuối giường, ga trải giường xám đậm càng làm tôn lên màu da trắng như tuyết.
……
Hôm sau, rèm cửa vừa dày vừa nặng nặng ngăn trở ánh mặt trời, không gian xanh bên ngoài Dinh thự có tiếng chim hót líu lo.
Cố Nhiễm gõ gõ cái đầu nặng trĩu rồi thức dậy, thái dương sau khi say rượu đau nhói.
Nhưng mà chỗ còn khó chịu hơn đầu là cơ thể, cái cảm giác mệt mỏi cứ như bị người ta nuốt vào bụng, sau đó bị hành hạ cả đêm.
Cố Nhiễm chống người ngồi dậy, nhìn cái chăn trên người mình, dần dần tỉnh táo lại.
Tối qua cô làm gì nhỉ?
Đi mua tranh, về nhà uống tí rượu, lúc vui còn nhảy nhót vài vòng, rồi…
Quý Thời Dục xuất hiện ở cửa.
Nghĩ đến anh, Cố Nhiễm như phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại nhìn phần giường bên cạnh mình.
Trống không.
Cô đưa tay sờ lên ga trải giường, lạnh ghê, chắc chắn là đã đi từ sáng sớm.
Đêm qua thì hứng lên là thế, vần đứa say rượu này như củ khoai, sáng nay thì chẳng nói chẳng rằng gì đi luôn?
Đúng là lợi dụng lúc người ta khó khăn, vô tình tàn nhẫn.
Cố Nhiễm hầm hừ xốc chân xuống giường, rèm cửa tự động kéo ra, cô ngậm bàn chải đứng trong toilet đánh răng.
Hôm nay vẫn là ngày làm việc, Quý Thời Dục chắc là đi làm từ sáng sớm rồi.
Cố Nhiễm vừa đánh răng vừa nghĩ xem đêm qua Quý Thời Dục về Dinh thự Nam Thần làm gì.
Đêm qua, trừ mấy câu vô liêm sỉ như bảo cô ‘ngoan’, ‘mở rộng chân ra’ thì có nói gì không nhỉ? Hình như là không.
Chẳng lẽ anh về chỉ để ngủ một giấc thôi à?
Cố Nhiễm nghĩ mãi, cuối cùng phát hiện, ừ thì cũng có thể là thế thật…
Xị mặt.
Cô súc miệng, bắt đầu dưỡng da.
Cô gái trong gương sở hữu một khuôn mặt với làn da trắng mềm, nhỏ xinh thanh tú, các đường nét trên khuôn mặt đều tinh xảo. Có người nói, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô là có thể hiểu được, vì sao Quý Thời Dục lại cưng cô như cưng trứng như thế. Dù sao thì, với đàn ông có địa vị như Quý Thời Dục, phụ nữ với anh chỉ như tiêu tiền nuôi hoàng yến mà thôi. Chẳng cần cô có bản lĩnh cứng cỏi gì, chỉ có một yêu cầu duy nhất: Đẹp.
Cố Nhiễm tự nhiên thấy không phục, nhếch miệng.
Quý Thời Dục cưng cô như cưng trứng?
Có cái cục cức ấy, cưng cô mà đêm qua còn lừa cô, bảo một lần xong lại thêm hai lần nữa?
Cố Nhiễm vừa dưỡng da vừa chửi thầm Quý Thời Dục. Dưỡng da xong, trong lòng cô cũng thoải mái.
Đồng hồ chỉ 11 giờ.
Cố Nhiễm đi vào phòng để quần áo của cô. Tuần trước vừa sang mùa nên quần áo trong phòng cũng đã được đổi mới. Đèn cảm ứng trên trần nhà theo bước chân cô lần lượt sáng lên, ánh sáng vừa phải hắt lên logo những món đồ mới của các thương hiệu xa hoa.
Ngón tay Cố Nhiễm lướt qua những bộ quần áo mới, cuối cùng chọn một chiếc váy mới xuất hiện trên show diễn ở Paris cuối tuần qua.
Người giúp việc gõ cửa nói cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Cố Nhiễm vừa nhìn gương chọn giầy và trang sức phù hợp với váy, vừa “Ừ” một cái: “Tôi biết rồi.”
