Chương 57: Chúc em hạnh phúc

"Em nói cái gì?" Hứa Thành Lâm kích động kéo lấy tay Khả Ly, giọng nói hơi run run, "Đây không phải là thật, mới có vài ngày? Làm sao có thể sẽ kết hôn chứ!"


Khả Ly thấy anh như vậy trong lòng cũng rất khó chịu nhưng vẫn không thể không tiếp tục nói rõ ràng: "Thật sự, anh ấy cũng mới cầu hôn không lâu, Mỹ An cũng biết."


"Em. . . . . . . Không phải em nói sẽ không vì con mà tùy tiện kết hôn với một người đàn ông đấy sao? Vì sao? Cũng bởi vì anh ta là cha ruột của Ngọc Ngọc? Hai người đã không ở bên nhau nhiều năm như vậy, em và anh ta có tình cảm sao?" Hứa Thành Lâm liên tục hỏi, anh vẫn cho rằng chỉ cần thâm tình chờ đợi, một ngày nào đó có thể xua tan mây mù nhìn trăng sáng, nhưng không nghĩ tới lại chờ đến một ngày như thế này, trước đó vài ngày không phải vẫn không có tiến triển gì sao, sao có thể kết hôn nhanh thế chứ.


Anh biết Khả Ly sẽ không dễ dàng động tâm, nhưng người đàn ông này làm ba của Ngọc Ngọc thì đã chiếm ưu thế nhất định rồi, giờ phút này anh mới lo lắng trùng trùng cảm thấy Khả Ly cũng không phải không động tâm, mà rất có thể vài năm trước đã đặt cả trái tim vào người đàn ông kia rồi, cho nên khi người này xuất hiện lần nữa, mới có thể có được trái tim của Khả Ly nhanh như vậy, sự thay đổi của cô cũng vì anh ta sao?


Anh đã yêu cô tám năm, chờ đợi cô năm năm, mà bây giờ anh lại thật sự sẽ mất đi cô vĩnh viễn, anh thật sự đau tận đáy lòng, vốn dĩ anh chuẩn bị sẽ tích cực hơn một chút, anh cho rằng không có ai có thể yêu cô hơn so với anh: "Nói cho anh biết, anh ta có yêu em hay không, anh ta có thể đối xử tốt với em giống như anh sao? Khả Ly, Khả Ly, anh đã yêu em tám năm, anh chỉ không muốn ép em, anh bằng lòng cho em thời gian suy nghĩ, anh. . . . . . ."


"Thực xin lỗi! Anh Hứa, em yêu anh ấy, có thể ở bên cạnh anh ấy vẫn luôn là giấc mộng của em." Tuy rằng không đành lòng, nhưng Khả Ly không thể không nói, "Em biết anh Hứa rất tốt với em, là em cô phụ anh!"


available on google playdownload on app store


Hứa Thành Lâm kinh ngạc nhìn Khả Ly, thật lâu sau mới thu tay của mình lại, nhợt nhạt cười khổ nói: "Không, em không có lỗi gì với anh cả, Mỹ An vẫn luôn ám chỉ em và anh không có khả năng, lần trước em nói cho anh biết anh ta đã trở lại, nhưng anh vẫn không hoàn toàn tuyệt vọng. Khi đó anh nghĩ, chỉ cần em chưa kết hôn, thì anh vẫn cứ bảo vệ em như vậy cũng được, chẳng qua thật không ngờ anh ta lại công chiếm được trái tim của em nhanh như vậy, mà em. . . . . . Phong Chi Thu, anh biết anh ta là một người xuất sắc, cũng chỉ có anh ta mới có thể xứng với em. . . . ."


"Anh Hứa. . . . . ." Nghe giọng nói của Hứa Thành Lâm càng ngày càng ảm đạm, trong lòng Khả Ly cũng rối rắm , không biết nên nói cái gì cho phải.


Hai người cứ trầm mặc như vậy hồi lâu, Hứa Thành Lâm không lên tiếng, ngơ ngác nhìn chằm chằm hoa lan trên bàn ăn không hề chớp mắt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Khả Ly cũng chỉ có thể im lặng.


