Chương 12: Phương Mộng Nhàn ghen tỵ

Edit: Tiểu Phương
Beta: Quanh
_________________


Sau khi kỳ thi trắc nghiệm kết thúc, buổi trưa Diêu Mỹ Nhân hay đi tới vườn bách thảo bên cạnh làm bài tập, không khí nơi này không chỉ mát mẽ mà còn yên lặng, hiệu quả học tập tốt hơn nhiều so với phòng học. Chỉ có duy nhất một điều không tốt chính là người ngồi bên cạnh, nhưng mà cậu ấy cũng chỉ yên lặng đọc sách, không hề quấy rầy cô.


Diêu Mỹ Nhân mở sách bài tập để giải đề, gần đây cô bắt đầu làm thử các bài khó, từ đó cảm thấy ham học hơn rất nhiều.


Thư Mạch khép hờ mí mắt, nhìn chằm chằm bàn tay của Diêu Mỹ Nhân, cồ cầm cây bút màu đen tuyền, đang hí hoáy không ngừng trên quyển sổ. Ngón tay không bụ bẫm như trước mà trở nên thon dài trắng nõn như ngọc, móng tay có màu hồng nhạt trong suốt, làm cho người takhông nhịn được muốn bắt lấy.


Đôi mắt đen như mực dần dần sâu thẳm.
"Nghe nói sau khi công bố thành tích sẽ bắt đầu đổi vị trí." Giọng Thư Mạch bình thản.
"Ừ, đúng vậy." Lần trước chủ nhiệm lớp đã nói qua, nếu như không phải ngồi cạnh Nghiêm Thi Lâm nữa thì thật là tốt.


Gần đây Nghiêm Thi Lâm nói chuyện càng ngày càng chanh chua khinh thường cô, mặc dù có thể không quan tâm nhưng vẫn rất khó chịu, cô hy vọng có thể chú tâm học tập mà không bị ai quấy rầy.
"Mỹ Nhân." Thư Mạch đến gần cô, từng câu từng chữ rõ ràng: "Tôi rất mong đợi quan hệ chúng ta sẽ tiến thêm một bước!"


available on google playdownload on app store


Diêu Mỹ Nhân ngừng bút, dáng ngồi thẳng tắp chợt trở nên cứng nhắc, đôi tai ửng đỏ. Cô ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mắt: "Cậu có ý gì?"
Tròng mắt Thư Mạch đen lại, khóe miệng cong lên, không nói gì thêm.
---
Mấy ngày sau, bảng điểm được công bố.


Vừa có xếp hạng thành tích liền khiến mọi người kinh ngạc không thôi, đứng nhất lớp vẫn là Thư Mạch, mà hạng nhì lại là người khác.


Hạng nhì không còn là Lớp phó học tập luôn xếp sau Thư Mạch, mà là học sinh mới chuyển trường Lục Hạo Niên, đồng hạng là Diêu Mỹ Nhân. Làm cho mọi người kinh ngạc không phải là thành tích học tập của hai người, mà chính là nhan sắc vượt trội của bọn họ. Phải biết học sinh giỏi chính là đối tượng để mọi người học tập, nhưng học sinh giỏi mà có thành tích ưu tú, dáng dấp bắt mắt, nhất định sẽ nhận được nhiều sự chú ý cùng bàn tán.


Vào lớp, Diêu Mỹ Nhân chống má lật xem bài thi của mình, nhìn 140 điểm đỏ tươi phía trên, cô cảm thấy không ngạc nhiên cũng không vui vẻ chú nào. Đối với thành tích này trong lòng cô hiểu rõ, dạng bài này là phần cô yếu nhất nên mới không đạt được điểm tối đa, cô cũng không băn khoăn gì thêm, từ nay về sau sẽ cố gắng luyện nhiều dạng bài này


Mà lúc này, Phương Mộng Nhàn đang ngồi học, mặc dù cô ta luôn mỉm cười nhưng chỉ có mình cô ta biết trong lòng mình sóng to mãnh liệt như thế nào.


"Mộng Nhàn, em họ Diêu Mỹ Nhân của cậu thật lợi hại nha, có thể đứng hạng hai, bây giờ lại trở nên xinh đẹp như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ mà!" Hồng Tiểu Liên ngồi cùng bàn với Phương Mộng Nhàn, thấp giọng cảm thán.


Ánh mắt Phương Mộng Nhàn trầm xuống, giấu đi mấy phần không cam lòng, những lời này thật vô cùng chói tai.
"Thật không?" Giọng cô ta có chút lãnh đạm.
"Đúng rồi, phải gọi là tài mạo song toàn!" Hồng Tiểu Liên nhỏ giọng khen ngợi.
"Thầy nhìn kìa." Giọng Phương Mộng Nhàn càng lạnh nhạt.


Hồng Tiểu Liên le lưỡi, lập tức chăm chỉ nghe giảng, cũng không chú ý tới đầu bút của Phương Mộng Nhàn hung hăng vạch nát số điểm trên bài thi, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng.


