Chương 57: Bộ Lạc Thời Tiền Sử 4

Sáng ngày hôm sau.
Trong hang đá nhóm người Kong cùng tộc nhân vẫn tiếp tục ăn tim nướng, dồi nướng...


Bên cạnh đống lửa còn đặt năm sáu cái bát gỗ đựng tuyết, nhưng do nhiệt lượng làm tuyết tan chảy mà hình thành nên mấy bát nước. Kong cầm lên bát gỗ uống một hơi cạn sạch rồi dẫn theo A phủ và A Báo mang theo một ít thịt khô rời khỏi hang. Trước khi đi cậu cũng không quên căn dặn các tộc nhân đi tới hố tuyết kiểm tr.a xem có dã thú mắc bẫy bỏ mình hay không. Cùng với việc chế tạo thịt khô cũng không có được ngừng lại.


Kong sắp xếp xong công việc cho từng người luôn được bận rộn. Còn bản thân cùng với hai tộc nhân đã men theo con suối đi về phía hạ du.
Cậu cũng không có tính toán lâu dài phát triển trên núi, xung quanh đất đai không thích hợp cho việc canh tác, cùng với mùa hè tới sẽ dẫn tới tình trạng thiếu nước ngọt.


Đặc tính của nước là chảy về chỗ thấp, vật nên cứ đi theo mạch nước chảy chắc chắn sẽ xuống được chân núi.
Dọc theo con suối đi càng lúc càng xa, A Phủ hiếu kỳ không hiểu vị tộc trưởng đang dẫn hai người bọn họ đi đâu hỏi.
“Tộc trưởng, trong hang có rất nhiều đồ ăn, tại sao phải đi xa?”


A Báo không nói gì nhưng bộ mặt cũng thể hiện ra câu hỏi tương tự.
“Đi kiếm nơi định cư mới.” Kong cũng là đi đường nhàm chán liền giải thích.
“Ở hang đá nơi đó không thích hợp lâu dài sinh hoạt. Chúng ta muốn đi xuống vùng đồng bằng, nơi có nguồn nước dồi dào...”


Kong hoàn toàn không tiếc công sức bổ não các kiến thức thâm ảo ở thế giới hiện thực giúp cho A Phủ và A Báo khai sáng. Những tộc nhân này đều là cốt cán, tương lai chính là tầng lớp cán bộ lãnh đạo trong công cuộc cách mạng phát triển của nhân loại đâu.


available on google playdownload on app store


Ba người chân tay bọc da sói, trên người cuốn kín mịt chỉ lộ ra hai con mắt cẩn thận dẫm lên lớp tuyết đọng không ngừng tiến về phía trước di chuyển.
Xuyên qua rừng cây phía trước, một mảng lớn hồ nước nhất thời xuất hiện trong tầm mắt của Kong.


Quản nhiên là thiên nhiên hùng vĩ, đặc biệt là ở thời tiền sử, bất cứ thứ gì cũng đều nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.


Nhìn cái suối rộng có hơn ba mét nhưng lại đổ về một cái hồ khổng lồ trước mặt này khiến cho cậu hết sức bất khả tư nghị. Ban đầu chỉ nghĩ cùng lắm sẽ là một cái Hồ Tây thôi, ai ngờ nó là hồ Baikal.


Cái trữ lượng nước của hồ này cho tiểu bộ lạc của cậu uống một ngụm, đổ đi một ngụm thì cũng không biết đến đời nào thì nó mới cạn cho nổi.
Ngoài hồ nước lớn ra, một vùng đất bằng phẳng trải dài hết tầm mắt cũng là một kho tàng đối với Kong.


Vấn đề nguồn nước và đất canh tác đồng thời được giải quyết.
Kong lập tức vui sướng làm ra quyết định: “Liền đem nơi này trở thành nơi định cư mới của chúng ta đi.”


