Chương 56: Người vướng bận
Phong Chi Thu rửa mặt xong, vừa đi ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi cháo và trứng ốp lếp, rèm cửa sổ trong phòng khách đều được kéo lên, ánh nắng buổi sáng sớm tiến thẳng vào, sáng ngời tươi mát, trên bàn ăn có lọ hoa hồng nở rộ, cùng bóng dáng xinh đẹp đang bận rộn trong phòng bếp rộng mở.
"Bữa sáng làm tốt rồi, mau lại đây ăn thôi." Khả Ly thấy anh đi tới rất tự nhiên cười mời, khuôn mặt xinh đẹp còn mê người hơn so với viên ngọc bích đặt trong ánh nắng.
Trái tim Phong Chi Thu bị một loại cảm giác phình ra tràn đầy, là cảm giác gia đình sao? Mấy năm nay anh luôn một mình, phần lớn thời gian đều ăn cơm khách sạn, lúc buồn sẽ đi uống rượu chơi đùa, từng có vô số phụ nữ, nhưng chưa từng có loại cảm giác phong phú này.
Những người phụ nữ kia, có người yêu tiền của anh, cũng có người thích anh, gặp anh đều không có ngoại lệ cùng là một vẻ hai mắt tỏa ánh sáng, có thể được đến một cái khuôn mặt tươi cười của anh, hay một chút bố thí thì đã kích động vạn phần rồi.
Chưa bao giờ giống như cảm giác mà Khả Ly cho anảnhõ ràng thời gian quen biết với cô gái nhỏ này cũng không dài, nhưng có một loại cảm giác quen thuộc khó nói thành lời, giống như tình nhân từ kiếp trước vậy, khi cô chăm chú nhìn anh ánh mắt luôn tràn ngập tình cảm thâm tình, lúc anh nhìn sang thì cô lại sẽ ngượng ngùng chuyển ánh mắt đi,
Cô luôn luôn muốn chăm sóc anh giống như chăm sóc một đứa bé vậy, ví dụ như ban đêm luôn giúpuạnh đắp lại chăn, cô nấu đồ ăn ngon vì anh, cũng không phải làm những món tinh xảo để lấy lòng anh, mà chỉ là một vài món ăn gia đình, lại thỏa mãn dạ dày của anh.
Cô chắc là thương anh rồi? Nếu như vậy mà không phải yêu, thì anh cũng không biết giải thích thế nào, nhưng lại cảm thấy tất cả những điều này đến quá nhanh, trước kia cô trốn tránh anh, nhưng tánhau khi anh mạnh mẽ theo đuổi cô, cô lại giống như nhận mệnh vậy, nhận lấy tất cả sự thân cận của anh.
Buổi tối vẫn luôn ôm thắt lưng anh đi vào giấc ngủ, lúc anh tiến vào cơ thể cô sẽ luôn nỉ non gọi tên của anh, nghĩ lại mỗi giờ mỗi phút hai người ở bên nhau đều không có cái gì thực sự đặc biệt cả, nhưng lại hết sức hài hòa, đúng vậy, chính là hài hòa, giống như hai người đã ở chung với nhau rất lâu rồi, chỉ trao đổi bằng ánh mắt cũng có thể đạt được sự ăn ý.
Chỉ kém một chút, còn kém một chút, Phong Chi Thu nghĩ, bọn họ trong lúc đó hình như còn khuyết thiếu một điểm gì đó, nhưng lại nói không rõ rốt cuộc là cái gì, anh nghĩ, có thể là thời gian, dù sao hai người ở chung cũng chưa đủ lâu, về sau nhất định sẽ không hề có khoảng cách nữa, chỉ cần cô vĩnh viễn đối xử với anh giống như bây giờ.
"Không thể ăn sao?" Khả Ly thấy Phong Chi Thu ngẩn người trước bát cháo, tự mình nếm thử một miếng hỏi.
Phong Chi Thu phục hồi tinh thần lại cho cô một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, uống một ngụm cháo nói: "Ăn ngon, ấu này không cần dậy sớm làm bữa sáng vất vả như vậy nữa, anh tùy tiện uống chút sữa là được."
