Chương 45: Gặp lại

Nhạc Trì đệ tử Thuần Quân, thỉnh giáo Tiết hộ pháp
Cái tên này đầu tiên là khiến đám người giữa sân im lặng chốc lát, lập tức như nước lạnh vào nồi dầu nóng, xung quanh liên tục vang lên lời xì xào bàn tán.


Văn Hành có lẽ là người mờ mịt nhất trong đám người, trong lòng hắn có quá nhiều các loại cảm xúc, ngược lại không biết cái nào làm chủ, trên mặt vẫn nghiêm túc, lờ mờ quay đầu sang hỏi Nhiếp Ảnh: “Họ đang nói gì vậy?”


“Đệ không nhận ra người này?” Nhiếp Ảnh vỗ đùi đánh bốp, rầu rĩ nói: “Lần này Thuần Quân phái nguy rồi.”
Văn Hành lắc đầu.
Nhiếp Ảnh suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra hỏi: “Cũng đúng, việc này tính ra là xảy ra vào năm đệ rời khỏi Thuần Quân phái, đệ không biết cũng bình thường.”


“Tiết Thanh Lan này vốn là đệ tử của ‘Lưu Tiên thánh thủ’ Tiết Từ ở Minh Châu, nhưng bốn năm trước tự tay dùng độc giết ch.ết sư phụ mình, phản bội sư môn, chuyển sang Thùy Tinh tông. Danh tiếng của Tiết Từ ở chính đạo luôn rất tốt, trưởng lão Tần Lăng Thuần Quân phái và Tiết Từ lại là tri kỷ nhiều năm, sau khi tin dữ truyền ra, tinh thần quần chúng kích động phẫn nộ, Tần Lăng tự mình đến Thùy Tinh tông trả thù, kết quả… ngay cả đệ tử dưới trướng cũng bị Tiết Thanh Lan đánh trọng thương, đến nay vẫn bế quan tu dưỡng.”


Nhiếp Ảnh lặng lẽ nhìn bóng người tiêu điều trên đài cao, giọng nói không tự giác hạ thấp xuống: “Tần Lăng cũng là cao thủ thành danh đã lâu, lại thua trong tay tên nhóc vô danh, thực sự là một chuyện vô cùng nhục nhã của Thuần Quân phái. Võ công của Tiết Thanh Lan rốt cuộc cao đến trình độ nào, không ai nói rõ được.”


Văn Hành gần như bị mấy câu nói của hắn ta làm cho choáng váng, phải vắt hết óc mới có thể tiêu hóa những tin tức này. Hắn rất khó không trộn lẫn tình cảm riêng tư, chua xót, đau đớn thương thiếc và bùi ngùi cảnh còn người mất ở trong đó liên tiếp nhập vào hồ trái tim, quá khứ vàng thau lẫn lộn, khuấy suy nghĩ đục ngầu, hạt tròn cũng mài trên đầu quả tim khiến hắn đau.


available on google playdownload on app store


Sao hắn có thể ngờ được mình nắm được trường kiếm vàng ròng, luyện thành thần công tuyệt thế, dám một thân một mình cầm kiếm khắp bốn phương, bễ nghễ võ lâm, một ngày kia, lạt đột nhiên sợ hãi gặp lại xa lạ chứ?


Thiếu niên từng làm bạn với hắn mấy tháng, nói cười nhẹ nhàng, giờ phút này đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, từ trong ra ngoài giống như biến thành một người khác, một cái xác trống không không có chút sức sống nào, và một trái tim lạnh lẽo đóng băng.


Một tờ giấy trắng sạch sẽ, vào lúc hắn không biết đã rơi xuống vũng bùn, nhòe màu máu vô biên.


Nhiếp Ảnh vẫn lải nhải bên cạnh: “Đệ nhìn kiếm pháp này của Tiết Thanh Lan, còn thành thạo tuyệt diệu hơn đồ đệ Thuần Quân phái dạy, nhưng chắc chắn đệ không ngờ, ban đầu người này không dùng kiếm. Biệt hiệu của Tiết Thanh Lan là ‘Giang Thủy Lưu Xuân’, ‘Xuân’ là chỉ Xuân Tự bộ mà y thống lĩnh ở Thùy Tinh tông, ‘Giang Thủy’ là bội đao ‘Đoạn Thủy’ của y. Hơn nữa y được Tiết Từ dạy bảo nhiều năm, dùng y độc cũng có chút tinh thông… Này, đệ đi đâu vậy!”


