Chương 3: Được, để chị mày lên

Cô lễ tân vẫn duy trì nụ cười lễ phép, đưa tấm card đã bị khóa trả lại trước mặt Cố Nhiễm: “Xin lỗi, không biết cô còn lựa chọn thanh toán nào khác không ạ?”
Cố Nhiễm cúi đầu nhìn chiếc thẻ màu đen trước mặt.


Sau khi gào lên “Chúng ta kết thúc đi” với Quý Thời Dục, cô những tưởng mình đã “đá” anh, tự cho rằng mình đã có thể bay ra khỏi chiếc “lồng chim” vàng ròng kia, vội vã thu dọn đồ đạc rời khỏi “lồng” đi ở khách sạn. Nhưng bây giờ, hiện thực phũ phàng đã cho cô một cái tát đau đớn.


Cô tự cho mình là “kiêu ngạo” nhưng vẫn chọn khách sạn năm sao để ở, sau đó không hề nghĩ ngợi mà dùng thẻ Quý Thời Dục đưa để quẹt.
Cuối cùng, chiếc thẻ bị khóa đã cho cô biết một sự thật, đừng bao giờ trông cậy vào một thằng đàn ông không yêu mình.


Trước khi thật sự đuổi bạn đi, anh ta sẽ khóa thẻ mà anh ta cho bạn lại, thay lời muốn nói — Cút.
Lễ tân nhìn cô gái nhìn có vẻ chật vật nhưng lại mặc cả cây đồ hiệu trước mặt, chỉ chỉ mã QR bên cạnh, cười bảo: “Cũng có thể thanh toán bằng WeChat hoặc Alipay ạ.”


Cố Nhiễm mở WeChat và Alipay của mình ra, cô không hay dùng hai phương thức thanh toán này, trong này toàn là mấy đồng tiền lẻ ngày xưa giật lì xì, cộng hết lại còn chẳng đủ để ở một đêm trong khách sạn này.


Lễ tân nhìn cô gái trước mặt không ngừng chuyển đi chuyển lại giữa hai phần mềm, mãi vẫn không chọn được phương thức thanh toán nào, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm.
Cô không phải người duy nhất đứng ở quầy tiếp tân của khách sạn.


available on google playdownload on app store


Cuối cùng, Cố Nhiễm cũng không biết mình kéo vali ra khỏi khách sạn thế nào, dưới ánh mắt của mọi người trong sảnh.
Chỉ là sau khi ra khỏi ấy, cô phát hiện, bây giờ trông mình đúng là rất ngứa mắt.


Tại Dinh thự Nam Thần, giúp việc phát hiện Cố Nhiễm vừa xách vali đi chưa được bao lâu đã quay về, thở phào một cái, báo tin cho trợ lý Từ.


Nhưng bọn họ không biết, đêm đó, có một cô gái mặc áo thun, quần jeans đơn giản nhất, không cầm theo bất cứ thứ gì ngoài giấy tờ tùy thân, lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa biệt thự.
……
Thành phố A tấc đất tấc vàng, có khách sạn năm sao xa hoa thì cũng có nhà nghỉ giá rẻ.


Cố Nhiễm ngửi mùi ẩm mốc trong phòng, mắt đỏ lên, ngồi lướt newfeed đang vui như ăn Tết.


Tần Văn Y “trở lại từ cõi ch.ết” – tin tức bom tấn với cả thành phố A. Bảo sao, sau vụ tai nạn trực thăng năm ấy nhà họ Tần lại ghi vào thông tin hồ sơ của Tần Văn Y là “không tìm thấy thi thể”, hóa ra là họ đã tính cả rồi.
Cố Nhiễm không muốn nghe những tranh đấu gia tộc phức tạp của nhà họ Tần.


Tất cả những gì cô nghe thấy là thông báo của đám chị em Viên Mộng Huyên trước kia từng thân thiết với Tần Văn Y. Bây giờ ai nấy đều đang báo tin vui trên newfeed, đợi ngày Tần Văn Y về nước để tổ chức tiệc mừng.


Như là hẹn trước với nhau, ai nấy đều lôi ảnh thời đi học ra đăng lên. Trong ảnh, một nhóm người mặc đồng phục, Tần Văn Y thân mật tựa vào vai Quý Thời Dục, ai nhìn cũng biết hai người là một đôi yêu nhau.


Các cô ấy biết là Cố Nhiễm sẽ nhìn thấy, thậm chí là cố ý đăng lên để cô nhìn thấy. Giống như hôm qua, Cố Nhiễm cố tình để các cô ấy biết chuyện mình chuẩn bị kết hôn.
Chưa đến một ngày mà trời nghiêng đất lệch.