Tộc trưởng lên tiếng, hai người tộc nhân tự nhiên là không có ý kiến gì. Hơn nữa hai ngày hôm nay theo chân tộc trưởng bọn họ cùng người nhà đều được ăn no ngủ ấm, thế nên mặc kệ tộc trưởng có làm ra quyết định gì bọn họ cũng sẽ tín phục. Điểm này ở người nguyên thủy thực sự là...


“Tốt lắm. Nếu đã quyết định định cư ở đây thì cũng nên tạo dựng một cái căn cứ đi.”
Ở bất kỳ nơi nào xa lạ, đối với Kong thì xây căn cứ không biết từ khi nào đã trở thành chấp niệm của cậu.


Đi tới một mô đất cao cách hồ nước ba trăm mét Kong bắt đầu phân công công việc: “A Phủ đi chặt cây mang về đây. A Báo dọn dẹp tuyết đọng ở trên nền đất.”


Hai tộc nhân theo thói quen đã được rèn luyện bắt đầu làm việc. Đứng ở bên cạnh Kong chuyển sự chú ý tới mặt hồ nước đóng băng đằng xa.
Ngoài tư nguyên nước ngọt ra thì trong hồ còn có tư nguyên cá. Nhìn diện tích hồ nước này trữ lưỡng tuyệt đối cực lớn.


Đi trên mặt hồ phía trên, Kong dùng mũi giáo đá chọc thử lớp băng. Âm thanh phát ra nặng nền tựa như đập vào trên vách tường đồng dạng, điều này đại biểu cho độ dày của lớp băng. Cân nhắc đến vấn đề an toàn, cậu cũng sẽ không bốc đồng chạy ra tới gần trung tâm hồ chơi đâu, rời đi bên bờ mười mấy mét rồi tìm một vị trí không sai biệt lắm dừng lại.


Kong dùng rìu đá bắt đầu đập ra một cái lỗ thủng rộng khoảng nửa mét.


Mùa đông lạnh giá dưới mặt băng thiếu thốn dưỡng khí, loài cá sẽ rất nhanh phát hiện ra hố băng và theo đo ngoi lên hô hấp. Cũng chỉ chờ có như thế, một đầu cá chủng loại không biết vừa thò đầu lên trên mặt nước chưa nổi ba giây liên đã bị mũi giáo đá bén nhọn xuyên thủng cơ thể.


Vác theo một đầu con cá nặng ba bốn cân trở về bãi đất trống mà A Báo vừa thanh lý, Kong thành thục đánh vảy,, mổ bụng bỏ mang cùng nội tạng sau đó nhóm lửa lên nướng. Lúc này A Phủ cũng vừa vặn kéo theo hai thân cây trở về, ngửi được mùi thơm của cá nướng không chút nào để ý đến công việc mà liền ngồi xổm một bên nhìn.


“Tộc trưởng, đây là thứ gì mà nướng lên thơm vậy?”
Kong nghe xong thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại nên cũng bình thường trở lại.
“Đây gọi là cá. Một loại sinh vật sống ở dưới nước, ăn rất ngon.”


Hai người họ cũng chẳng biết cá là cái gì, chỉ biết theo lời tộc trưởng nói ăn ngon là hai mắt đã tỏa sáng. Đối với người nguyên thủy, được ăn chính là một loại hạnh phúc.


Kong cũng không có để cho hai tộc nhân chờ đợi lâu, dùng tay xé xuống hai miếng thịt cá rồi dạy họ cách loại bỏ xương cá trước khi ăn.


Lần đầu tiên được ăn thịt cá nướng vừa mềm vừa dịu ngọt khiến cho hai người luôn miệng khen ngon, Kong cũng không keo kiệt đi bắt thêm hai đầu cá nữa mang về nướng chuẩn bị cho bữa trưa.
[Đồng Bằng Sông Hồng. Thứ Tư, 28- -2021]
[Ban nãy nhìn thấy có người comment, tui hơi vui vẻ một ít. Nên đăng thêm chương nữa.]


[1200]






Truyện liên quan