Chương 10: Hiểu theo một nghĩa khác

Ánh lửa cháy mãnh liệt, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên thì ngơ ngác ngồi bên cạnh đống lửa, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, không ai nói với ai tiếng nào, không khí rất kỳ dị.


Tuyết Kiều lại càng không biết trong lòng bọn họ đang bối rối, bao nhiêu năm rồi sống cô độc một mình nên nàng đã sớm có thói quen im lặng, giống như trước kia nàng vẫn thường tắm ánh trăng, khi ánh trăng chiếu lên những cái vảy của nàng thì sẽ hóa thành một tia sáng màu lam, chiếu thẳng vào cơ thể nàng.


Mỗi lần tắm ánh trăng xong, nàng đều cảm thấy thân thể rất thoải mái, rất thỏa mãn, cho nên bao nhiêu năm qua nàng đều có thói quen như vậy, còn Tuyết Ưng thì biết cái mà nàng gọi là tắm ánh trăng thực ra là hấp thụ linh lực của nhật nguyệt trong thiên địa, nàng đương nhiên làm đến đơn giản như thế là vì cơ thể đã tu luyện đến mức linh lực trở nên vô thượng.


” Ưng Vương đại nhân, chúng ta ngày mai phải rời khỏi nơi này sao?” Ảnh Nhiên cúi đầu hỏi, tầm mắt lại nhìn đến trên người Tuyết Kiều


“Nơi này dù sao cũng không thể ở lại lâu, chẳng lẽ ngươi không muốn đến Xà tộc nhìn xem Như Mặc và Bảo Bảo như thế nào sao? Chúng ta ở đây không biết đã bao nhiêu lâu rồi, lúc này Tước Hoàng sơn chắc đã trở thành tử địa, nguyên thần của Vân Thư không biết có thể thu thập được bao nhiêu, chúng ta may mắn gặp họa mà được phúc, bảo toàn được chính mình”


Trải qua mấy ngày này, tính tình bộc trực và xúc động của Tuyết Ưng đã thu liễm không ít, nếu đổi lại là lúc trước thì những lời này không giống như là từ hắn nói ra.


available on google playdownload on app store


Ảnh Nhiên mỗi người nghe hắn nói một câu, thần sắc thay đổi “ Ưng vương đại nhân nói đúng, nên đi xe tiểu chủ và Hồ vương đại nhân bọn họ thế nào, chỉ hi vọng tất cả đều bình an”


” Ảnh Nhiên, nhìn đạo hạnh và căn cơ của ngươi ít nhất cũng được, ba đến bốn ngàn năm, vì sao chưa bao giờ ta thấy ngươi ở trong tộc”. Tuyết Ưng nhịn không được mà đem nghi vấn trong lòng hắn nói ra, mặc dù hắn không phải là một vị vương chuyên cần lắm, nhất là một trăm năm qua vì tránh né sự trêu cợt của Bắc Dao Mặc Mặc mà ít khi ở trong tộc nhưng đối với các sự việc trong tộc hắn cũng không đến nỗi không biết.


Vì sao trong tộc của hắn có một mặc ưng hơn ba ngàn năm tuổi mà hắn thân là vương lại không biết?


Tuyết Ưng bộ tộc tu luyện xưa nay vất vả, đạo hạnh cùng pháp lực tích lũy rất không dễ dàng, bình thường đạo hạnh ngoài hai ngàn năm đã được liệt kê vào danh sách mà trình lên chỗ hắn để hắn có thể biết và sử dụng nhân lực, tám đại hộ vệ bên cạnh hắn bất qua cũng mới hơn hai ngàn năm trăm năm đạo hạnh đã là trợ thủ đắc lực của hắn, mà trong tộc hắn tồn tại một giống cái hơn ba ngàn năm đạo hạnh, màu lông cũng không giống các tộc nhân khác, vậy mà không có ai chú ý tới sao? Chuyện này thực quá mức tưởng tượng.


” Ưng Vương đại nhân nói vậy là đã nhìn thấy màu lông của ta. Từ khi ta được sinh ra đã bị cha mẹ cất giấu rất kỹ, ta được nuôi dưỡng trên đỉnh núi phía sau Tuyết Sơn, ta rất ít khi gặp tộc nhận mà các tộc nhân cũng không nhìn thấy ta, sau khi thành niên, ta có ra ngoài nhưng bị nhìn bằng ánh mắt quái dị và bài xích thì từ đó về sau ta rất ít khi đi ra ngoài. Ưng vương đại nhân ở xa, không có gặp qua Ảnh Nhiên cũng là chuyện bình thường”


Ảnh Nhiên thản nhiên nói, trên mặt không có biểu tình gì, lúc trước nói ra thì còn cảm thấy khổ sở nhưng lâu dần thành quen, cảm giác cũng không như trước nữa, nhưng cũng không có nghĩa là quên được.
Cha mẹ, tộc nhân khi dễ…mỗi khi nhớ lại tưởng như chuyện mới hôm qua.