Văn Hành bỗng nhiên đứng lên, bị Nhiếp Ảnh kéo lại, bất đắc dĩ ngồi xuống lần nữa. Trong tay Nhiếp Ảnh hơi dùng trọng lực, đè đầu vai hắn lại, không cho hắn bốc đồng: “Không vội, ta biết đệ không đành lòng nhìn Thuần Quân phái chịu nhục, nhưng cục diện bây giờ, là mấy đại môn phái khác ngầm đồng ý thúc đẩy, một mình đệ kiếm pháp cao hơn nữa, cũng không thể đối địch với toàn bộ Thùy Tinh tông, nếu như tình thế có biến, đắc tội hai bên thì thôi, sau này đệ còn đặt chân trên giang hồ thế nào?”


Vẻ mặt Văn Hành bình tĩnh, trong mắt lại có phần đau xót, lắc đầu nói: “Ta không hoàn toàn là vì Thuần Quân phái.”
Trong thời gian chớp mắt, Tiết Thanh Lan đã thong thả tiễn hai đệ tử Thuần Quân.


Cho dù trạng thái hai người này không được tốt, dù sao cũng là anh tài các đỉnh núi chuyên tâm bồi dưỡng, nếu không thì cũng sẽ không đưa tới đại hội luận kiếm, có thể được cử ra nghênh chiến, nói rõ vẫn có sức đánh nhau. Vừa rồi Văn Hành nhìn kỹ trận đấu trên đài, bọn họ thua trong tay Tiết Thanh Lan, không hoàn toàn là vì vận may không tốt.


Tiết Thanh Lan cũng không dùng võ công của Thùy Tinh tông, kiếm pháp kiệt xuất, không thua cao chiêu của Thuần Quân, sao lại không phải kết quả của người nào đó dày công dạy nên?


Hai người trước thảm bại, áp lực của đệ tử thứ ba Thuần Quân phái bỗng trở nên nặng nề. Nếu ba người vẫn không thay thế được một Tiết Thanh Lan, vậy Thuần Quân phái tám chín phần mười là thua ở vòng này, thanh danh mặt mũi đều mất hết, trong mười năm sau, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho hào kiệt thiên hạ nghị luận.


Ôn Trường Khanh nhìn hai vị trưởng lão xanh mét mặt dưới Thừa Lộ đài, và các sư huynh đệ khó nén tiều tụy, đè sầu lo trong lòng xuống, chịu đựng cơn buồn nôn trướng ngực, cất bước đi lên Thừa Lộ đài.
“Cách biệt nhiều năm, từ khi chia tay đến giờ Tiết hộ pháp có khỏe không?”


Hắn không vội vã ra tay, trường kiếm nghiêng nghiêng chống đất, thần thái nhàn hạ, giống như nói chuyện nhà với Tiết Thanh Lan.
Tiết Thanh Lan ngước mắt nhìn hắn một cái, con ngươi trong suốt như lưu ly, nhưng thiếu sức sống, như người được điêu khắc từ băng tuyết, thản nhiên nói: “Là ngươi.”


“Đúng rồi.” Ôn Trường Khanh cười nói, “Năm đó từng có duyên gặp một lần trên đỉnh Ngọc Tuyền, không ngờ Tiết hộ pháp vẫn nhớ tại hạ.”
Tiết Thanh Lan gật đầu: “Ta thực sự vẫn nhớ.”


Y vừa nói, vừa giơ kiếm chỉ vào Ôn Trường Khanh: “Nhưng không khéo, ta ghét ôn chuyện, càng ghét ôn chuyện với người Thuần Quân phái.”


Ôn Trường Khanh không ngờ y đột nhiên nổi điên, thu ý cười lại, nghiêm mặt nói: “Tiết hộ pháp, gia sư và đại sư huynh bị ngươi làm bị thương, tam sư huynh đến nay vẫn đang bế quan, ta là đệ tử đỉnh Ngọc Tuyền, hôm nay phải quyết chiến một trận với ngươi, báo thù rửa nhục cho sư môn. Nhưng oan có đầu nợ có chủ, chuyện của Tiết Từ, thù hận của hai ta đã định khó tiêu tan, chuyện của Nhạc Trì sư đệ, lại thực sự không liên quan đến đỉnh Ngọc Tuyền và Thuần Quân phái.”


Tiếc rằng những lời này của hắn chẳng những không thuyết phục Tiết Thanh Lan, ngược lại thành đổ thêm dầu vào lửa, triệt để chọc giận đối phương.


