Chương 61: Bộ Lạc Thời Tiền Sử 8
Sáng sớm ngày hôm sau, còn đang cuốn mình trong tấm da gấu ấm áp Kong bị tiếng đập cửa gọi dậy.
“Tộc trưởng, mau dậy mở cửa lấy đồ ăn sáng.”
Là giọng của Elina, thật không biết cô nàng này phát cái bệnh gì mà mới năm giờ sáng đã hô hào âm ĩ làm cho tất cả các tộc nhân đều bị đánh thức theo.
“Đòi ăn cái quỷ gì? Tối qua ăn một đống lớn cá nướng đã tiêu hóa hết rồi?”
Ngày hôm qua làm gấp rút ba căn nhà gỗ khiến Kong mệt đến ngất ngư, các tộc nhân khác cũng làm việc cật lực, riêng chỉ có Elina đứng chỉ tay năm ngón, là người bảo trì được thể lực nhiều nhất nhưng lại là người nhanh đói nhất.
Oa... Ài~
Ngáp dài một tiếng, Kong bò dậy mặc quần áo da thú xong mới đẩy cửa ra bên ngoài.
Ngoài trời là một mảng mưa tuyết trắng xóa không nhìn rõ quá năm mét, Elina cuốn một tấm lông cừu lớn đứng chờ sẵn ở bậc thềm, cửa vừa mới mở hé một chút cô nàng liền vội vàng lách người chui vào bên trong, hai con mắt phát sáng nhắm ngay đến tấm chăn lông gấu, không nói một lời nào đã chui vào bên trong cuốn chặt lấy một vòng tựa như là một miếng cơm cuộn sushi.
Kong mặt đen lên truy vấn: “Làm cái gì!?”
“Hôm nay có mưa tuyết, không đi ngủ thì làm cái gì?”
Rúc ở bên trong chăn Elina hỏi ngược lại một câu khiến cho Kong á khẩu.
Nói cũng rất có đạo lý a. Điều kiện thời tiết hiện tại đúng là không thể ra ngoài làm việc.
Mặc kệ Elina chiếm mất ổ của mình, Kong ôm theo mấy khối đá mang sang nhà gỗ của nhóm nam tộc nhân, nhân ngày nghỉ thì hướng dẫn bọn họ chế tạo dụng cụ đá, và cậu cũng muốn nhân lúc này làm ra một cái nồi đá. Cứ điều kiện như hiện tại cũng không thể không làm ra một cái nồi đun nước được, điều kiện vệ sinh thực quá kém, cảm giác cơ thể càng lúc càng nặng mùi lên rồi.
“Tộc trưởng! Tộc trưởng!”
Nhìn thấy tộc trưởng vào nhà, mấy người tộc nhân vội vàng hô lên.
Màn chào hỏi đơn giản kết thúc, trưởng lão có điểm hơi run rẩy đi lại gần hỏi: “Tộc trưởng, ngày hôm nay chúng ta làm gì? Bên ngoài quá lạnh.”
Theo lão sống tới từng tuổi này, trải qua vô số mùa đông khắc nghiệt, những đời tộc trưởng trước mặc kệ bất kỳ thời tiết nào cũng sẽ bắt ép tộc nhân chạy ra bên ngoài đi tìm kiếm thức ăn, và vì thế mà ch.ết đi rất nhiều người. Nhưng mùa đông năm nay đã hoàn toàn khác xưa, vị tộc trưởng mới không những mạnh mẽ, lại giỏi kiếm thức ăn, chuyện gì cũng có thể làm được. Vấn đề ăn ở của bộ lạc đã không còn là nỗi lo lắng, nhưng nỗi ám ảnh sợ hãi phải đi ra ngoài tìm thức ăn trong cái giá lạnh cắt da cắt đã khắc ghi sâu vào trong đầu lão.
Nhìn biểu hiện này của trưởng lão, Kong như hiểu được điều gì cười đáp: “Hôm nay chúng ta sẽ không ra bên ngoài. Nhưng công việc vẫn phải làm.”
Nghe được nửa câu đầu khiến cho đám nam tộc nhân thở phào một hơi, nhưng nửa câu sau thì vẫn không có hiểu cho lắm, A Phủ đứng ra hỏi: “Tộc trưởng, ngài muốn chúng tôi làm gì?”
“Tôi sẽ dạy mọi người chế tạo vũ khí bằng đá. Nào tất cả tập trung lại đây...”
Kong bắt đầu hướng dẫn tộc nhân cách đập đá, chọn những viên đá phù hợp để chế tạo dao đá, mũi giáo, lưỡi rìu...