Chim hoàng yến nuôi là để ngắm, chăm sóc sắc đẹp và ‘ngoan ngoãn’ là công việc của cô. Vậy nên, lịch trình hằng ngày của Cố Nhiễm rất đơn giản: Lúc Quý Thời Dục đi làm ở thành phố A, cô đi mua sắm, trà chiều, spa làm đẹp; Lúc Quý Thời Dục đi công tác, cô cũng đi du lịch vòng quay thế giới. Mùa đông lên núi Alps trượt tuyết, mùa hè ra biển Hawaii nghỉ mát. Có khi đang nằm tắm nắng lại tự nhiên thèm ăn một món gì đó của nhà hàng trong nước, thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, dùng máy bay tư nhân đưa đầu bếp và nguyên liệu nấu ăn sang đây.
Những người xung quanh ai nấy không phú thì quý, nhưng cách sống của Cố Nhiễm vẫn xa xỉ có tiếng, nhất là khi cô mang cái danh “chim hoàng yến duy nhất bên cạnh Quý Thời Dục”. Thế nên, cô cứ như vậy mà ăn chơi trác táng.
Hôm nay Cố Nhiễm có hẹn với một spa tư nhân.
Nhân viên phục vụ và tinh dầu sẽ sử dụng đã được chuẩn bị sẵn, Cố Nhiễm nằm lên giường, sau bốn tiếng, cái mệt mỏi của một đêm say rượu + bị dày vò cuối cùng mới được giải tỏa.
Với cô, đây là một ngày bình thường đến mức bình phàm.
Cố Nhiễm thoải mái ra khỏi spa, bốn tiếng mới cầm vào điện thoại, phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc.
Viên Mộng Huyên nhắn tin cho cô.
Cố Nhiễm cảm thấy rất lạ.
Viên Mộng Huyên nhắn tin cho cô làm gì, lúc đấu giá cô nẫng mất viên kim cương mà nó mê, mặt nó tức muốn tái đi, bây giờ nhắn tin cho cô chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt lành.
Cơ mà, Cố Nhiễm tò mò, đối với cô bây giờ, Viên Mộng Huyên có thể mang đến cho cô chuyện xấu gì.
Chẳng lẽ bảo Quý Thời Dục phá sản, sau này dắt cô đi trốn nợ à?
Mơ, Quý Thời Dục vừa lên hạng trong danh sách Forbes mới công bố kia kìa.
Cố Nhiễm tháo kính râm xuống, điện thoại nhận dạng khuôn mặt thành công, tin nhắn của Viên Mộng Huyên nhảy ra.
Đập vào mắt cô là một bức ảnh.
Cô nhíu mày nhìn, đưa tay zoom nó lên, khoảnh khắc nhìn rõ nhân vật chính trong ấy, cả người như dại ra.
……
Trụ sở chính Tin Bác, văn phòng Tổng Giám đốc.
Quý Thời Dục họp xong hai cuộc họp, tựa lưng vào chiếc ghế văn phòng mềm mại, bây giờ mới có thời gian rảnh để nghe trợ lý báo cáo lịch trình.
Trợ lý Từ cầm máy tính bảng trong tay, báo cáo lịch trình cụ thể của chuyến đi Châu Úc tháng sau rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện. Người đàn ông vừa trẻ, vừa tuấn tú, khí chất cũng mạnh mẽ, trưởng thành, nhắm mắt nghe cậu báo cáo công việc, dù bận mà vẫn ung dung.
Từ Huy rất ngưỡng mộ Quý Thời Dục.
Tuổi còn trẻ đã có thể tiếp quản toàn bộ Tin Bác, vừa lên nhậm chức đã ra tay sạch sẽ, dứt khoát xử lý những cáo già đang tìm cách khống chế chủ mới. Mấy năm gần đây, Tin Bác dưới sự quản lý của anh đã phát triển nhanh chóng, từ lĩnh vực bất động sản ban đầu bắt đầu lấn sân sang công nghệ, vận chuyển và đầu tư. Thậm chí còn đá sang ngành công nghiệp giải trí, giá trị thị trường mỗi giây tăng lên vô hạn.
Nghe Từ Huy báo cáo xong, Quý Thời Dục “Ừm” nhẹ một tiếng.
Tối qua Cố Nhiễm tiêu 370 triệu mua《Ái Ngân Hồ》với một đống tiền để mua hai viên kim cương, một chiếc túi cổ trung niên nên bây giờ anh cần ký tên một số thủ tục.
Quý Thời Dục cầm tài liệu ký tên như thường lệ, nhưng lại nhìn thấy ba chữ《Ái Ngân Hồ》.
Anh nhớ đến status tràn đầy vẻ kiêu ngạo của Cố Nhiễm tối qua.
“Tên lãng mạn mà bức vẽ cũng lãng mạn, mua về treo trong phòng ngủ ở nhà mới hợp ghê ấy.”
“Nhà mới mua để kết hôn nè.”
