Chương 5
Editor: Blood Time COOL
Beta: Quân Thư Kỳ (Phệ Diễm Tà Quân)
°Của hồi môn: Là phần tài sản mà bố mẹ ruột dành cho con gái khi bước về làm dâu nhà người.
"Cần đem mấy thứ này mang đi không?" Alice nhìn những vật bồi táng hỏi.
"Không, thứ quan trọng nhất đối với ta không ở đây." Lan Hiên lắc đầu, những vật bồi táng này tuy rằng giá trị liên thành, nhưng nàng chưa bao giờ để ý.
Lan Hiên kéo tay Alice đi về phía một bức tường, đế giày chậu hoa* va chạm cùng mặt sàn cẩm thạch phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nàng kéo Alice đi đến phía trước tường, vươn tay đặt lên vách tường.
Nhà Cullen kinh ngạc phát hiện, nơi tay Lan Hiên đụng lên bức tường bỗng xuất hiện hai cánh cửa. Lan Hiên vô cùng tự nhiên mà đẩy cửa ra kéo theo Alice đang kinh ngạc muốn đi vào, Jasper chạy nhanh ngăn lại các nàng.
"Đây là gì? Cơ quan sao?" Emmett đi đến bên cạnh cửa sờ đông sờ tây.
Edward phản bác: "Không, không phải cơ quan. Chúng ta đều thấy, nó vừa rồi chỉ là một bức tường, trong nháy mắt biến thành cửa."
Lan Hiên nghi hoặc nhíu mày, "Các ngươi đang nói cái gì?"
Alice hết kinh ngạc quay qua hỏi Lan Hiên: "Tiểu Lan Hiên, ngươi không nhìn thấy sao? Nơi này vừa rồi chỉ là một bức tường, khi tay ngươi đụng vào lúc sau nó mới biến thành cửa."
Lan Hiên nhăn mày: "Không, ở trong mắt của ta, nó vẫn luôn là cửa."
Nhìn Lan Hiên nói một cách chắc chắn, tất cả mọi người đều im lặng, mọi người bắt đầu nghiên cứu hai cánh cửa kia, Lan Hiên ở một bên co rút khóe miệng nhìn bảy con ma cà rồng vây quanh hai cánh cửa sờ chỗ này sờ chỗ kia.
"Ta hiểu rồi." Vài phút sau, Carlisle tựa hồ đã hiểu gì đó, hắn không nghiên cứu hai cánh cửa kia nữa mà nhìn Lan Hiên, đối với những người khác giải thích: "Chuyện này có lẽ là hắc ám thiên phú của Lan Hiên."
"Có lẽ phía sau hai cánh cửa này có đồ vật quan trọng nào đó, trong tiềm thức Lan Hiên không hy vọng có người lạ phát hiện nó cho nên vô ý thức sử dụng năng lực của nàng, thế nên trong mắt người khác nhìn thấy chính là một bức tường. Lan Hiên cũng không biết năng lực chính mình, cho nên ở trong mắt nàng vẫn hai cánh cửa kia."
"Năng lực của hắc ám thiên phú đó là thế nào?" Alice hỏi. Ánh mắt của những người khác cũng quay qua nhìn trên người Carlisle cùng Lan Hiên.
Carlisle tự hỏi trong một lát, "Ta nghĩ năng lực này hẳn là cùng loại với năng lực che dấu và ngụy trang. Phía trước Edward không cách nào nghe được tiếng lòng Lan Hiên, có lẽ là bởi vì nàng vô ý thức che dấu suy nghĩ của mình."
Lan Hiên nhắm mắt lại, che dấu cùng ngụy trang sao? Có lẽ đúng đi. Hai kiếp nàng cơ hồ đều che dấu tính cách thật của chính mình: Kiếp trước ngụy trang thành bộ dạng yếu đuối vô năng trở thành vật hi sinh sau không chút lưu tình nào cho kẻ gọi là phụ thân một đòn trí mạng, khiến cho sự nghiệp của hắn hủy chỉ trong chốc lát; kiếp này ngụy trang thành bộ dạng đơn thuần cả ngày được mọi người trong hoàng cung yêu thích tán thưởng, ngầm vì sinh tồn cùng ích lợi trong tay không biết tính kế hãm hại bao nhiêu người...... Lúc ban đầu, nàng chỉ nghĩ một đời an bình yên ổn, bảo vệ người quan trọng nhất với mình. Chính vì mục tiêu này, nàng không thể không tiểu tâm** tính kế, thận trọng từng bước......
Đang thất thần, tay phải đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo to lớn nắm lấy. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy, Edward ôn nhu nhìn nàng, trong mắt chứa một tia lo lắng.
Nàng nhíu mày, không biết vì sao mình không rút tay ra, xoay người đi vào hai cánh cửa kia, Edward nắm tay nàng cũng đi vào theo.
Những người khác nhìn nhau cười, cũng đi vào.
Diện tích phòng này tuy rằng chỉ bằng một nửa mộ thất, nhưng cũng rất lớn. Chính vì lớn như thế trong phòng chỉ đặt một cái rương gỗ, cho nên có vẻ thập phần trống trải.
Đây là rương gỗ khắc một tấm phù điêu hình hoa lê, mặt trên phủ một lớp tro bụi thật dày, ổ khóa của rương cũng loang lổ gỉ sắt.
Lan Hiên đang muốn đi lên, Edward đã giành trước một bước đem rương gỗ lớn kia khiêng trên vai "Ta làm cho."
Lan Hiên nhìn phục sức hoa lệ trên người, nhìn lại rương gỗ đầy tro bụi, thực thông minh không có cự tuyệt.
Alice chớp mắt ái muội với nàng, nắm chặt tay "Edward muốn bày ra hắn thân sĩ phong độ, chúng ta đi thôi."
