Chương 139: CHƯƠNG 138: TỪ CHỐI LỜI MỜI
Cầm lấy Hắc châu, Đế Thích Thiên cũng thoáng thưởng thức qua, rồi thử quán chú Yêu nguyên vào trong đó. “Ồ!!” Hành động này có kết quả lại làm cho hắn than một tiếng kinh ngạc. Vốn hắn không quá mức lưu tâm nhưng bỗng tò mò. Ngưng thần nhìn về phía Hắc châu trong tay, hắn cẩn thận quan sát, trong lòng thầm cả kinh nói: Tựa hồ Hắc châu này không đơn giản. Khẳng định nó có gì đó quái lạ, có thể nuốt yêu nguyên của ta. Đây tuyệt đối không phải bảo vật phổ thông.
Hắn lại đem yêu nguyên rót vào trong Hắc châu. Từng tia yêu nguyên tiến vào như muối bỏ bể, một tia phản ứng cũng không có, biến mất không thấy tăm hơi. Hơn nữa Hắc châu càng không vì hấp thu yêu nguyên mà phát sinh thêm biến hóa gì. Tuy rằng lưu quang vẫn rực rỡ như trước kia và có vẻ rất thần dị nhưng lúc trước cũng đã vậy rồi.
Mỹ Đỗ Toa tiện tay mở điển tịch luyện khí. Đối với luyện chế pháp khí thì nàng không có chút hứng thú nào, nhanh chóng lật đến phần luyện chế pháp khí bản mệnh. Nàng quét mắt liền biết bản điển tịch này đúng là thật. Thủ pháp luyện chế bản mệnh pháp khí không phải là đồ giả, cái Cửu Thiên Cửu Cực Quy Nguyên Trận là thật. Cái trận pháp này chính là chỗ mấu chốt của pháp khí bản mệnh.
Nhìn lướt qua một chút, sau đó nàng thu lại rồi đứng lên, khi thấy Đế Thích Thiên đang cầm Hắc châu liền lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, lạnh nhạt nói: “Viên Hắc châu này ta chiếm được đã mấy trăm năm, nó không chỉ nuốt yêu nguyên mà còn nuốt chửng nguyệt tinh hoa, chắc chắn là một bảo vật thần dị. Nhưng mà ta mang theo bên người mấy trăm năm cũng không thăm dò được nó thần dị ở chỗ nào. Lưu nó lại cũng chả có tác dụng gì. Năng lực tụ tập nguyệt tinh hoa của nó đối với ta mà nói đã không còn trợ giúp quá nhiều, nhưng đối với ngươi thì khác.” Ánh mắt Mỹ Đỗ Toa lướt qua trên Hắc châu một chút. Nó rất quái lạ, nàng mang bên người mấy trăm năm sao lại không biết điểm ấy. Nhưng nàng đã nghĩ tất cả các biện pháp nhưng không cách nào tìm ra được chỗ thần kỳ của nó. Vì thế mới lấy ra trao đổi với bí điển luyện chế bản mệnh pháp khí. “Ừm!” Đế Thích Thiên gật gù, thận trọng lấy ra một hộp ngọc rồi cất Hắc châu vào trong đó, sau đó bỏ vào trong túi đồ. Bản năng của hắn linh cảm viên Hắc châu này có thể sẽ là một bảo bối ghê gớm gì đó.
Quản chuyện đó sau, hắn nói với Mỹ Đỗ Toa: “Tuy rằng luyện chế bản mệnh yêu khí không phức tạp nhưng tài liệu luyện chế là một lượng lớn thiên tài địa bảo, lại còn cần không ít linh thạch dùng để bố trí Huyết Luyện Đại Trận. Nếu muốn luyện chế yêu khí bản mệnh cũng khó hoàn thành.
Trong lời nói của hắn mang theo ý nhắc nhở nhẹ nhàng. Quá trình này thì Đế Thích Thiên rõ ràng nhất. Trước tiên tính về tiêu hao linh thạch cũng đã là một lượng của cải to lớn, muốn thu thập đủ cũng đã tương đối khó khăn. Hơn nữa đây không phải là điều phiền toái nhất, cái khó chính là làm sao thu thập đủ những tài liệu quý hiếm kia.
Không có đủ tài liệu thì khó luyện chế ra yêu khí bản mệnh mà mình thỏa mãn được.