Quý Thời Dục hơi híp mắt lại, đưa tài liệu đã ký cho cho trợ lý Từ: “Ra ngoài trước đi.”
“Vâng ạ.” Trợ lý Từ cầm tài liệu ra khỏi văn phòng, vừa đóng cửa lại, chợt nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa.
“Cô Cố?” Trợ lý Từ không ngờ Cố Nhiễm sẽ xuất hiện ở đây. Cô vẫn xinh đẹp như bao ngày, chỉ là không hiểu sao, trợ lý Từ tinh ý phát hiện, Cố Nhiễm bình thường vẫn luôn chỉn chu, đầu tóc hôm nay lại hơi rối bù, ánh mắt cũng không tràn ngập vẻ kiêu căng, tự tin của chim hoàng yến như trước, mà có chút bất lực và hoảng loạn.
Cố Nhiễm không hay tới Tin Bác nhưng hầu hết người ở lễ tân đều biết cô, thang máy dành riêng cho Tổng Giám đốc cũng có vân tay của cô.
Cố Nhiễm thấy trợ lý Từ đi ra khỏi phòng, nhìn rướn ra phía sau lưng cậu: “Quý Thời Dục có trong đấy không?”
Trợ lý Từ gật đầu: “Có ạ, cô Cố, cô… Ơ.”
Cậu chưa nói xong, Cố Nhiễm đã lướt qua, đẩy thẳng cửa đi vào.
Trợ lý Từ nhìn cửa phòng lắc đầu, đưa văn kiện đã ký cho thư ký.
Trong phòng, Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Sao em lại đến đây?” Anh không thích Cố Nhiễm làm phiền mình lúc đang làm việc, hỏi.
Cố Nhiễm nhìn người đàn ông trước mặt, siết chặt dây túi xách, cố gắng dùng cách này để tự cho mình một chút dũng khí.
“Quý Thời Dục.” Cô mở miệng mới phát hiện giọng mình run rẩy: “Bọn mình kết hôn nhanh nhanh được không anh?”
“Hai tháng nữa, à không, tháng sau luôn được không anh?”
“Thật ra hôn lễ chẳng cần chuẩn bị gì nhiều hết ấy, chỉ là một cái nghi thức thôi, đồ có sẵn hết rồi, không tốn thời gian và công sức của anh đâu mà. Chỉ cần đưa tiền cho người ta làm là được.”
Quý Thời Dục nghe vậy thì nhíu chặt mày: “Cái gì?”
Móng tay Cố Nhiễm đâm thật sâu vào lòng bàn tay, thấy anh không đồng ý ngay mà hỏi lại thì bắt đầu nghẹn ngào: “Hay là anh bớt thời gian, một chút thôi, mình đi đăng ký kết hôn trước nhé?”
Quý Thời Dục nghe xong, hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Cố Nhiễm chằm chằm.
Trong mắt anh, Cố Nhiễm là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, biết điều, thỉnh thoảng có “đòi hỏi” cũng chỉ là mấy việc làm nũng nhỏ nhặt.
Nhưng việc kết hôn, không nên nằm trong phạm vi “đòi hỏi” của cô.
Cô dỗ cụ nhà rất khéo, lại đi tuyên bố khắp nơi cứ như hai người chuẩn bị làm đám cưới đến nơi.
Giống như lúc bạn anh cười hỏi, cưới thật, hay là con chim hoàng yến nhà mày định làm thế để ép mày cưới đấy?
Quý Thời Dục không thích cảm giác được người ta quyết định thay, nhất là khi kế hoạch trong nửa năm, thậm chí là một năm tiếp theo của anh không dính líu gì đến hai chữ “kết hôn”.
Cuối cùng anh mới lạnh lùng mở miệng: “Cố Nhiễm, hôm nay tự nhiên em xông vào đây là vì chuyện này à?”
“Em cuống lên làm gì?”
“Có quan trọng không?”
Cố Nhiễm nghe thấy lời anh nói, ngước lên, nhìn anh qua dòng nước mắt mờ ảo.
Ừ nhỉ, kết hôn, có quan trọng thế không?
Anh không từ chối thẳng thừng.
Cố Nhiễm nhẹ nhàng lùi về sau một bước.
Cô chớp chớp mắt, những giọt nước mắt đọng lại từ lâu cuối cùng cũng lăn dài trên má.
“Có quan trọng không?” Mặt Cố Nhiễm ướt đẫm nước mắt, nhìn người đàn ông bạc tình trước mắt.
Cô hèn nhát đến mức không dám nói cho anh biết, Tần Văn Y chưa ch.ết, cô ấy còn sống, cô ấy đã trở lại.