"Không sao, em thích làm bữa sáng cho anh, chẳng qua không biết anh thích ăn cái gì thôi." Khả Ly mỉm cười, làm bữa sáng cho người mình yêu đối với cô mà nói cũng là một chuyện hạnh phúc, vốn dĩ cô nghĩ sẽ không có cơ hội có được niềm hạnh phúc này đâu.
"Chỉ cần là em làm, cho dù là cái gì anh cũng đều thích ăn, cho anh một chén cháo nữa." Phong Chi Thu nhanh chóng uống xong chén cháo ấm áp kia, gắp cái trứng ốp lếp vừa ăn vừa nói.
Khả Ly cầm lấy chén cười nói: "Vậy được rồi, buổi tối em mua chút cà rốt hầm với gà đồng thế nào?"
"A! Này, hay là buổi tối chúng ta ra ngoài ăn đi, anh biết một nhà hàng làm gà ăn rất ngon." Phong Chi Thu vội vàng nói.
Khả Ly đắc ý cười ra tiếng, trước kia lúc cùng đi ăn với anh cô đã phát hiện ra, anh hoàn toàn không ăn cà rốt, chỉ cần món ăn nào có, thì sẽ hoàn toàn không động đến món ăn đó.
"Được lắm, cô gái nhỏ xấu xa, em là cố ý phải không?" Phong Chi Thu không ngốc, Khả Ly cười như vậy thì anh liền hiểu được ngay.
"Anh thành thành thật thật nói cho em biết anh thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì thì tốt rồi chứ sao nữa." Khả Ly ôn nhu nói, "Ngoại trừ cà rốt và đậu Hà Lan còn có một vài loại rau xanh hương vị có vẻ nồng đậm ra, thì anh còn có cái gì không thích ăn nữa?"
Phong Chi Thu hơi kinh ngạc, cô đã biết gần hết rồi, anh không ăn cà rốt, đậu Hà Lan còn có rau hẹ, các loại cây thầu dầu gì đó,óco thực sự dụng tâm điều này làm cho Phong Chi Thu không hiểu được mà cảm động, "Em thật sự vẫn muốn tự mình làm đồ ăn sao? Mệt ch.ết đi, về sau, em vẫn nên ở bê anh nhiều hơn, việc nhà anh sẽ tìm người làm. Tháng này thì em hãy chuyên tâm chuẩn bị làm cô dâu đi, chờ sau khi kết hôn rồi còn phải lo lắng công việc của quỹ, cũng không nhàn rỗi nữa đâu!"
" Được, đã biết, hôm nay anh rất bận, em có cần đi công ty hay không? Nếu không cần đi, thì em phải tìm Mỹ An để nói chuyện phiếm đâu."
" Được, em tìm cô ấy nói chuyện đi, mặt khác, anh đã làm cho Tề Đông liên hệ với em, chuyện đám cưới đều do ông ấy một tay xử lý, nếu có chuyện cần em phối hợp, ông ấy sẽ hẹn trước thời gian với em được không?"
" Vâng, anh không cần lo lắng cho em, yên tâm xử lý chuyện của công ty thôi."
Sau khi Phong Chi Thu rời khỏi nhà, Khả Ly dọn dẹp xong mọi thứ trong phòng đang muốn gọi điện thoại cho Mỹ An, thì chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa thấy hiển thị trên điện thoại, là Hứa Thành Lâm.
Khả Ly hít sâu một hơi, mới bấm phím nghe điện thoại, mấy ngày này cô hoàn toàn không nhớ tới anh, ngày đó đã tỏ rõ thái độ, không biết anh ấy có nghĩ thông suốt không.
"Khả Ly, đang làm việc sao? Anh đi công tác mấy ngày vừa trở về, có mua ít quà cho em và Ngọc Ngọc, giữa trưa anh mang đến cho em được không? Hôm nay anh vẫn còn chênh lệch múi giờ nên không cần đi làm, anh có thể đến khu gần cao ốc Tân Vũ."
"Anh Hứa, lại khiến anh tiêu pha rồi, em thật sự. . . . . . ." Nghe giọng điệu của Hứa Thành Lâm hình như anh ấy vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng, cô thật sự không biết nói cái gì cho phải, ý tốt của Hứa Thành Lâm cô không thể nhận, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn cự tuyệt anh cách xa ở ngoài ngàn dặm được, mấy năm nay thật sự anh ấy giúp đỡ cô rất nhiều.