“Cha mẹ của ngươi là ai? Bọn họ có giống ngươi không?” Tuyết Ưng nhíu mày, trực giác cho thấy có chỗ không đúng nhưng lại không nói ra được.


“Cha và nương ta đều là Tuyết Ưng tộc chính tông, lông trắng, tiêu uế, lợi trảo, chỉ có ta là bất đồng, ta là ngoại tộc”. Ảnh Nhiên khôn muốn thể hiện sự tự ti và thống khổ trước mặt Tuyết Ưng cho nên bày ra bộ dáng không thèm để ý.


Tuyết Ưng nhíu mày càng chặt, rốt cục biết được không đúng chỡ nào, theo lời Ảnh Nhiên nói thì cha mẹ nàng hẳn là đạo hạnh còn cao hơn nàng nhiều, nếu Ảnh Nhiên vì màu lông không giống các tộc nhân khác nên bị che giấu mà nuôi lớn thành ra không ai biết đến sự tồn tại của nàng, như vậy cha mẹ của nàng đâu, một đôi vợ chồng có hơn bốn ngàn năm đạo hạnh lại như chưa từng tồn tại trong Tuyết Ưng tộc, không một tộc nhân nào biết tới là sao?


” Ảnh Nhiên, ngươi tin tưởng ngươi là đứa nhỏ thân sinh của cha mẹ ngươi sao?” Tuyết Ưng vẻ mặt thận trọng, hắn hoài nghi Ảnh Nhiên không phải là do cha mẹ nàng sinh ra, bởi vì theo hắn biết, Tuyết Ưng tộc không có cặp vợ chồng nào có hơn ba ngàn năm đạo hạnh, càng đừng nói là sinh dưỡng một nữ nhi mặc ưng có bốn ngàn năm đạo hạnh, cho nên hắn mới suy luận cha mẹ của Ảnh Nhiên nhất định là người khác.


Những lời này lọt vào tai Ảnh Nhiên thì lại thành một ý khác, nàng cho rằng ngay cả hắn cũng khinh thường nàng, coi nàng là ngoại tộc, Tuyết Ưng tộc sẽ không thừa nhận thân phận của nàng…


” A?” Tuyết Ưng ngẩn người, hắn vũ nhục cha mẹ nàng khi nào? suy nghĩ cẩn thận thì hiểu những lời của hắn làm nàng hiểu lầm vội vàng nói “ Ảnh Nhiên, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải không tin ngươi là tộc nhân của Tuyết Ưng tộc, ngươi ngoài trừ màu lông bên ngoài bất đồng thì những đặc điểm khác trên cơ thể đều giống tộc nhân Tuyết Ưng tộc y như đúc, ta là vương thì hiểu rõ hơn ai hết, ý ta là cha mẹ của ngươi ta đoán không phải là thực sự sinh ra ngươi, dù sao Tuyết Ưng tộc trước mắt còn không có…”


Lời còn chưa nói xong thì đã bị Ảnh Nhiên cắt ngang “ đủ rồi, Ưng vương đại nhân, Ảnh Nhiên đã nói ngươi có thể không thừa nhận ta nhưng không cho phép ngươi vũ nhục cha mẹ, Ưng vương đại nhân cứu sưởi ấm đi, Ảnh Nhiên xin phép đi ra bên ngoài nghỉ ngơi”


Nói xong thân hình đã đi về phía trước, để lại một mình Tuyết Ưng mờ mịt, mơ hồ, hắn thực sự không có ý vũ nhục cha mẹ nàng, mà nàng cứ cương quyết nói hắn có ý xấu đó là sao?


Tuyết Ưng có chút buồn nhìn bóng dáng của nàng, quả nhiên là không thể nói lý với nữ nhân, không nghe hắn giải thích đã giận dỗi bỏ đi, hắn đúng là đầu óc bị hỏng rồi mới không để ý tới nguy hiểm mà nhảy từ trên mấy tầng mây xuống cứu nàng.


Quả nhiên là nhìn thấy tình yêu ngọt ngào của Như Mặc và Bắc Dao Quang mà hắn cảm động, rồi lại bị kích thích, cho nên hắn mới nghĩ tất cả nữ nhân trong thiên hạ cũng sẽ yêu nồng nhiệt như thế. Đúng là chỉ do hắn tưởng tượng mà thôi. Thật là.


Vốn nên bắt đầu rất tốt nhưng chỉ vì hiểu lầm mà sau khi vừa thoát khỏi sự nguy hiểm tính mạng, hai người lại xa cách nhau.






Truyện liên quan