Chương 13: Giúp đỡ

Edit: Tiểu Phương
Beta: Quanh
________________
Đôi mắt đen to tròn của Diêu Mỹ Nhân nghi ngờ nhìn cậu.
"Đi theo tôi." Cậu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trong suốt của cô, làn da mềm mại non mịn giống như lớp vải lụa sa tanh cao cấp.


"Ai nha, đi đâu mới được." Diêu Mỹ Nhân không kịp đề phòng: "Với lại cậu mau buông tay ra, lỡ có người hiểu lầm thì làm thế nào!" Tay của cậu vừa nóng vừa thô ráp, những vết chai trên đốt ngón tay làm cô có chút ngứa ngáy khó chịu.


Thư Mạch thả lỏng lực tay những cũng không để cho cô tránh thoát: "Ngoan, một hồi nữa cậu sẽ biết."
Đến khi Diêu Mỹ Nhân đứng trong phòng của Thư Mạch, cô mới bừng tỉnh.


Nhìn xung quanh mấy lần, phòng của Thư Mạch rất trống trải, chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế, tủ quần áo, kệ sách, tất cả đều được sắp xếp sạch sẽ chỉnh tề, mà trên bốn bức tường dán đầy các hình vẽ, đại đa số đều là các tác phẩm kiến trúc nổi tiếng.


Thu hồi ánh mắt, mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên, giọng nói mềm mại đáng yêu làm cho người ta không nhịn được muốn khi dễ: "Cậu...Tại sao lại dẫn tôi đến phòng của cậu?"
Thư Mạch nhìn gò má trắng nõn có chút hồng của cô, mím môi cười một tiếng, từ từ từng bước từng bước ép tới gần.


"Vậy theo cậu, tại sao tôi lại muốn dẫn cậu vào phòng của tôi?" Giọng điệu kéo dài lại vô cùng hấp dẫn làm cho người ta không nhịn được run rẩy.


available on google playdownload on app store


"Cậu muốn làm gì...Cậu ép tôi sát như vậy..." Diêu Mỹ Nhân hốt hoảng đặt hai tay trước ngực Thư Mạch hòng đẩy cậu ra, nhưng cậu một mực ép sát cô, cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường mới ngừng lại.


Thư Mạch cúi đầu, chóp mũi đều là mùi hương thơm dịu của thiếu nữ, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói ôn nhu như nước: "Mỹ Nhân, cậu đang sợ sao?"
"Cậu nói gì?" Diêu Mỹ Nhân trừng anh, ánh mắt như sóng nước không có chút lực sát thương nào.
"Ngoan, đừng sợ, đứng đây chờ tôi."


Thư Mạch không trêu ghẹo cô nữa, sợ sẽ làm cho cô tức giận. Cậy xoay người đi đến bên bàn đọc sách, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái sổ tiết kiệm.
"Cho cậu." Cậu đưa sổ tiết kiệm cho cô.
"Hả? Đây là...Sổ tiết kiệm?" Diêu Mỹ Nhân không đưa tay nhận: "Tại sao cậu lại cho tôi cái này?"


"Lúc trước nhà cậu ứng tiền thuốc thang cho bà nội tôi, bây giờ trả lại."
Diêu Mỹ Nhân chần chờ nhận lấy sổ tiết kiệm, lúc cô mở ra nhìn liền sợ run, đôi môi mọng khẽ nhếch, không thể tin mà đếm đi đếm lại con số trong sổ, xác nhận chính bản thân mình không phải bị hoa mắt.


"Sao lại nhiều như vậy?" Coi như là trả lại tiền cũng chỉ hai nghìn tệ, nhưng trong sổ tiết kiệm lại tới năm trăm nghìn.
Không đúng, tại sao Thư Mạch lại có nhiều tiền như vậy?


Diêu Mỹ Nhân khép sổ tiết kiệm lại, nghiêm nghị nói: "Cậu điên rồi, sao lại cho tôi nhiều tiền như vậy? Tại sao cậu lại có nhiều tiền như vậy?"


Thời đại này, phần lớn tiền lương mỗi người đều là khoảng một tháng một nghìn tệ, người gửi tiết kiệm mười nghìn tệ không nhiều chứ đừng nói là triệu phú.
Huống chi ở kiếp trước của cô, năm trăm nghìn cũng đã là rất nhiều tiền.


Nhìn cô gái bị dọa sợ, Thư Mạch vội vàng trấn an: "Mỹ Nhân không phải sợ, đây là tiền tôi trúng thưởng."
"Tiền thưởng?"
"Đúng rồi."