Hứa Thành Lâm vội vàng cắt đứt lời nói của cô: "Nếu buổi trưa em không rảnh, thì buổi tối đi, buổi tối anh đến nhà em thăm Ngọc Ngọc được không?"
"Vẫn là buổi trưa đi, hôm nay em cũng không đi làm, em cũng có vài lời muốn tâm sự với anh Hứa." Vẫn nên nói thẳng thôi, tuy rằng thật khó khăn, nhưng cũng không thể cứ tiếp tục như vậy.
"Được, vậy em chọn chỗ đi, 12 giờ chúng ta gặ nhau." Giọng nói của Hứa Thành Lâm nghe qua thật cao hứng.
"Vậy đến nhà hàng Tây Lục Đảo ở quảng trường thành phố đi." Nơi đó gần Nghệ Tinh, Khả Ly cũng muốn gọi Hứa Mỹ An cùng đến, có Hứa Mỹ An ở một bên thì sẽ không quá mức xấu hổ.
Cúp điện thoại, Khả Ly gọi ngay cho Hứa Mỹ An, trò chuyện với cô ấy nửa giờ, thương lượng tốt lắm mới kết thúc cuộc nói chuyện. Sửa sang lại phòng ngủ một chút, giặt quần áo, nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ rồi, cô mới thay quần áo ra ngoài.
Khả Ly lái xe đến quảng trường thành phố, yên lặng suy nghĩ đến phản ứng của Hứa Thành Lâm, còn có nên nói như thế nào mới có thể để cho anh không quá khó chịu, cô thật sự chỉ coi anh ấy như một người anh trai, thật sự không muốn thấy anh thương tâm.
Phía sau có một chiếc xe hạng sang màu đỏ gắt gao theo sát phía sau xe của Khả Ly, mà cô hoàn toàn không chú ý tới.
Đến Lục Đảo, vẫn chưa tới 12 giờ, vừa mới bước vào đại sảnh, đã nhìn thấy Hứa Thành Lâm đang ngồi ở hàng ghế tình nhân gần cửa sổ mặt tươi cười vẫy tay với cô.
Khả Ly vội vàng đi tới, thấy cốc nước trước mặt anh đã uống hơn phân nửa, chắc là đã đến đây lâu rồi.
"Khả Ly, vài ngày không gặp, em lại xinh hơn rồi!" Hứa Thành Lâm kìm lòng không được thốt ra lời khen, đây đúng là cảm giác chân thực nhất mà anh cảm nhận được khi vừa rồi nhìn thấy Khả Ly qua khung cửa sổ kính, anh cũng không am hiểu khen ngợi người khác, nhưng lần này nhìn thấy Khả Ly, thực sự có cảm giác thay đổi không nhỏ.
Khí sắc của Khả Ly, quần áo của Khả Ly, còn có hương vị toát ra trên người cũng khác biệt, trước kia chỉ gọi là tú lệ, nhưng hiện tại thì hoàn toàn có thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, trong quá khứ luôn mang theo một ít u buồn, cho dù là lúc đang cười, mà bây giờ trên vầng trán đã không còn vẻ sầu lo không bỏ được nữa.
“Ăn cái gì?"
" Em có gọi cả Mỹ An đến nữa, đợi cô ấy đến đi."
" Con bé nói đến sao? Hôm qua anh gọi điện cho con bé, nó còn nói mấy ngày hôm nay bận muốn ch.ết không có thời gian gặp mặt đâu."
"Nơi này gần Nghệ Tinh, đi ra ăn cơm trưa chắc là không thành vấn đề. ầnh Hứa đi công tác ở đâu vậy?"
"Đi Anh quốc, bọn anh có một nhóm học sinh là trao đổi sinh cùng một trường học bên Anh, anh phụ trách đưa bọn họ sang đó. Trường học bên Anh rất tốt, mùa này ở Luân Đôn đã cso sương mù rất dày rồi." Hứa Thành Lâm hưng trí bừng bừng nói, sau đó lấy ra hai phần quà đươc gói tinh xảo đẹp đẽ nói, "Đây là món quà nhỏ anh tặng em và Ngọc Ngọc, không biết con nhóc Mỹ An kia sẽ đến, của nó anh vẫn để ở nhà đâu, lát nữa thế nào cũng sẽ làm ầm ĩ thôi."