Như bảy loại yêu cầm, loại nào không phải bảo tài hi hữu? Lại còn tuyệt thế ngọc phôi, long gân giao long, hai thứ này bất kỳ cái nào cũng có thể luyện chế ra một pháp bảo hiếm thấy. Nhưng đồng thời cô đọng vào trong một kiện pháp khí, có thể tưởng tượng được độ trân quý của nó rồi. Cho nên nói bản mệnh pháp khí thì người người đều có thể luyện. Nhưng quan trọng là có thể luyện chế ra yêu khí cường hãn đến độ nào mà thôi. Điều này phụ thuộc vào có hay không có tài liệu hi thế. “Chuyện này không cần ngươi cảnh tỉnh.” Mỹ Đỗ Toa lành lạnh nói. Biểu hiện trên mặt toát ra vẻ chắc chắn. Kỳ thật từ trước đến nay, nàng luôn có ý thức thu giữ lại một số vật liệu quý giá, đặc biệt là sau khi nàng hóa hình thì những vảy rắn năm màu đều giữ lại. Nó vốn cũng là một loại tài liệu tốt để luyện chế yêu khí. Lần này thu được phương pháp luyện chế, nàng muốn lập tức trở về chuẩn bị chế luyện. “Nếu như cần linh thạch thì tỷ tỷ có không ít.” Nhìn thấy hai người giao dịch ổn thỏa xong, Bạch Hồ cười nhẹ nói. Khi nàng vừa lộ ra nụ cười thì toàn bộ sơn động tựa như sáng ngời lên. Đặc biệt mị lực kỳ dị từ người nàng bắn ra bốn phía, mị mà không diễm. Đây là khí chất mê hoặc trời sinh của hồ tộc các nàng. Mỗi khi vận động đều toát ra tự nhiên như thế, thể hiện nhiều loại phong tình khác nhau. “Không cần, tỷ tỷ. Những năm gần đây muội muội cũng đã thu thập nhiều linh thạch, dùng để luyện chế chắc cũng đủ rồi.” Mỹ Đỗ Toa cong môi thành một đường vòng cung đẹp đẽ.
Đúng lúc này, sau khi uống hết rượu ngon trăm năm trên bàn, Chu Điểu khôi phục lại tinh thần từ mùi vị mỹ tửu kia. Nàng nháy mắt một cái, vốn ánh mắt lanh lợi đã có chút mê ly, nói: “Đế đại ca, Chu…Chu nhi…có việc muốn nói với người.” Tiếng nói của nàng có chút đứt quãng, nhìn dáng dấp hình như đã chịu không nổi tửu lực. Thân thể thì đứng trên bàn lung la lung lay, vẻ mặt ngây thơ rất đáng yêu. “Ồ?” Đế Thích Thiên nghe thấy liền đảo mắt nhìn về phái nàng, nói: “Có chuyện gì cứ việc nói.” Đối với Chu Điểu, hắn vẫn cảm giác nàng ta hơi thần bí. Điều thần bí không ở thân phận Chu Điểu mà là vị tỷ tỷ sau lưng nàng kia. Mỗi lần Chu Điểu xuất hiện đều có liên quan đến tỷ tỷ của nàng hoặc sẽ nhắc tới nàng ta.
Mà mỗi lần như vậy, chúng yêu thú Nam Man khi nghe đến tỷ tỷ nàng thì trong thần sắc, trong giọng nói đều chứa đựng sự tôn kính khó nói rõ. Còn Chu Điểu nói vị tỷ tỷ của nàng chỉ là một tiểu nhân vật bình thường. Tuy vậy hắn vẫn không có cơ hội để tìm hiểu rõ tỷ tỷ của nàng là ai, đến cùng thì đại diện cho cái gì? “Đế đại ca, tỷ tỷ của ta muốn gặp ngươi.” Chu Điểu nói ra một câu khiến người người đều kinh ngạc. “Tỷ tỷ của ngươi muốn gặp ta?” Đế Thích Thiên vừa nghe lời này, trên mặt hắn không giấu được mà lộ ra vẻ trầm tư. Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. Sau một chút trầm ngâm liền ngẩng đầu về phía Chu Điểu nói: “Không được, đa tạ ý tốt của tỷ tỷ ngươi. Tuy nhiên lần này ta có chuyện muốn làm, sắp xếp một chút sẽ rời khỏi Nam Man.” Thật bất ngờ, sau khi suy nghĩ một phen hắn lại từ chối lần gặp này. “Cái gì? Đế đại ca, ngươi không muốn đi gặp tỷ tỷ của ta?” Chu Điểu vốn đang say rượu ngây ngất khi nghe được Đế Thích Thiên từ chối liền kinh sợ đến tỉnh ra, trợn to mắt, làm ra vẻ mặt khó tin nhìn về phía hắn, nói: “Ngươi có biết hay không, ở tất cả Nam Man nay có rất nhiều yêu tộc muốn gặp tỷ tỷ của ta mà không được. Đế đại ca, mau đi gặp tỷ tỷ của ta đi, chắc chắn sẽ có thu hoạch rất lớn.” “Chu nhi, ngươi trở lại nói với tỷ tỷ của ngươi một lời cáo lỗi, quả thật ta có sự tình muốn nhanh chóng đi khỏi Nam Man.” Đế Thích Thiên trầm giọng nói rằng: “Chờ lần sau khi ta trở về, nhất định sẽ tự mình tới bái phỏng.” Sau khi đã quyết định, hắn sẽ không bị lay động bởi thứ gì, vẫn kiên trì ý nghĩ của mình.