Cả nhóm ma cà rồng chọn một món mình thích ở trong vật bồi táng mang theo, đem cửa vào lăng mộ lần nữa đóng lại che dấu tốt, thừa lúc trời còn chưa sáng mang theo Lan Hiên trở lại phòng khách sạn trong nội thành bọn họ đặt trước.
Ma cà rồng không cần ngủ, đêm thăm lăng mộ cũng cũng không khiến cho bọn họ mệt mỏi, cho nên nhóm ma cà rồng sau tắm rửa sạch sẽ, phần lớn đều ở phòng khách từng người nghiên cứu đồ bồi táng đem từ lăng mộ ra. Mà Lan Hiên bị Alice kéo vào trong phòng thay cho quần áo trên người.
Lan Hiên đi theo Alice ra tới đã cũng lúc trước bắt đồng. Nàng thay đi bộ trang phục Cố Luân công chúa hoa lệ kia, mặc quần áo Alice, đầu tóc đen búi ban đầu đã mở ra rũ xuống như một thác nước màu đen, dưới chân đế giày chậu hoa cũng đổi thành đế giày bằng.
Đứng ở bên cạnh Alice nàng có vẻ vô cùng nhỏ xinh non nớt, gương mặt tuyệt luân thiếu mấy phần đạm mạc, trầm tĩnh dịu dàng khí chất càng thêm hiện ra.
Edward ngây người trong chốc lát, bị Alice cùng Emmett ở trong lòng cố ý trêu chọc một trận mới hồi phục tinh thần.
Lúc này, Lan Hiên đã đi tới phía trước rương gỗ lớn kia, lớp tro bụi trên rương đã bị lau sạch sẽ. Nàng dễ như trở bàn tay mà niết hỏng cái khóa rỉ sắt mở cái rương ra.
Thấy Lan Hiên không kiêng dè ở trước mặt mọi người mở cái rương, nhà Cullen liền không để ý mà nhìn thẳng.
Lan Hiên đầu tiên là từ bên trong lấy ra một cuộn tranh, nàng thật cẩn thận đem cuộn tranh đặt trên bàn trà chậm rãi mở ra.
Nhà Cullen tò mò đi lên qua, đây là một bức tranh sơn dầu, tranh vẽ hai nữ tử. Nữ tử lớn tuổi mặc nữ phục của phụ nữ thời Mãn Thanh màu đỏ hoa lệ, tướng mạo thập phần xinh đẹp, nàng có một đôi mắt phượng giống hệt Lan Hiên, mặt mày lộ ra một cổ uy nghiêm. Nằm trên đầu gối của nàng chính là một thiếu mặc trang phục của phụ nữ thời Mãn Thanh màu vàng, nàng cùng Lan Hiên có bảy phần tương tự, ngũ quan tuy rằng không có Lan Hiên tinh xảo tú lệ, nhưng mặt mày so với Lan Hiên có thêm vài phần hoạt bát cùng sinh khí.
"Tiểu Lan Hiên, đây là cậu trước kia sao?" Alice tò mò hỏi.
Lan Hiên một bên cẩn thận kiểm tr.a bức tranh sơn dầu không có một chút tổn hại nào, một bên trả lời: "Đúng vậy. Ngày đó ta vừa qua sinh nhật mười lăm tuổi, lập tức phải xuất giá***. Mẫu thân luyến tiếc ta, liền thỉnh họa sư Lang Thế vẽ ra hai bức tranh, mẫu thân một bức, ta một bức."
"Nàng thật đẹp." Esme nói, vị Hoàng Hậu này quả thật vô cùng xinh đẹp.
Lan Hiên biết Hoàng Hậu Na Kéo xinh đẹp ở nhân loại thập phần khó có mà ở ma cà rồng chỉ có thể xem như bình thường, nhưng là nàng vẫn là thật cao hứng Esme nói, không khỏi mở miệng tiếp được đi: "Mẫu thân của ta là Mãn tộc đệ nhất mỹ nhân!"
Nói cho hết lời biểu tình của nàng rất nhanh liền trầm tĩnh "Nàng xinh đẹp như thế, phụ thân ta cũng không thích nàng."
"Vì cái gì?" Alice hỏi.
Lan Hiên ôn nhu nhẹ nhàng vuốt bức tranh vẽ Hoàng Hậu Na Kéo, biểu tình thập phần lạnh nhạt, "Bởi vì hắn thích nhu nhược hơn nữa ỷ lại hắn nữ tử, mà mẫu thân của ta là cái kiên cường kiêu ngạo nữ nhân."
Edward thấy nàng không cao hứng, lập tức nói sang chuyện khác: "Đồ vật dư lại là gì?" Nhưng lời nói tiếp theo của Lan Hiên làm hắn đen mặt.
"Đó là mẫu thân của ta vì ta chuẩn bị của hồi môn cùng mặt khác một ít quý giá vật phẩm."
Carlisle buồn cười liếc mắt một cái với Edward, ngay sau đó nhìn về phía bức tranh của vị Hoàng Hậu kia. Hắn cảm thấy vị Hoàng Hậu này có chút quen mắt, suy nghĩ trong chốc lát lại không có một chút ấn tượng nào. Đó là một vị Hoàng Hậu Trung Quốc cổ đại, một thế kỷ trước kia thời gian hắn chưa bao giờ đi qua Trung Quốc, sao có khả năng gặp qua vị Hoàng Hậu này?
*Đế giày chậu hoa:

**Tiểu tâm: Cẩn thận, thận trọng, chú ý.
(Theo hvdic.thivien.net)
***Xuất giá: Xuất giá tòng phu (Đi lấy chồng phải phục tùng chồng, theo lễ giáo phong kiến)
(Theo tratu.soha.vn)