Khả Ly nhận quà, đặt lên bàn, áy náy cười cười cũng không cự tuyệt, từ rất lâu trước kia thì Khả Ly đã kiên trì không nhận quà quý trọng từ Hứa Thành Lâm, cho nên Hứa Thành Lâm thay đổi, đi công tác cũng mang chút quà địa phương có ý nghĩa cho bọn cô, giá sẽ không quá quý, nhưng phần tâm ý này lại càng quý trọng hơn, để cho cô phải hoàn lại như thế nào đây.
"Chụp được không?" Ngồi ở bàn đối diện của bọn họ đưa lưng về phía Khả Ly chính là cái cô gái mặc váy hồng kia vội vàng hỏi, đối diện cô ta ngồi một chàng thanh niên trẻ tuổi đeo kính râm, trên tay giơ một cái giống như là di động đời mới vậy, trên thực tế là một chiếc máy chụp ảnh nhìn qua thì bình thường lại tương đương là hàng cao cấp, đã chụp được rõ ràng nhất cử nhất động của Khả Ly và Hứa Thành Lâm.
Cô gái trẻ này đúng là Ngụy Lam Tâm, hiện tại Phong Chi Thu luôn trốn tránh cô, Ngụy Lam Thiên cũng nói cho cô biết rằng Phong Chi Thu đã có người trong lòng, nhưng cô vẫn không cam lòng, vì vậy đã tìm người điều tr.a Khả Ly, chẳng qua cô không thể tìm người trong Thiên Vũ giúp đỡ, nên đành phải tìm một người hạng hai, vừa mới tr.a được quan hệ cha con của Khả Ly và Mạnh Huy, đã biết ngay chuyện Phong Chi Thu mang Khả Ly dự tiệc sinh nhật của Mạnh Huy.
Bởi vậy trước mắt thì tin tức kia cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, nhưng cô nghĩ thầm nếu đã là con gái riêng có lẽ cũng không đến thế nào được, hơn nữa điều tr.a còn biểu hiện cô ta đã sống cùng Phong Chi Thu rồi, điều này càng khiến cô tức giận, cho nên sinh ra tâm tư theo dõi cô ta, sau khi phát hiện Khả Ly tới gặp là một người đàn ông thì cô trở lên kích động ngay lập tức.
Trước kia đã từng nghe Ngụy Lam Thiên nói, Phong Chi Thu ghét nhất là phụ nữ không chung thủy, hơn nữa hình nhưu rất thích cô gái trong sáng, tuy rằnấngnh tìm đều là những người phụ nữ xinh đẹp, nhưng anh Thiên là bạn tốt nhất của anh ấy, nên lời anh nói chắc chắn đúng rồi, theo Phong Chi Thu chưa bao giờ để ý bạn gái cũ cũng có thể nhìn ra được.
Anh Phong xứng đáng có được một người phụ nữ hoàn mỹ, cho nên cô vẫn giữ sự trong sáng, chính là nghĩ có một ngày có thể đem mọi thứ của bản thân dâng tặng cho Phong Chi Thu, sau đó bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc cả đời, mà hiện nay đúng lúc cô đã làm tốt mọi sự chuẩn bị thì Phong Chi Thu lại bị một cô gái ti tiện đột nhiên xuất hiện đoạt đi mất.
Anh Thiên nói bọn họ đã chuẩn bị kết hôn rồi, vì sao? Cô không cam lòng, cô thật vất vả mới có cơ hội làm cho Phong Chi Thu thấy được là cô đã lớn rồi, nói thế nào cô cũng không thể cứ như vậy mà buông tha được. Cô gái như vậy hoàn toàn không thể so sánh với cô được.
"Không có hành động gì thực thân thiết cả." Người đàn ông kia nói, tuy rằng anh không phải là hạng nhất, nhưng cũng có thể đoán được ý đồ của cô gái nhỏ trước mắt này.