Nên cô cứ tự lừa dối bản thân mình, rằng nếu mình không nói cho anh, thì anh sẽ không biết tin Tần Văn Y còn sống, đến tận khi hai người đăng ký kết hôn vẫn không biết.
Vậy nếu anh biết Tần Văn Y còn sống thì sao?
Cố Nhiễm nghĩ, nếu người đứng đây là Tần Văn Y, nếu người nói những lời ấy là Tần Văn Y, anh sẽ làm gì.
Không, Tần Văn Y còn chẳng cần nói những lời như thế, chẳng cầu xin anh một cái đám cưới, một tờ giấy đăng ký kết hôn để có cảm giác an toàn.
Hình như cô lại thất bại, giống như lời mọi người nói, cô ở trước mặt Tần Văn Y mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc. Tần Văn Y vĩ đại đến mức, cô ấy còn chưa thực sự xuất hiện đã khiến cô hoảng loạn không biết làm gì, sợ hãi, lảo đảo chạy đến chỗ Quý Thời Dục làm việc đòi kết hôn, rồi nhận được một câu trả lời đầy bất ngờ nhưng lại vô cùng hợp lý.
Nhìn những giọt nước mắt trên mặt Cố Nhiễm, Quý Thời Dục bỗng thấy bực bội. Anh đứng lên, lại gần cô, định lau đi nước mắt trên mặt cô.
Nhưng lúc anh duỗi tay ra, Cố Nhiễm lại tránh đi: “Tránh ra.”
Quý Thời Dục không hiểu sao chiều nay Cố Nhiễm lại nhắc đến việc kết hôn, hơi tức giận: “Cố Nhiễm.”
Tối qua anh đã muốn nói chuyện nghiêm túc với cô, nhưng cô lại say khướt, kéo cà vạt anh mà hôn.
Quý Thời Dục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sũng nước mắt của Cố Nhiễm, cố gắng đè nén cơn giận, nói: “Ra tìm Từ Huy, hai nhà máy rượu ở Nam Uyển từ nay về sau đứng tên em, đừng làm loạn nữa, anh còn phải làm việc.”
Anh nhẹ nhàng hạ lệnh đuổi khách, muốn cho “trò cười” trong mắt anh chiều nay một cái dấu chấm hết.
Nghe câu nói như bố thí của anh, Cố Nhiễm bỗng ngẩn người, khẽ nhếch môi.
Nhìn Cố Nhiễm không có ý định rời đi, Quý Thời Dục nhíu mày, thở hắt ra, cuối cùng quyết định nói cho rõ: “Cố Nhiễm, anh chưa từng cầu hôn em.”
“Chuyện kết hôn không phải do anh nói, anh cũng không ngờ em sẽ tin lời ba. Em mua nhà, mua tranh, thậm chí còn tuyên bố với mọi người chuyện kết hôn, có hỏi anh chưa, có được sự đồng ý của anh chưa?”
“Hay em nghĩ ba anh đồng ý, mọi người biết, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, anh không muốn cũng phải muốn?”
“Em là một cô gái hiểu chuyện và biết điều.” Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm: “Anh hi vọng em biết điểm dừng.”
Anh nói bình tĩnh mà rõ ràng, như một con dao sắc đâm vào lòng cô. Cố Nhiễm nhếch môi. Cô như chìm vào trạng thái hỗn loạn, cuối cùng bị người ta kéo lên, đổ máu, tróc da.
Anh gần như nói ra một sự thật tàn nhẫn.
Anh chưa từng cầu hôn cô.
Cố Nhiễm nhìn Quý Thời Dục.
Cô những tưởng, dù anh từng yêu Tần Văn Y, dù anh không thể quên được Tần Văn Y, nhưng ba năm này, cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Ít nhất… Bọn họ còn có tình cảm với nhau.
Anh chưa từng nói yêu cô, nhưng hôm ấy, ở viện dưỡng lão, lúc bác trai nhắc tới chuyện kết hôn, anh chỉ cười cười mà không từ chối.
Bác trai bảo cô, cái thằng này tính nó thế đấy, không nói gì nghĩa là đồng ý, về mà chuẩn bị đám cưới đi.
Trên đường về từ viện dưỡng lão, cô cứ mơ màng, thấy mình như đang mơ.
Anh sẽ thật sự thuộc về cô, dưới sự chứng kiến của mọi người, dưới danh nghĩa của pháp luật, hoàn toàn thuộc về cô.