Lúc Tiết Thanh Lan trừng trị hai người trước không dùng hết toàn lực, cũng không cố ý làm người bị thương, lúc này lại bỗng nhiên nổi giận, một kiếm như sấm chớp thẳng vào tim Ôn Trường Khanh, nghiêm nghị nói: “Ngươi còn dám nhắc tên huynh ấy!”


Ôn Trường Khanh đối diện với một đòn toàn lực của y, không dám tiếp xúc trực tiếp với mũi kiếm, nhanh chóng lùi lại né tránh, nhưng một kiếm của Tiết Thanh Lan vừa ra, một kiếm lại đến, hậu chiêu vô tận. Ánh sáng lạnh như gió táp mưa rào chụp xuống đầu, chỉ nghe mấy tiếng xoẹt xoẹt, cánh tay và bắp chân Ôn Trường Khanh trúng kiếm, quần áo bị cắt ra mấy lỗ hổng, da thịt nứt ra mấy vết máu cạn.


Đây đã là kết quả hắn cố gắng tránh né, Tiết Thanh Lan không thất bại kiếm nào, kiếm hắn vung ra lại gần như không trúng lấy một chiêu.


Vừa rồi Ôn Trường Khanh cưỡng ép vận dụng chân khí, dẫn tới khí hải cuồn cuộn, như muốn nôn ra máu, trước mắt biến thành màu đen, đứng cũng sắp đứng không vững, lại vẫn kiên trì nói: “Tiết hộ pháp, việc nào ra việc nấy, đỉnh Ngọc Truyền không hề có lỗi với Nhạc Trì sư đệ, ngươi càng không cần giận lây sang Thuần Quân phái!”


Tiết Thanh Lan vẫn chưa nguôi giận, nghe lời này, lại tiếp tục nhảy lên thật cao, đạp một pháp ngay ngực, trực tiếp đạp hắn xuống lôi đài.
“Huynh ấy sống không thấy người ch.ết không thấy xác, ta giận chó đánh mèo đấy, ngươi muốn làm sao?!”


Nội lực của Ôn Trường Khanh phát huy không tốt, lại trúng một đạp này, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng xuống từ bên trái lôi đài.
Đệ tử Thuần Quân nghẹn ngào đau buồn nói: “Ôn sư huynh!”


Dư Quân Trần đợi dưới đài hít một hơi, đang định xông lên đỡ hắn, bỗng một bóng xám lao ra, như gió mát sượt qua vai y, bay người lên tóm được Ôn Trường Khanh, đỡ hắn chậm rãi xuống phía đông Thừa Lộ đài.


Nội thương của Ôn Trường Khanh bắt đầu phát tác, ngực đau dữ dội, mùi máu trào lên trong cổ, trước mắt cũng mông lung, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người đội mũ rộng vành đỡ nửa người trên của hắn lên, một luồng nội lực công chính bình thản từ giữa lưng xuyên vào, dẫn dắt hắn vận công trị thương.


Một tay người kia cầm mạch cổ tay của hắn, lại nhìn vào mắt hắn, nói sau tai: “Cây kim ngân, thiên trúc tử, bại độc thảo, quỷ châm thảo, mẫn đan bì[ ] mỗi thứ hai phần, sắc nước uống, có thể giải độc.”


[ ] thiên trúc tử (Common Nandina) là thực vật hai lá mầm làm thuốc trị ho; “bại độc thảo” họ xương xỉ, là một loại thuốc Đông y; “quỷ châm thảo”: là thực vật có hoa; mẫu đơn bì: tên thuốc đông y


Giọng nói này rất trẻ, thong dong bình tĩnh, còn có phần quen thuộc, Ôn Trường Khanh không biết tại sao, chỉ nghe hắn nói chuyện, trong lòng không tự chủ được ổn định lại.
Giọng Ôn Trường Khanh khàn khàn nói: “Cảm ơn.”


Người kia giao hắn cho đệ tử Thuần Quân vội vàng chạy tới, giống như cười khẽ nói: “Không cần.”


Ông Trường Khanh được hắn giúp đỡ, nội lực vận chuyển một vòng, cơn tức ngực giảm xuống, lại không để ý tới bàn tay đỡ bên người, hai mắt nhìn chăm chú bóng lưng người kia, nhìn bóng lưng hắn đi xa, nhưng không không đi xuống Thừa Lộ đài, ngược lại đi lên lôi đài.
Trên đài.


Tiết Thanh Lan chống kiếm đứng, vừa rồi y tự dưng bị Ôn Trường Khanh đâm tim một hồi, sau cơn giận, bên dưới vẫn là máu me đầm đìa, thực sự là hại người hại mình.