Ngụy Lam Tâm trừng mắt liếc anh ta một cái, hạ giọng ra lệnh: "Tiếp tục chụp, tốt nhất là chụp được cảnh người phụ nữ này kết giao cùng người đàn ông khác sau lưng anh trai tôi, người phụ nữ đê tiện này hoàn toàn không xứng với anh trai tôi, cho nên tốt nhất anh hãy nghĩ biện pháp cho tôi. . . . . . Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."
Người đàn ông kia tà tà cười: "Chỉ cần có tiền thì dễ làm, cô muốn dạng ảnh gì cũng có."
Anh trai? Xuyên qua kính râm nhìn vẻ mặt đầy ghen tỵ của cô gái được cưng chiều trước mắt này, anh mới không tin là anh trai đâu, cho dù đúng, cũng chỉ có thể là anh yêu thôi, anh ta cười thầm trong lòng, tình hình này cũng không phải lần đầu tiên anh ta thấy, chẳng qua đạo đức nghề nghiệp thì anh ta vẫn phải có, chỉ cần có tiền, thì anh sẽ thoải mãn mọi yêu cầu của khách hàng, cũng sẽ không hỏi nhiều những chuyện không nên hỏi.
"Đói bụng không? Gọi chút đồ ăn trước đi, nha đầu Mỹ An kia là chuyên gia đến muộn, không cần chờ con bé." Hứa Thành Lâm chuyển cuốn thực đơn cho Khả Ly nói.
Khả Ly cười tiếp nhận, " Vậy em cứ gọi trước, tiện thể gọi giúp Mỹ An một phần ăn vặt trước, cô ấy đến nơi chắc chắn sẽ kêu đói bụng rồi."
Đang muốn gọi cơm, di động vang lên.
"Alô, Khả Ly, cậu đến Lục Đảo sao?" Là Hứa Mỹ An, bên phía cô ấy hơi ầm ĩ, cho nên tiếng nói của cô ấy rất lớn.
Khả Ly vội vàng đưa điện thoại ra xa lỗ tai một chút nói: "Bao giờ cậu tới, muốn ăn cái gì, mình sẽ gọi trước giúp cậu."
"Không được! Khả Ly, hiện tại mình không qua được, studio xảy ra chút chuyện. . . . . ." Giọng Hứa Mỹ An có điểm lo lắng.
Khả Ly khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, có nặng lắm không?"
"Không có việc gì, có một nữ nghệ sĩ nói lung tung, Tuấn Kiệt tức giận, muốn đạo diễn đổi người thôi, bây giờ đang thương lượng, mình không nói nhiều với cậu nữa, bọn mình sẽ giải quyết, nhưng cơm trưa thì mình không đến được rồi, chuyện của cậu, hoặc là chờ mình có thời gian rồi nói sau, hoặc là cậu trực tiếp nói thẳng cho anh trai của mình biết đi, dù sao sớm hay muộn cũng phải nói ."
"Được rồi, vậy cậu bận việc đi."
" Ừ, mình tắt máy đây, Tuấn Kiệt quát nạt cô gái kia sắp khóc rồi. . . . . . ." Hứa Mỹ An vội vàng cúp điện thoại, xem ra bên kia đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
"Mỹ An không tới được? Không có chuyện gì chứ?" Hứa Thành Lâm mơ hồ nghe được một chút hình như có chuyện gì đó, thấy Khả Ly cúp điện thoại liền vội vàng hỏi.
Khả Ly cười cười: "Chắc là không có việc gì, hình như là Tuấn Kiệt cùng ngôi sao diễn chung có chút mâu thuẫn ầm ĩ, giờ đang xử lý, cho nên Mỹ An không đến được."
"À, như vậy, vậy thôi, Mỹ An không đến cũng tốt, cơm nước xong anh có chút chuyện muốn nói với em."
"Được, ăn gì trước đã." Khả Ly bất đắc dĩ mấp máy miệng chọn suất cơm hải sản, nghĩ rằng ăn xong, thì cô sẽ nói ngay đến chuyện cô và Phong Chi Thu sắp kết hôn, dù sao cũng phải nói, haiz, nợ tiền thì dễ còn nợ tình thì khó khăn, mấy năm nay hai anh em bọn họ đều giúp cô rất nhiều, cô thực sự hi vọng bọn họ có thể giống như anh em vậy, nhưng có thể được như mong muốn của cô sao?