Chương 5 – Bí mật của Gia tộc Figarland



Buổi chiều trên Làng Foosha, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả mặt biển.


Trong quán rượu Makino, Shanks và Sơn ngồi đối diện, ly rượu chạm nhau lách cách. Không khí dường như bình thường, nhưng trong mắt Shanks luôn ẩn một tia sắc bén – ánh nhìn của một người từng trải qua sóng gió lớn.


Makino rót thêm rượu, giọng dịu dàng:
“Hai anh nói chuyện có vẻ hợp nhau nhỉ. Dạo này hiếm khi thấy người lạ tới làng.”
Sơn khẽ cười, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng trong đầu Hệ thống vợ cả vang lên:


“Chồng à, người ngồi trước mặt không phải hải tặc bình thường đâu. Dòng máu trong hắn… thuộc về Gia tộc Figarland, dòng dõi từng đứng ngang với Thiên Long Nhân.”
Sơn mỉm cười nhạt:


“Gia tộc Figarland à… ta tưởng họ đã tuyệt tích rồi chứ?”
Không gian lập tức trở nên im lặng.
Ly rượu trong tay Shanks khựng lại. Ánh mắt anh ta chợt sắc như lưỡi dao, nhìn thẳng vào Sơn:
“Ngươi… vừa nói gì?”


Makino nhìn hai người, hơi lo lắng:
“Shanks? Có chuyện gì sao?”
Shanks hít một hơi thật sâu, rồi cười nhẹ, nhưng nụ cười chứa đựng sự cảnh giác:


“Ít người trên thế giới này biết tới cái tên Figarland. Làm sao một người lạ như ngươi lại biết?”
Sơn đáp bình thản:


“Ta chỉ tình cờ nghe qua thôi. Một dòng họ từng ảnh hưởng sâu đến Thánh Địa Mariejois… và nếu ta đoán không lầm…”
Anh dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng Shanks,
“…ngươi chính là người mang dòng máu đó.”


Không khí đặc quánh. Hệ thống vang lên trong đầu Sơn, giọng vợ cả chậm rãi:


“Chồng đoán đúng rồi. Shanks – con trai của Thánh Figarland Garling, và là em trai sinh đôi của Thánh Shamrock Figarland. Cả hai từng là những người có tầm ảnh hưởng lớn trong hàng ngũ Thiên Long, nhưng Shanks đã rời bỏ tất cả để xuống biển.”


Shanks thở dài, ánh mắt nhìn ra biển xa:
“Ngươi biết nhiều hơn ta tưởng, Sơn. Đúng vậy… ta là con của Garling. Nhưng ta không còn là một ‘Thánh nhân’ nữa. Từ lâu, ta đã chọn con đường của tự do.”


Makino nhìn Shanks sững sờ, không hiểu hết ý nghĩa, chỉ thấy trong ánh mắt Sơn lóe lên tia hiểu biết.
“Tự do à?” – Sơn khẽ cười – “Vậy thì ngươi và ta không khác nhau là mấy.”


Hệ thống cười khúc khích trong đầu Sơn:






Truyện liên quan