Y lười quan tâm đến sống ch.ết của người khác, trong lòng tràn đầy chán ghét thật sâu, chỉ muốn đánh xong rời trận sớm, cũng không muốn nhìn Thuần Quân phái thêm một lần.


Tiếng bước chân đến gần, một người áo xám đội mũ rộng vành đi lên đài. Áo quần hắn thô kệch, ngoài kiếm trong tay, quanh thân không có vật gì khác, ngay cả kiếm sắt cũng rởm. Hắn bần hàn quá bắt mắt, đã thành một loại đặc thù, đầy sân có lẽ không tìm được người thứ hai nghèo như vậy.


Tiết Thanh Lan ghét thì ghét, lại vẫn nhớ mình đang làm gì, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi không phải người Thuần Quân phái.”


Một người bỗng dưng xuất hiện như thế, chào hỏi cũng không đã lẫn vào tranh chấp của hai phái, không biết là đi nhầm hay là chê sống lâu quá. Ngay cả những người như trưởng lão tiền bối các môn phái cũng lộ ra vẻ kinh dị, nhỏ giọng nói: “Người kia là ai?”


Trong Chiêu Dao sơn trang có người nhận ra hắn, Long Cảnh chợt quay đầu, nhìn về phía ban đầu hắn xuất hiện.
Người kia giơ tay cởi mũ rộng vành xuống, âm thanh không cao, lại mang theo nội lực thâm trầm như biển, truyền khắp cả Thừa Lộ đài.
“Nhạc Trì đệ tử Thuần Quân, thỉnh giáo Tiết hộ pháp.”


Lúc trước Văn Hành nghĩ nhiều lo nhiều, hai đầu lông mày luôn mang theo sự chán nản, tướng mạo tuấn tú hơn nữa cũng lạnh như sương tuyết, khiến người khác khó mà gần gũi; bây giờ thần công hắn đại thành, tấm lòng rộng mở, tự có một phong độ vạn sự không bận lòng, ngược lại giống như dát lên một lớp sáng trong, phóng khoáng hơn, giờ phút này thong dong đứng trên đài cao, dù áo bào xám áo vải, vẫn là siêu trần bạt tục[ ], tiêu sái thoát tục thanh tĩnh ổn định, giống như người trong chốn thần tiên, nhất thời khiến mọi người trố mắt.


[ ] siêu trần bạt tục: ban đầu chỉ phật tử công phu sâu, đã vượt qua trần thế, về sau dùng để mô tả tài đức vượt xa người bình thường, nhân phẩm vượt quá bình thường, không giống phàm tục
Ôn Trường Khanh chưa thở được một hơi, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.


Tiết Thanh Lan như bị dội một chậu nước lạnh xuống đầu, chỉ một thoáng xương cốt và máu toàn thân đều bị đông lại, ngay cả tim đập cũng dừng một cái.


Cái giật mình này vội vàng hung mãnh như thế, đến mức dù y thất thần, cơ bắp lại căng cứng, kiếm trong tay lại nắm rất chắc, không vì tâm thần kích động mà rời tay rơi xuống đất.


Văn Hành thấy tận mắt y quét sạch hai đệ tử Thuần Quân, đánh Ôn Trường Khanh bị thương, lại chính tai nghe rất nhiều tin đồn liên quan về Tiết Thanh Lan, lúc bước lên lôi đài này, dòng suy nghĩ của hắn vẫn rối như sợi đay. Bốn năm không gặp, một đứa trẻ ngoan bỗng nhiên thành tà ma ngoại đạo, cho dù ai trong lòng cũng sinh ra nghi ngờ không hiểu được.


Nhưng khi hắn đứng đối diện Tiết Thanh Lan, nhìn thấy đôi mắt giống như sao lạnh kia, xa lạ vì những năm này không gặp nhau, do dự vì nghe tin đồn mà thành, buồn rầu chuyện cũ khó truy cứu… Tất cả những nếp uốn tự san phẳng ra, hóa thành như gió xuân mưa phùn, dịu dàng đã lâu mà rất quen.


Hắn bình thản nhìn chăm chú vào Tiết Thanh Lan, giọng điệu giống như trước kia, không thấy trách cứ, nuông chiều chưa đổi, luôn có thể đón lấy lo lắng và luống cuống của y trong tay một cách thỏa đáng.
“Thanh Lan, sư huynh đến chậm rồi.”






Truyện liên quan