Cố Nhiễm nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Tần Văn Y và Quý Thời Dục, siết chặt điện thoại, cuối cùng lại buông ra.
Cô ngã xuống giường, chùm chăn lên, cảm nhận được dòng nước mắt chảy từ khóe mắt xuống thấm ướt gối, đến lúc mệt rồi ngủ thiếp đi.


Sáng hôm sau, Cố Nhiễm vứt hết mấy chiếc thẻ bị khóa vào thùng rác, vừa vứt xong thì nhận được một cuộc điện thoại.
Từ Huy gọi.


“Cô Cố.” Ở Trụ sở chính Tin Bác, Từ Huy liếc nhìn về hướng văn phòng Tổng Giám đốc, biết bây giờ hai người đang xích mích: “Hôm qua cô quên mang theo vali, cô báo lại địa chỉ với tôi được không, tôi sẽ bảo người đưa sang cho cô.”


Cố Nhiễm nhớ đến những món đồ xa xỉ ấy, cắn môi: “Không cần.”
Từ Huy dừng một chút nhưng không hỏi tiếp, đáp: “Vâng.”
Cậu cầm điện thoại, nghĩ đến thẻ của Cố Nhiễm bị khóa, bây giờ còn không cần đồ đạc, chắc là thời gian sẽ ngắn hơn chút nhỉ? Ngày mai? Ngày kia? Hay qua cuối tuần?


“Thời gian”, là thời gian để Cố Nhiễm “biết điểm dừng”.


Từ Huy tự thấy mình cực kì hiểu Cố Nhiễm, một con chim hoàng yến có sắc đẹp nhưng không có kinh nghiệm lăn xả ngoài xã hội, không có kĩ năng sống. Cô còn chưa tốt nghiệp đã được Quý Thời Dục nuôi trong lòng bàn tay. Quý Thời Dục hào phóng, không hề tính toán với cô ấy, khiến Cố Nhiễm được chiều thành hư, kiêu căng, ngạo mạn. Bây giờ giận dỗi Quý Thời Dục bỏ nhà đi, nhìn thì quyết tâm lắm, nhưng chỉ được mấy ngày thôi. Cứ đợi đến lúc cô ấy phát hiện bản thân không có thẻ của Quý Thời Dục thì đi một bước ngã một bước, sẽ lại ngoan ngoãn quay về chiếc lồng sắt, tìm kiếm sự che chở của chủ nhân thôi.


Dù bây giờ Tần Văn Y đã trở lại, nhưng Quý Thời Dục chẳng phải một người đàn ông keo kiệt. Từ Huy cảm thấy, chỉ cần Cố Nhiễm chịu cúi đầu quay về thì Quý Thời Dục vẫn sẽ nuôi cô, cùng lắm chỉ như nuôi một con chim thôi chứ mấy.


Từ Huy cầm điện thoại, Cố Nhiễm bỗng nói: “Trợ lý Từ, anh cũng cảm thấy, tôi cùng lắm là giận dỗi vài ngày, xong lại về xị mặt xin Quý Thời Dục nuôi đúng không?”
Từ Huy tự dưng bị nói trúng tim đen: “Ờm…”


Cố Nhiễm cắn môi, trước mắt toàn là bức ảnh kia, bức ảnh Quý Thời Dục và Tần Văn Y mặc đồng phục.
Cô nói với Từ Huy, cũng là nói với chính bản thân mình: “Anh nói với Quý Thời Dục, không về đâu, tôi sẽ không về nữa đâu.”


‘Cô Cố?” Từ Huy muốn nói gì đó, nhưng Cố Nhiễm cúp máy luôn.
Từ Huy nhìn thông báo kết thúc cuộc gọi, lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, bỗng cảm thấy, hình như lần này khác với những lần trước?


Cô không có nhiều bạn, bạn bè trước đây càng ngày càng xa cách, vì mấy năm nay cô “phất lên”, dường như ai gặp cô cũng phải nhún nhường, cười giả lả với cô, có tụ tập là không thể không rủ cô đi. Nhưng thật ra, chính bản thân Cố Nhiễm biết, cô chưa bao giờ là một thành viên “thật” trong nhóm mấy người Viên Mộng Huyên. Mặc dù cùng tuổi, mặc dù cô còn chịu chi, xa hoa, rộng rãi hơn hẳn bọn họ, nhưng cô vẫn chỉ là con chim hoàng yến thấp kém. Bọn họ ngoài mặt thì thân thiết, cung kính, nhưng sau lưng có ai mà không xì một cái, dè bỉu cô là “đồ chơi thôi”.


Nên lúc bọn họ nghe thấy “đồ chơi” bảo sắp lên chức bà Quý, ai cũng sững sờ.
Nhưng mà cũng chỉ là sợ bóng sợ gió thôi, vì tất cả là do một mình con chim hoàng yến này ảo tưởng, vì bây giờ bản chính đã quay lại, ai nấy đều vui sướng lên kế hoạch tổ chức tiệc mừng cho cô ấy.