Tỷ tỷ ở sau lưng Chu Tước rất bí ẩn. Đế Thích Thiên rất muốn biết vị này là người như thế nào. Tuy nhiên quyết định từ chối là hắn đã cân nhắc kỹ. Trước tiên có thể khẳng định tỷ của nàng ta là một cường giả, một vị có thể khiến cho Mỹ Đỗ Toa đã kết thành nội đan cũng phải cung kính. Vả lại hắn không dám xác định bố cục của hắn lần trước, mượn toàn bộ yêu thú Nam Man chém giết cùng với người tu tiên, có bị đói phương biết hay không. Vốn hắn là người âm thầm đứng sau lưng thúc đẩy, nếu như người ta biết thì chưa chắc lần gặp này đã là chuyện tốt.
Đương nhiên còn có nhiều nguyên nhân khác dẫn đến hắn muốn từ chối khéo léo lần này.
Trong lòng Đế Thích Thiên âm thầm mói: Tuy rằng ta cũng muốn biết người thần bí nhất Nam Man kia là người nào. Nhưng hiện tại chưa phải là thời cơ gặp tốt nhất. Chỉ cần ta đi vào thế tục học được âm luật, có thể đem Thất Tội Yêu Cầm thể hiện ra hết uy lực, thì coi như đứng trước con người thần bí kia cũng có năng lực tự vệ. Chờ đi, khi ta trở về nhất định sẽ vạch trần khuôn mặt thần bí của ngươi. “Vậy ta sẽ về nói với tỷ tỷ.” Chu Tước hiếu kỳ nhìn Đế Thích Thiên một chút. Nhưng nàng cũng không muốn tiếp tục khuyên hắn đi tới Bác Hoa Cốc. “Chu Nhi, hay là ngươi dẫn ta đi gặp tỷ tỷ của ngươi đi.” Lúc này Bạch Hồ đột nhiên hứng thú mà xen miệng vào. “Tính thêm ta một người nữa. Ta sống cũng nhiều năm rồi mà vẫn chưa gặp qua tỷ tỷ của ngươi.” Thật bất ngờ, Mỹ Đỗ Toa cũng nói theo, muốn đi gặp mặt. “Tốt! Tỷ tỷ thấy các tỷ đến nhất định sẽ cao hứng.” Chu Điểu nghe được lại không từ chối mà vui vẻ đáp ứng, bộ dạng rất mãn ý.
Thần tình Đế Thích Thiên lạnh nhạt, hắn cầm lấy hồ lô đổ ra một chén rượu đầy, sau đó ngồi xuốn vừa uống vừa trò chuyện. Trong những người ở đó thì Bạch Hồ có kinh nghiệm phong phú nhất. Vì thế khi nói chuyện thường kể những bí ẩn trên đại lục, các loại sự kiện bát quái đều được nàng nêu ra.
Ví dụ như quốc gia nhân loại phụ cận phía Bắc của Nam Man là nước Triệu. Ở phía Đông thì khá hỗn loạn, gồm có ba tiểu quốc quanh năm chém giết, máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, rất nhiều bách tính không thể sinh tồn được. Phần lớn đất đai đều bỏ trống, người ch.ết thì đã ch.ết, người chạy được thì đã chạy, có thể nói là thê thảm.
Sau khi uống hết thêm một hồ lô rượu, Chu Điểu muốn trở về Bách Hoa Cốc. Bạch Hồ hiếu kỳ cũng đi theo, chỉ còn Đế Thích Thiên ở lại một mình. “Ca ca, ca ca ơi.” Ngay khi nhóm Bạch Hồ vừa rời đi thì thanh âm của Tiểu Bạch đột nhiên truyền vào. Nàng vừa gọi vừa chạy nhanh tới phía Đế Thích Thiên, trong giọng nói mang theo sự hoảng loạn cực lớn. “Tiểu Bạch!” Đế Thích Thiên nghe được, trong lòng cả kinh, hắn vội vàng chạy ra cửa liền thấy Tiểu Bạch đã chạy tới bên người. Tuy nàng nhìn thấy Đế Thích Thiên đã biến thành hình người nhưng không thấy xa lạ chút nào. Từ khí tức tỏa ra trong nháy mắt nàng liền biết người trước mặt là ca ca của mình.
Nàng kêu lên: “Ca ca, không tốt rồi, không biết Tử Phỉ tỷ tỷ đi đâu rồi, Tiểu Bạch tìm rất nhiều nơi nhưng không tìm được.” hai mắt Tiểu Bạch đẫm lệ. “Cái gì, không thấy Tử Phỉ cô nương?”Đế Thích Thiên cau mày, trong mắt hắn thoáng hiện nét nghi ngờ. Đối với Tử Phỉ, hắn vẫn cảm kích trong lòng. Dù sao nàng ta không ngại gian khổ, lặn lội đường xa đưa Tiểu Bạch đến đoàn tụ với mình. Ân tình này không phải nhỏ. Mà hiện tại nàng mất tích ở trong cốc, hắn há có thể bình tâm.