Chương 4
Editor: Quân Thư Kỳ [ Phệ Diễm Tà Quân ]
Lan Hiên nói hết nửa câu sau, lăng mộ lại rơi vào yên tĩnh.
Mấy phút sau, Carlisle là người phá bỏ yên lặng: " Phán đoán của ta là: Lan Hiên sau khi vào lăng mộ thì bị biến đổi. "
Carlisle chuyển sang Lan Hiên, "Ngươi sắp gặp tử vong thì có, ma cà rồng đem ngươi biến đổi, nhưng ngươi sau khi biến đổi bởi vì không biết tên nguyên nhân nên chưa kịp thời tỉnh lại, Vì thế ngươi bị coi là đã ch.ết nên chuẩn bị mai táng, ma cà rồng mới sinh điên cuồng cần máu chẳng quan tâm lý trí, mất lý trí ngươi chỉ biết phá hư sự vật và người xung quanh mà không phải vì ngươi có lực lượng của ma cà rồng mới sinh mà thoát khỏi lăng mộ. Mà sau khi ngươi tỉnh táo thì, thân thể ngươi bởi vì không ăn uống gì mà suy yếu đi. Tự nhiên không còn cách nào mở cửa thoát khỏi lăng mộ."
"Hay là nàng bị biến đổi khi tiến vào lăng mộ?." Emmmet tự nhiên đặc biệt nói ra một câu.
"Ngu ngốc." Rosalie cho Emmmet một cái đánh. Những người khác cũng phân biệt đối với đầu của Emmmet bất đồng mình liền cho ánh mắt khinh bỉ.
Carlisle đành chịu giải thích cho Emmet:"Theo lời Emmmet nói, Lan Hiên là ở trong lăng mộ bị biến đổi. Như vậy cho dù người biến đổi của nàng không có cách nào làm bạn bên cạnh nàng. "Hắn" cũng có lẽ là "Nàng" cũng sẽ không xuất hiện phủ kín lại miệng, làm cho Lan Hiên không có cách nào rời khỏi lăng mộ kiếm ăn."
Emmmet đặc biệt gãi đầu một cái, không nói.
Lan Hiên đùa giỡn trên cổ treo ngọc bích màu sắc sớm mai ngọc trai, nhìn chằm chằm vào Carlisle: "Các ngươi làm cách nào mà tìm được ta?."
"Cái này cũng không thể về ma cà rồng một chuyện khác." Carlisle kiên nhẫn hướng về phía theo trình độ nào đó coi như là mới sinh mà giải thích với Lan Hiên giải thích, "Các ma cà rồng nổi tiếng về sức mạnh to lớn, tốc độ nhanh cùng với bề ngoài xinh đẹp. Mà số ít ma cà rồng ở sau khi biến đổi có một thứ bảo vệ là thiên phú năng lực, đây chính la hắc ám thiên phú."
Alice đối với Carlisle ra hiệu im lặng mà mở miệng: "Xin chào!Ta là Alice!Thiên phú của ta là năng lực biết trước tương lai, ta xem được ngươi sẽ trở thành một thành viên của nhà chúng ta. Sau khi đi tới đất nước Trung Quốc, chúng ta được Edward hướng dẫn tìm được ngươi."
"Edward?"
"Đúng vậy, đệ đệ độc thân được một trăm năm của chúng ta." Alice chỉ vào Edward, hướng về phía Lan Hiên ánh mắt nghịch ngợm nháy mắt một cái, "Ta xem được ngươi tương lai sẽ trở thành bạn lữ, các ngươi lại rơi vào tình yêu, Vì vậy Edward không chờ được liền tới Trung Quốc."
Nhìn Edward ngượng ngùng lại không có phản bác, nhìn lại một chút bình tĩnh Alice và những người khác, Lan Hiên cũng có chút không được tự nhiên. Nàng không nhìn Edward, quay sang chuyện khác: "Những người khác năng lực là gì?."
Edward hung hăng liếc mắt nhìn Alice, dùng âm thanh vô cùng ôn nhu vì nàng giới thiệu những người khác của Cullen, nói với nàng rõ ràng:"Thiên phú của Carlisle là lòng từ bi và thương xót, giống mẹ của chúng ta Esme, thiên phú của Carlisle có nhiều yêu thương. Cái kia tóc vàng là người yêu của Alice là Jasper, thiên phú của Jasper là điều khiển cảm xúc của mọi người xung quanh, đặc biệt là Rosalie và Emmmet, của Rosalie là rất là chấp nhất, Emmmet lại là sức mạnh."
Lan Hiên nhìn Edward giới thiệu từng người một, cuối cùng nhìn về phái Edward:"Thế thiên phủ của ngươi là gì?"
Edward nhìn nàng, ánh mắt màu vàng tỏ ra nồng nặc, giống như rượu ngon cho vào hầm nhiều năm, "Thiên phú của ta là đọc tâm trí."
"Đọc tâm trí."
"Đúng vậy.Ta có khả năng biết mỗi người suy nghĩ cái gì, ta dễ dàng biết lời nói của bọn họ và suy nghĩ. Ý nghĩ của bọn họ nhanh chóng vào đầu óc của ta, thứ năng lực này khiến cho ta và gia đình ta không tránh khỏi một số phiền phức, nhưng đôi lúc thứ thiên phú này lại khiến ta phi thường tỉnh táo."Edward mỉm cười, "Nhưng bây giờ có chút khác biệt."
Edward nghiêm túc nhìn Lan Hiên: "Ta không nhìn thấy ý nghĩ nào của ngươi."
"Cái gì!Là thật sao?Edward!." Gia đình Cullen hết sức kinh ngạc.