Cô vui sướng đi khoe khoang với mọi người, dùng đủ mọi cách mà nói:
Nhìn đi, tôi không chỉ là con chim hoàng yến anh nuôi để thay thế cho ai đó nữa.
Quý Thời Dục yêu tôi.
Nhưng bây giờ cô vỡ mộng.
Hóa ra có một số việc, ngay từ lúc cô cười đồng ý sẽ sinh cho bác trai ba đứa cháu ngoan, đã chỉ là mộng tưởng ngu xuẩn của bản thân cô.
Chuyện này còn chẳng thể trách anh, đứng ở vị trí của anh, hình như anh chẳng làm gì sai cả.
Anh chẳng sai chút nào.
Chỉ là, anh không yêu cô thôi.
Cả căn phòng im lìm, Quý Thời Dục buông tay Cố Nhiễm ra. Ngay lúc anh định gọi Từ Huy vào làm cho Cố Nhiễm bình tĩnh lại một chút, cảm xúc của cô chợt mất khống chế.
Cô bỗng tò mò, không biết mình bây giờ nực cười đến mức nào nhỉ. Vừa rồi cô tự lừa dối bản thân để giấu giếm trước mặt Quý Thời Dục, cứ như chỉ cần cô không nói là người ấy sẽ như chưa bao giờ tồn tại. Nhưng lúc này Cố Nhiễm mới phát hiện, có những người, những việc, tồn tại là tồn tại, sẽ không bao giờ vì cô không nói đến mà biến mất.
Giống như thứ tình cảm mà cô vẫn luôn tự dối gạt mình, và cả những người khác.
Người với người chung quy vẫn khác nhau. Cô và Tần Văn Y – cô gái có thể đứng trước mặt mọi người ngả vào vòng tay của Quý Thời Dục cười nói, chung quy vẫn khác nhau.
Nước mắt vừa lau khô lại dâng trào, Cố Nhiễm gào lên điên loạn với Quý Thời Dục: “Đúng! Đúng, tất cả đều do một mình em ảo tưởng, chẳng ai cầu hôn mà chỉ nghe mấy câu nói đã tự ảo tưởng! Em không phải một cô gái biết điều, không phải một cô gái biết điểm dừng. Nhưng mà có sao đâu, Tần Văn Y biết điều, Tần Văn Y biết điểm dừng là được.”
“Anh chưa biết đúng không? Nếu anh chưa biết thì để em nói cho, Tần Văn Y chưa ch.ết, cô ấy còn sống, cô ấy sẽ trở lại sớm thôi!”
“Chúc mừng anh nhé! Bản chính trở lại rồi, anh còn cần con chim hoàng yến bắt đầu mơ tưởng này làm gì.”
Cố Nhiễm nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc của anh: “Bây giờ anh vui lắm chứ gì? Đừng vì em còn ở đây mà ngại bộc lộ, không sao, anh cứ cười đi, rồi chạy đi tìm cô ấy. Bây giờ hai người bên nhau như hình với bóng rồi, còn cần đồ thế thân như em làm gì nữa!”
Cô lau nước mắt, dù có từng chật vật, nhục nhã thế nào thì cũng phải giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, nhìn người đàn ông dường như sẽ mãi lạnh lùng như vậy, nói: “Quý Thời Dục, chúng ta kết thúc đi.”
Cố Nhiễm nói xong, chạy ra khỏi phòng.
Từ sau khi Cố Nhiễm vào phòng, trợ lý Từ đã đứng chờ ở cửa, nghe hết cuộc cãi vã của hai người mà cũng thấy sợ, rồi lại thấy Cố Nhiễm mặt đầm đìa nước mắt chạy ra.
“Cô Cố, cô Cố.” Trợ lý Từ đuổi theo nhưng Cố Nhiễm không để ý, chạy ngay đi, cậu đành phải quay lại, nhìn cánh của văn phòng Tổng Giám đốc.
Da đầu căng da, cậu gõ cửa: “Tổng Giám đốc.”
Không khí trong phòng âm trầm đến đến sợ, trước mắt Quý Thời Dục chỉ còn lại hình ảnh Cố Nhiễm nói với anh “Chúng ta kết thúc đi” rồi chạy đi.
Cô muốn kết thúc với anh.
Sự trống rỗng trong lồng ngực đạt đến đỉnh điểm.
“Điều tr.a về Tần Văn Y.” Quý Thời Dục nhíu mày.
“Vâng.” Từ Huy nhận lệnh.
“Còn nữa,” Quý Thời Dục nhìn về phía Cố Nhiễm vừa chạy đi, trầm giọng: “Khóa thẻ của cô ấy lại.”