Cùng lúc đó ở một địa phương xa xôi cách bộ lạc của Kong hơn năm cây số, bên trong lòng một cái thác nước khổng lồ, nơi tọa lạc của bộ lạc Sói. Một tên nam thổ dân mười phần chật vật quỳ rạp dưới đất, hướng phía người đàn ông trung niên to lớn vạm vỡ đang ngồi ăn một cái cánh tay người ở bên trên cao sợ hãi nói.
“Thưa.. Thưa.. Tộc Trưởng... Mấy nữ tộc nhân bộ lạc Cừu bị bộ lạc khác bắt đi rồi.”
Nghe đến đây tên tộc trưởng ném bay cái cánh tay đang ăn dở vào mặt tên nam thổ dân rồi đứng dậy gào thét gầm rú cái gì đó.
Một lát sau có mười mấy nam thổ dân cầm gậy gộc hùng hổ oa oa hô hô hưởng ứng rồi chạy ra tập hợp.
“Dám cướp đoạt con mồi của tao? Giết!”
Tên tộc trưởng hô lớn ra hiệu cho tên nam thổ dân vừa mới báo tin chạy trước dẫn đường, còn bản thân thì cùng những tộc nhân khác chạy chậm đuổi theo sau.
Kong đang ngồi trong nhà gỗ đục đẽo một khối đá lớn thành hình lòng trảo cũng không hề hay biết sự kiện phát sinh ở bộ lạc Sói, mà dù có biết thì cậu lại càng vui mừng, hy vọng cái đám này nhanh chân hơn một chút chạy tới.
Đây là đưa dê đến miệng cọp nha, Kong thả một tên thổ dân kia chạy thoát cũng chính là chờ đợi điều này. Với chỉ số thông minh kém cỏi của người nguyên thủy, tin chắc rằng bộ lạc Sói với bản tính hung tàn chắc chắn sẽ trả thù, và việc cần làm chỉ là chờ đợi định nhân kéo dến mà thôi.
Không ngoài sở liệu, trải qua một ngày thời gian sau thì ở bìa rừng đằng sau ba căn nhà gỗ bộ lạc của Kong đã đứng ẩn nấp gần hai chục thổ dân.
“Tộc trưởng, ngay ở bên trong ba cái thân cây kia...”
Tên nam thổ dân hôm trước ẩn nấp ở gần quan sát phát hiện ra các tộc nhân trong bộ lạc của kẻ hôm trước cướp con mồi của bộ lạc Sói đều ở bên trong nhà gỗ, nhưng hắn lại không hề biết đến nhà gỗ là đồ vật gì mà chỉ hiểu đó là thân cây.
Tộc trưởng bộ lạc Sói đứng ở xa khịt khịt mũi ngửi thấy được mùi thơm của đồ ăn truyền tới từ nhà gỗ làm kích phát cơn đói cũng như ham muốn bản năng mãnh liệt.
Không thể chịu được đồ ăn dụ hoặc, gã tộc trưởng bộ lạc Sói gầm lên một tiếng liền dẫn theo tất cả tộc nhân giết về phía ba can nhà gỗ.
Nương theo tiếng ồn ào gào thét bên ngoài làm cho Kong phát giác ra bất thưởng, mở cửa nhìn ra bên ngoài đằng xa liền thấy hai chục tên thổ dân ăn mặc dị hợm cua lấy trong tay gậy gỗ chạy tới.
Biết được là có chuyện gì, Kong chỉ cười nhạt một tiếng gọi theo A Phủ A Báo và A Sử cầm theo rìu đá, giáo đá bày sẵn đội hình nghênh đón.
Tay cầm rìu đá, Kong đứng trước ba người làm ngựa đi đầu sung phong lao lên vào giữa đám thổ dân bộ lạc Sói. Chênh lệch về điểm thuộc tính cùng vũ khí một lần nữa cho thấy được chiến lực hung mãnh khủng bổ của Kong, vẻn vẹn vừa mới đụng độ liền có một tên thổ dân bị một rìu bổ nát đầu, huyết tương đậu hũ hỗn hợp bắn văng tung tóe. Ba nam tộc nhân ở phía sau sĩ khí đại trấn, cả ba cũng cuồng hống chạy vào gia nhập trường chém giết.
Tựa như sói lạc vào bầy cừu đồng dạng, bốn người Kong chiến đấu bạo lực đến đáng sợ.
[Đồng bằng sông Hồng. Thứ bảy, 14- -2021.]