Cậu mở tủ nhỏ dưới bàn đọc sách, lấy từ bên trong ra một chồng dày giấy khen cùng bản vẽ kế hoạch kiến trúc: "Tôi vẫn luôn rất hứng thú với kiến trúc, bởi vì không có cơ hội tiếp xúc cho nên mấy năm trước đã bắt đầu đi các công trường để học hỏi..."


Bên trong phòng chỉ có giọng thiếu niên chậm rãi nói, Diêu Mỹ Nhân nghe rất nghiêm túc.
"Sau đó tôi bắt đầu tham gia các giải thi đấu, mỗi lần đạt giải lấy được không ít tiền thưởng." Đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn Diêu Mỹ Nhân: "Đều cho cậu".


Cho tới nay, cô nghĩ rằng là do cuộc sống cậu khó khăn mới chạy tới công trường, không nghĩ tới căn bản người ta bởi vì hứng thú học hỏi, nhưng cô quả thực rất bội phục Thư Mạch, không có qua trường lớp đào tạo đã lấy được nhiều giải thưởng như vậy, mặc dù tên tuổi không lớn nhưng cậu có thiên phú, tương lai nhất định sẽ rất lợi hại.


"Tôi không thể lấy." Diêu Mỹ Nhân vội vàng lắc đầu cự tuyệt: "Những thứ này đều là tâm huyết của cậu, là tiền mồ hôi nước mắt!"


Mặc dù cậu nói đơn giản nhưng công trường là nơi như nào, trước kia cô tình cờ đi qua đã nhìn thấy. Trong thời tiết mùa hè nóng bức, những người thợ hồ phải phơi dưới ánh mặt trời gay gắt, mồ hôi chảy ướt lưng, khổ cực mệt nhọc, làm những công việc lặp đi lặp lại khô khan, tất cả đều dùng mồ hôi. Cho dù là cậu đi học nhưng không khác gì đi làm kiếm sống. Số tiền này là anh đã vất vả mới kiếm được.


"Yên tâm, chẳng qua là cho cậu mượn, không nên từ chối."
"Thư Mạch, tại sao cậu nhất định phải cho tôi tiền?"
"Ngu ngốc, nhà cậu không phải đang cần tiền sao?" Thư Mạch cười nói.


"Cái gì cậu cũng không biết đã đem tiền cho tôi mượn, tiền nhiều như vậy, cậu còn không biết là nhà tôi sẽ sử dụng chúng làm gì!" Ngay chính cô cũng không dám đảm bảo công ty sẽ thành công hay không, vậy màThư Mạch cũng không hỏi đã đem nhiều tiền như vậy giao cho cô. Tại sao cậu lại làm như vậy...


Nghe được điều này, khóe miệng Thư Mạch nhếch lên, đôu mắt ôn nhu, dung mạo tuấn tú như vầng trăng sáng: "Không có tiền trả thì dùng cậu trả nợ!"
Cậu cầu còn không được.


Mặc dù số tiền này không ít nhưng nhà cô đang cần, so với việc phải thấy cô phiền não lo lắng thì số tiền này ngay cả rắm cũng không sánh bằng.
Ánh nắng nhẹ nhàng rải rác khắp gian phòng, giờ khắc này đẹp không tưởng tượng nổi.


Mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên, trong lòng như bị một cái lông chim nhẹ nhàng phất qua: "Chớ...chớ có nói bậy."
Thư Mạch cười: "Sao nào, tôi có nói bậy hay không thì cậu biết."


Cậu nắm tay trái của cô, đôi mắt đen phủ đầy ánh sao, khóe miệng mang theo nụ cười say lòng người: "Đều nói tay trái gần tim nhất, đầu ngón tay là con đường dẫn đến trái tim. Cậu phát giấy thông hành vào tim cho tôi có được không?"


Từ lúc cô cứu cậu, thời khắc cô nói "Nắm tay tôi", anh đã động lòng.
Mỹ Nhân, cậu có biết khi tôi nghe được được giọng nói của cậu tôi chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng, khi tôi nhìn vào mắt cậu tôi biết, lòng tôi đã vì cậu mà rung động.


Diêu Mỹ Nhân bình tĩnh nhìn Thư Mạch, từ từ mô tả đường nét của cậu.


Dáng dấp chàng trai trước mặt rất đẹp, mỗi một nét đều là kiệt tác tinh xảo, cô chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như anh. Đôi mắt hẹp dài sâu xa, cô thấy được bên trong là sự nghiêm túc, còn có đè nén tình cảm trong sáng.
"Cậu muốn báo ân sao?" Cô dò hỏi.