Tiết cuối là môn Sinh học, cô Tần mặc chiếc váy màu xanh nhạt, nhẹ nhàng khoan thai đi vào. Cô trả lại bài thi rồi bắt đầu chữa lại cho cả lớp.


Diêu Mỹ Nhân rất thích cô Tần, không chỉ dáng người xinh đẹp mà còn rất hiền dịu, khí chất nho nhã, luôn đối xử rất tốt với học sinh. Kiếp trước thành tích của cô từ tốp đầu rơi xuống bét lớp, các thầy cô khác đối với cô có thành kiến rất lớn, chỉ có cô Tần không phê bình cô, còn tích cực dạy thêm cho cô, luôn khích lệ cô, nên đó là nguyên nhân vì sao cô lại rất thích cô Tần.


"Được rồi, bài thi đã chữa xong, còn mười phút nữa là tan học, mọi người hãy thu dọn đồ đạc để chúng ta đổi chỗ ngồi. Dựa theo quy định, căn cứ xếp hạng thành tích để lựa chọn vị trí, rõ chưa?"
"Rõ." Cả lớp đồng thanh trả lời.


Không bao lâu sau máy chiếu hiện ra danh sách chỗ ngồi. Diêu Mỹ Nhân sững sốt một chút, nhìn tên người ngồi cạnh mình, trong đầu "Bùm" một tiếng nổ thật to, rốt cuộc cô cũng biết lần trước Thư Mạch nói muốn quan hệ gần hơn một chút là có ý gì.
Sao lại thành ngồi cùng bàn?


Nghiêm Thi Lâm thấy Diêu Mỹ Nhân ngây người, môi khẽ nhếch, nhìn thấy thần sắc không thể tin được của Diêu Mỹ Nhân, trong lòng cô ta thập phần đắc ý. Đáng đời, Diêu Mỹ Nhân bị xếp cùng với Thư Mạch, ngồi chung với một người nhặt rác lập dị, ngược đãi nó đến ch.ết!


Cô ta vuốt tóc hả hê nói: "Có thể ngồi cùng với hạng nhất thật là may mắn nha, chúc cậu về sau sẽ luôn gặp vận may như vậy, ha ha!"


Lúc này Diêu Mỹ Nhân bừng tỉnh, quay đầu mím môi nhìn, thản nhiên cười: "Cảm ơn lời chúc của cậu, có thể ngồi chung với Thư Mạch đúng là vận may của tôi. Dù sao có thể ngồi với Thư Mạch cũng phải là hạng nhì." Cô dừng lại một chút, cặp mắt hoa đào đen láy có chút lạnh lẽo: "Mà cậu cũng không có cái vận may này."


"Cậu..."
Lần đầu tiên Nghiêm Thi Lâm nghe được Diêu Mỹ Nhân châm chọc phản bác mình, vừa định mở miệng mắng lại thì thấy Thư Mạch đang bước tới. Môi nhếch lên, mặt vui vẻ đắc ý: "À, bạn mới tới rồi, sau này phải sống với nhau thật tốt nha!"


Dáng người Thư Mạch cao gầy nhưng lại mặc một bộ quần áo rách rưới khó coi, còn vương chút vôi bạc làm cho cô ta khinh bỉ không thôi, thứ nghèo nàn nhặt rác, tóc tai xốc xếch nhìn không ra tướng mạo, không cần nhìn cũng biết chẳng ra gì rồi!
Loại người như vậy thật xứng đôi với Diêu Mỹ Nhân.


Nói xong cũng không để ý biểu tình của Diêu Mỹ Nhân, cô ta vui vẻ thu dọn đồ đạc đến chỗ ngồi phía sau Lục Hạo Niên.
Mà lúc này Diêu Mỹ Nhân không có tâm tư để ý những thứ khác, cô đứng tại chỗ, nhìn người kia từng bước từng bước đi tới, nhịp tim càng ngày càng nhanh.


Ngay lúc cô nghĩ trái tim sắp ngừng đập tới nơi, lại nghe được giọng khàn khàn trầm thấp của đối phương: "Chào bạn cùng bàn, thời gian tới xin được chỉ giáo!"
Hô hấp như muốn ngừng lại.


Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô thoáng chốc ửng đỏ, chân tay luống cuống, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng đối phương.
Cô có cảm giác cậu có chuẩn bị mà đến, còn mình chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Thư Mạch đi đến trước mặt cô, đặt sách xuống bàn.


"Cậu đã sớm biết chúng ta sẽ ngồi cùng bàn?"
"Ừ, vô tình biết!" Cậu cười nói.
Bên kia, Vạn Tử Khoa ngàn năm luôn ngồi cuối, lúc nãy mới thấy bạn ngồi cùng bàn cũ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không một lời từ giã đã trực tiếp dời đi.