Cố Nhiễm mở WeChat ra, lúc nào cô cũng ghim hộp thoại với Quý Thời Dục lên đầu.
Lịch sử trò chuyện dừng lại ở tối hai hôm trước, lúc cô chụp ảnh bức《Ái Ngân Hồ》gửi cho anh, hỏi anh đẹp không.
Anh vẫn chưa trả lời.


Cố Nhiễm nhấn vào hình đại diện của Quý Thời Dục, im lặng, đầu tiên là “Thêm vào danh sách chặn”, rồi “ Hủy kết bạn”.


Hai cái nhấn rất đơn giản, nhưng lại khiến Cố Nhiễm cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Tối qua, cô phát hiện, thành phố A thế mà cũng có nhà nghỉ rẻ đến mức chỉ 100 tệ một đêm, vui đến nhảy cẫng lên.
Cô không cảm thấy mình vô dụng như Từ Huy nghĩ.


Về sau, không có Quý Thời Dục, cô vẫn tự nuôi được mình, có lẽ sẽ không có đồ xa xỉ, nhưng chắc chắn không ch.ết đói.
Quyết định như thế khiến cô rất mừng, Cố Nhiễm xoay xoay vài vòng tại chỗ, thấy trong phòng yên tĩnh quá nên mở TV của nhà nghỉ lên.


Bây giờ là buổi trưa, hầu hết các kênh truyền hình đều phát bản tin giữa trưa.
Cố Nhiễm bật bừa một kênh lên, anh biên tập viên đang truyền tải tin tức, tiêu đề ở dưới là “Sự phát triển nhanh chóng của ngành công nghiệp live stream, doanh thu của nền tảng neo đạt mức cao mới”.


Bình thường Cố Nhiễm không thích xem thời sự, bây giờ lại bị thu hút bởi tin tức này, vì vế sau của câu “doanh thu đạt mức cao mới”.


Biên tập viên nhấn từng chữ rõ ràng, nói trong thời đại phát triển hiện nay, live stream trên internet đã trở thành ngành công nghiệp đứng đầu. Nội dung của live stream rất đa dạng, chơi game, bán hàng, thậm chí là trồng rau nuôi gà, thu hút vô số người xem.


Phóng viên còn phỏng vấn một streamer nặc danh, tuy bị làm mờ mặt nhưng cũng có thể nhận ra đây là một cô gái đẹp. Cô ấy nói, thu nhập bình quân của bản thân mỗi tháng là hơn hai trăm nghìn tệ, tất cả là từ quà tặng của fans trên live stream, còn có lần, một fans tặng cho cô quà tặng giá trị lên đến một trăm nghìn. Với mức thu nhập như vậy, cô đã mua một căn hộ rộng 200m² ở thành phố A, và một chiếc BMW để đi lại.


Nữ streamer còn nói thêm, thu nhập của cô vẫn chưa tính là gì, cô chỉ khá ổn thôi, các streamer hàng top khác trong nền tảng còn không cần đến quà của fans, chỉ riêng các hoạt động và quảng bá kinh doanh là đã đủ “cá kiếm”.
Nghe xong, Cố Nhiễm kinh hãi há hốc miệng.
Có kiểu kiếm tiền như này á?


Cố Nhiễm bắt đầu lục lọi điện thoại.
Cầm được cái điện thoại, nhớ mang máng hình như điện thoại mình chưa cài app live stream bao giờ.
Cat Paw Live.
Cố Nhiễm mở app ra, ấn bừa một cái live stream trên đầu trang chủ, bạn gái streamer đang mở nhạc, hát câu được câu không.


Cố Nhiễm thấy bạn này trông cũng đáng yêu phết đấy, nhưng mà đang bật filter làm đẹp thì có được coi là xinh không?
Một lát sau, trên màn hình live stream có một hiệu ứng pháo hoa nổ tưng bừng lên: “Tiểu Phàm đã tặng pháo hoa lãng mạn”.


Streamer đang hát thì dừng lại, nhìn vào màn hình, biểu cảm như chân thành từ tận trái tim, giọng õng ẹo đến phát ngấy: “Cảm ơn pháo hoa của anh Tiểu Phàm ạ, i love you moah moah.”  


Cố Nhiễm nghe chị streamer chỉ hát vài chữ lấy lệ, lại nhìn quà tặng “pháo hoa lãng mạn” trị giá 50000 xu mèo, tương đương với 500 tệ, tuy chẳng hiểu mô tê gì, nhưng thấy sốc vãi mèo.
Kiếm tiền như này á?
Cứ ngựa ngựa vài cái thế này mà cũng kiếm được tiền!!!


Cố Nhiễm chưa bao giờ có lúc nào như bây giờ, tự tin đến mức trong đầu chỉ còn lại chín chữ:
Được, chị mày làm được, để chị mày lên.






Truyện liên quan