"Đúng vậy." Edward nhìn về phía người nhà của hắn, trong mắt hắn biểu tình rất phức tạp, không hề ổn định, có nghi hoặc, cũng có vui vẻ, "Từ lúc Lan Hiên tỉnh lại đến giờ ta chẳng nghe được ý gì nữa của nàng cả."
Nghe được Edward nói Lan Hiên có chút kinh ngạc, cũng có chút vui sướng. Tuy rằng không biết cái gì có thể khiến cho Edward đọc được suy nghĩ không đọc được suy nghĩ của nàng, thế nhưng có ai lại chịu suy nghĩ của minh đều xuất hiện trước mặt người khác cơ chứ.
"Đây có lẽ là thiên phú của Lan Hiên." Carlisle suy đoán.
Alice nhảy đến trước mặt Lan Hiên: "Tiểu Lan Hiên thiên phú của ngươi là cái gì?"
"Ta không biết." Lan Hiên lắc đầu. Hầu như hai trăm qua nàng đều ngủ, hơn nửa lăng mộ chỉ có mình nàng, nàng làm sao biết được thiên phú của chính mình cơ chứ? Hơn nữa, Tiểu Lan Hiên? Đây là thứ gì xưng hô?Tuy rằng người Phương Đông tương đối dễ gần. Bề ngoài của nàng dừng lại ở tuổi 15, thế nhưng nàng là một ma cà rồng đã sống hơn hai trăm năm!
"Hay là thiên phú của ngươi còn chưa mở ra." Rosalie nhìn Lan Hiên giống búp bê sứ xinh đẹp khả ái, mắt phượng dài mảnh trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn, thân hình nhỏ nhắn, nhìn qua hết sức chọc người yêu thương. Rosalie nhịn không được đưa tay sờ lên.
Lan Hiên lại càng hoảng sợ, hoàn toàn không biết làm cách nào để phản ứng. Kiếp trước, mẫu thân vứt bỏ nàng cùng tình nhân bỏ trốn, phụ thân coi nàng như sỉ nhục, nàng tính tình lại thờ ơ, chưa từng có người nào dám thân thiết với nàng. Kiếp này, nàng là hoàng thất đích nữ, thân phận tôn quý, dù gì bề ngoài đáng yêu lanh lợi, cũng không có người nào vượt qua phép tắc mà vô lễ, ngoại trừ ngạch nương và lão phật gia thì ngay cả hoàng a mã cũng chưa từng sờ qua mặt của nàng.
Mắt thấy Alice cũng gia nhập với Rosalie đối với Lan Hiên giở trò, lại nhìn thấy biểu cảm không biết làm sao của Lan Hiên, khuôn mặt của Edward liền đen lại, chen vào đẩy Alice và Rosalie che chở Lan Hiên ở phía sau lưng.
Ở sau lưng Edward, Lan Hiên không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, trên đời thứ đối phó khó nhất quả nhiên là phụ nữ. Ngẩng đầu thì thấy Edward hung hăng liếc mắt Alice và Rosalie, mặt đen giống như đáy nồi, mà Alie và Rosalie trong mắt lại tràn đày đắc ý và giễu cợt nhìn hắn.
Esme mỉm cười, giải thích với nàng:"Trong đầu Alice và Rosalie đang nghĩ là trêu đùa Edward."
Thì ra là thế. Mặc kệ cái gì tốt hay phá hư đều biết hết tất cả, đọc suy nghĩ cũng tiện thật nha.
Nhìn về phía những người khác, những người khác trong gia đình Cullen mỉm cười nhìn Alice bọn họ. Lan Hiên trong lòng khẽ động, nàng chưa từng xem qua bầu không khí ấm áp như vậy, kiếp trước không cần phải nói, kiếp này sinh ra ở hoàng thất, trong hoàng cung quy củ rất nhiều, nàng và ngạch nương hai người lại phải luôn đề phòng người khác mưu hại, chưa từng hưởng thụ ra gia đình ấm áp như vậy. Mà bây giờ ngạch nương cũng đã mất...
"Lan Hiên, chúng ta mong muốn ngươi sẽ đi theo chúng ta, rồi cùng chúng ta sinh sống." Carlslie bỗng nhiên nói, gia đình Cullen đều nhìn Lan Hiên.
"Bởi vì ta có thể là người bầu bạn với Edward?"
"Bởi vì ngươi sẽ là người nhà của chúng ta." Carlslie ôn nhu nói: "Ngươi đối với thế giới ma cà rồng cũng đã tách ra, hơn nữa hai trăn năm qua đều ngủ say với ngươi thời hiện đại này sẽ không biết gì cả. Ta hy vọng ngươi giúp như Alice và bọn họ làm con gái nuôi của ta, chúng ta cùng sinh sống, chúng ta sẽ giúp đỡ ngươi."
Lan Hiên buông xuống trầm mặc, Carlslie nói không sai, cho dù đời trước chính nàng đối với xã hội hiện đại cũng không xa lạ gì, nhưng thật sự nàng đối với thế giới ma cà rồng chẳng hiểu biết gì. Đối với ma cà rồng hiểu biết đời trước chỉ xem trong sách, cũng chẳng biết có chính xác hay không, một thân một mình cũng không tốt. Nếu như những ma cà rồng khác đối vơi nàng có ý đồ, luyến tiếc trải qua nàng cũng có biện pháp để chống đối.
Lan Hiên ngẩng đầu chậm rãi nhìn gia đình ma cà rồng, khi Carlslie nói từ đầu cho đến hết bọn họ vẫn nhìn nàng, đôi mắt màu vàng bất đồng vẫn chờ mong. Nhớ lại bầu không khí ấm áp lúc nãy, Lan Hiên nhìn về phía Carlslie.
"Như ngươi mong muốn." Nàng nhẹ nhàng nói.