"Mẹ kiếp!" Vạn Tử Khoa nhìn dáng vẻ Thư Mạch cười nói với Diêu Mỹ Nhân: "Đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà!" Khó trách lại chạy nhanh như vậy, cứ nghĩ cậu ta bản lãnh cao cường lắm. Bất quá cũng đúng, bây giờ Diêu Mỹ Nhân trở nên xinh đẹp như vậy, khó trách Thư Mạch sẽ thích nha!
---


Chỗ ngồi của Diêu Mỹ Nhân không thay đổi, chỉ đổi người cùng bàn mà thôi.
Sau khi đổi chỗ xong, Diêu Mỹ Nhân đang chuẩn bị rời đi lại thấy Phương Mộng Nhàn đi tới.
"Em họ à!" So với gọi là "Mỹ Nhân" thì cô ta lại muốn gọi là em họ hơn.
Diêu Mỹ Nhân khẽ cau mày: "Có chuyện gì?"


Phương Mộng Nhàn thu lại nụ cười, vẻ mặt như không biết phải làm sao: "Mấy ngày trước, dì cả cùng dượng tới nhà chị....Chuyện mượn tiền..." Khi nhìn thấy đôi mắt Diêu Mỹ Nhân rụt lại, đáy mắt Phương Mộng Nhàn che giấu nụ cười thỏa mãn.


"Mẹ chị không phải là không muốn cho mượn, chỉ là nhà em cầm tiền đi đầu tư quá mức mạo hiểm, cho nên… Em đừng tức giận mẹ chị nha!" Giọng Phương Mộng Nhàn không cao không thấp nhưng vừa đủ cho mọi người xung quanh nghe thấy.


Có không ít người đang chuẩn bị rời đi lại nghe được lời nói của Phương Mộng Nhàn, liền tỉnh bơ ngồi lại xem náo nhiệt.
Vài người bắt đầu len lén bàn tán: "Ái chà, không nghĩ tới nhà Diêu Mỹ Nhân nghèo như vậy, lại phải đi mượn tiền khắp nơi!"


"Đúng vậy, nhìn đồng phục cô ta mặc, chỉ sợ là không có tiền mua đâu!" Một nữ sinh che miệng cười trộm nói.
"Ha ha, mình đoán nhất định là như vậy...!"


Nữ sinh kia bĩu môi nhìn Diêu Mỹ Nhân, đồng phục học sinh màu xanh da trời thùng thình mặc trên người cô ngược lại vô cùng thon thả nhỏ nhắn, làn da dưới lớp đồng phục mịn màng mềm mại. Vốn là bộ đồng phục xấu xí nhưng khi cô mặc lại vô cùng động lòng người, thật khó để cho người khác không đố kỵ.


Giờ phút này Diêu Mỹ Nhân mới biết cha mẹ giấu giếm mình chuyện như vậy. Muốn mở công ty cần không ít vốn, cha mẹ đều là người đi làm, gia đình chỉ coi như đủ ăn nên tiền để dành chắc chắn sẽ không nhiều.


"Chuyện mượn tiền cũng là tình nguyện, nếu dì không có điều kiện thì thôi, tôi cùng cha mẹ sao lại tức giận được, cậu yên tâm đi!"
Phương Mộng Nhàn không nghĩ tới Diêu Mỹ Nhân lại thẳng thắn thừa nhận, cô ta sửng sốt trả lời: "Thật sao? Em không ngại?"


"Không ngại, cậu còn chuyện gì khác không? Tôi phải về nhà!"
"Không...Chuyện..." Phương Mộng Nhàn luống cuống  tránh đường, mặc dù không đạt được mục đích nhưng ít nhất từ bây giờ mọi người đều biết nhà Diêu Mỹ Nhân rất nghèo.


Có thể học đến năm nhất trung học, một học sinh sao lại không có chút bối cảnh cùng tiền đồ? Giống như trường hợp của Diêu Mỹ Nhân dựa vào thành tích để nhập học là rất ít, cho dù thành tích có khá hơn nữa thì tương lai cũng chỉ là làm công cho người khác. Bây giờ xem như có người thích cô ta thì cũng chỉ là thú vui của con em nhà giàu, hất tay liền có thể vứt bỏ được.


Diêu Mỹ Nhân bỏ sách vào túi rời đi, Thư Mạch vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, lúc này liền đứng lên, đôi mắc âm u liếc Phương Mộng Nhàn một cái rồi rời đi.


Phương Mộng Nhàn bị liếc, nhịn không được lúng túng lo sợ, có chút thẹn quá hóa giận, nhìn bóng lưng Thư Mạch rời đi vội hừ một tiếng.
Lúc Thư Mạch đuổi kịp theo Diêu Mỹ Nhân thì thấy đôi mắt cô khép hờ, cái miệng nhỏ nhắn hơi dẩu lên như muốn nói chủ nhân của nó đang không vui.


Có lẽ do đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, môi của người thiếu nữ nhỏ nhắn đầy đặn, tựa như trân châu bóng loáng ướt át, lại giống như hoa anh đào đỏ thắm, làm cho người ta hận không được muốn cắn một cái, nếm thử một chút có phải rất ngọt ngào hay không! Ngón tay cậu nắm chặt lại, cố kìm chế bản thân không hôn lên đôi môi kia.


"Đừng lo, tôi sẽ giúp cậu!" Giọng nói trầm thấp khàn khàn như nước suối trong veo đang chảy, từng câu từng chữ vững vàng mạnh mẽ.






Truyện liên quan