Thư Mạch cười: "Nếu báo ân tôi sẽ dùng thân báo đáp."
"Tôi hiểu rồi." Cô dừng lại một chút: "Tôi đồng ý!"
Thừa nhận đi, cô đã sớm động tâm với anh!
"Hửm?"
Đôi mắt đen của Thư Mạch như sao trời, cậu khẽ nở nụ cười, gương mặt tuấn tú tựa như viên ngọc thượng đẳng.
_______


Buổi tối, trăng sáng sao thưa.
Diêu Mỹ Nhân tắm xong nằm trên giường, lấy tay che ngực, cảm thụ được nơi đó đang đập mạnh mới cảm thấy không phải đang nằm mơ.
Cô cùng Thư Mạch thực sự ở bên nhau.


Cho tới bây giờ còn chưa hưởng qua hương vị tình yêu, nếu như đối tượng là cậu thì tại sao cô lại không đồng ý chứ!
Nghĩ tới đây, trong lòng tựa như hồ lô ngâm trong mật đường, vừa thơm vừa ngọt.


Ngày thứ hai, Diêu Mỹ Nhân rời giường thật sớm, cô nhìn mình trong gương cũng không khỏi sửng sốt, lúc nào mà cô lại xinh đẹp như vậy.


Tóc đen da trắng, đôi mắt đen bóng như nước hồ, lúc thì dồn dập mị hoặc, lúc thì sáng trong tinh khiết. Mũi dọc dừa với hàm răng thẳng tắp và đôi môi đỏ hồng. Mặc dù mặc đồng phục học sinh nhưng không thể nào che đi hết làn da tinh tế trắng như tuyết. Mái tóc thẳng dài giống như được bôi lớp dầu ô-liu, nhàn nhạt rực rỡ lại ánh lên màu đen bóng.


Người đẹp trong gương tươi sáng mặn mà, tâm tình Diêu Mỹ Nhân rất tốt, không ai không muốn mình xinh đẹp.
Ăn điểm tâm xong Diêu Mỹ Nhân cầm sữa bò đi ra ngoài. Lúc cô mở cửa đã nhìn thấy Thư Mạch vịn một cái xe đạp đứng chờ trước cửa nhà cô.


"Chào buổi sáng." Nụ cười của thiếu niên mộc mạc ấm áp như gió.
"Chào buổi sáng! Hôm nay cậu đi xe sao?" Bình thường hai người đều đi bộ, không nghĩ tới hôm nay anh đột nhiên muốn đi xe.
Thư Mạch đẩy xe đạp đi tới trước mặt cô: "Đúng vậy, mau lên xe."


Diêu Mỹ Nhân ngồi sau yên xe, tay vững vàng nắm một bên nệm: "Tôi ngồi rồi!"
Sáng sớm nên người đi đường rất ít, mặt trời không hề gay gắt, trong không khí có chút gió lạnh thổi qua rất thoải mái.


Thư Mạch đạp xe rất nhanh. Không bao lâu sau, lúc đang đến gần chỗ khúc quanh, đôi mắt đen nhánh của cậu hơi trầm xuống, chợt thắng xe lại.
"Ui da..." Diêu Mỹ Nhân thở ra, cả người nghiêng về phía trước, đầu đụng vào lưng Thư Mạch. Hai tay không tự chủ ôm eo cậu.


Đôi mắt Thư Mạch sáng lên, trên mặt là nụ cười lưu manh nhưng lại nghiêm túc nói: "Không sao chứ, cậu nhanh ôm tôi chặt một chút, như vậy tương đối an toàn!"


Hai tay Diêu Mỹ Nhân vừa định rút về lại nghe đối phương nói vậy, đỏ mặt ôm eo Thư Mạch. Thiếu niên cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn ngang hông mình, khóe miệng nhếch độ cong lớn hơn.


Diêu Mỹ Nhân cảm nhận được cơ thể của anh, nhiệt độ nóng bỏng tiếp xúc với lòng bàn tay, đôi tai của cô lập tức đỏ bừng, cả người không dám lộn xộn. Nhưng rất nhanh cô liền quên đi chuyện xấu hổ này...
"Sao cậu lại đi đường này vậy..."


Thư Mạch đổi hướng chạy vào con đường mòn không bằng phẳng. Diêu Mỹ Nhân ngồi phía sau, bởi vì sợ bị xóc nảy rơi xuống đất nên chỉ có thể ôm chặt Thư Mạch.
"Con đường này gần." Giọng Thư Mạch bình thản đáp.


Một lúc sau, Diêu Mỹ Nhân ý thức được bởi vì mỗi lần thắng gấp sẽ phải ôm chặt anh, cô không nhịn được khẽ cắn răng.
Bại hoại!






Truyện liên quan