"Hai người bọn họ đang làm gì thế, thi đấu ngẩn người sao?" Người đàn ông theo dõi nói với Ngụy Lam Tâm, lúc hai người cũng chưa có hành động gì, Ngụy Lam Tâm rốt cục nhịn không được vụng trộm quay đầu nhìn hai người giống như đầu gỗ kia một cái hỏi.


"Dường như là nói chuyện gì đó, còn chưa có thống nhất." Người đàn ông phân tích, trong đại sảnh có rất nhiều khách, có âm nhạc, lại có tiếng nói của những người khác, hơn nữa hai người bọn Khả Ly nói chuyện cũng không lớn, cho nên hai người Ngụy Lam Tâm cũng không có cách nào nghe rõ được.


"Rất nhàm chán, tôi không thể ngồi đây nữa, anh chuẩn bị tốt giúp tôi, tốt nhất có thể chụp được vài bức ảnh thân mật một chút hiểu chưa? Tôi phải đi trước đây, buổi tối anh mang ảnh lại đây cho tôi, nếu ảnh khiến tôi vừa lòng..., thì tôi sẽ trả thêm tiền cho anh."


"OK, tôi hiểu, tám giờ tối tôi sẽ đúng giờ đưa đồ mà cô muốn tới." Người thuê này rất rõ ràng là một kẻ ngốc không biết gì, anh nhất định có thể khiến cô ấy vừa lòng, một khách hàng dám tiêu tiền như vậy cũng nên kiếm thêm một khoản mới được.


Ngụy Lam Tâm giao phó xong thì vừa lòng rời đi, đối với cô gái xinh đẹp hiếu động như cô, bảo cô ngồi một chỗ cả ngày thì thật đúng là buồn ch.ết người , hiện tại cô muốn tìm bạn tốt cùng đi Shoping, mua những bộ quần áo cùng đồ trang sức mới nhất năm nay đâu.


"Tính tiền thôi, anh đưa em về." Cuối cùng Hứa Thành Lâm cũng phục hồi tinh thần, ngoài cửa sổ lại bắt đầu có hạt mưa, mùa thu này thật đúng là mưa nhiều thật.
"Em có thể tự về được ." Hai người ra khỏi nhà hàng, người đàn ông mặc đồ đen cũng đi theo sau ra ngoài.


"Trời mưa rồi, anh đưa em về." Hứa Thành Lâm kiên trì nói, sau này đâu có bao nhiêu cơ hội như vậy nữa.
Khả Ly đành phải nói: "Được rồi, vậy làm phiền anh Hứa ."


"Thực xin lỗi, vừa rồi anh quá kích động, anh chỉ không nghĩ đến đột nhiên em sẽ kết hôn như vậy." Lên xe, giọng điệu Hứa Thành Lâm bình tĩnh hơn rất nhiều, biểu tình của Khả Ly anh cũng nhìn thấy, anh biết cô rất khó xử, biết cô không đành lòng nhìn anh khổ sở, cho nên anh không thể oán hận, không thể để cho Khả Ly không vui vẻ.


"Vốn dĩ em tốt như vậy, mà giữa hai người đã có thằng bé Ngọc Ngọc đáng yêu như vậy nữa, nhất định anh ta sẽ đối tốt với em."
"Anh, nhất định anh cũng có thể tìm được một người tri kỷ thật sự." Khả Ly an ủi.


Hứa Thành Lâm miễn cưỡng giật khóe miệng một chút, hiện ra một nụ cười có chút buồn bã , "Hy vọng thế, anh chúc hai người vĩnh viễn hạnh phúc, cả đời đều vui vẻ."


Khả Ly cảm kích nhìn anh, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống, từ trước đến giờ anh vẫn tôn trọng quyết định của cô, tuy rằng khổ sở nhưng vẫn cố gắng mỉm cười chúc phúc cho cô.
"Cám ơn anh! Anh Hứa, nhất định anh cũng sẽ hạnh phúc !"


"Lam Tuấn Kiệt! An đừng đắc ý, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu, anh cứ chờ xem!" Bên phía Nghệ Tinh cuối cùng cũng đưa ra quyết định đổi nhân vật nữ chính Ngân Bảo trong bộ phim mới, Ngân Bảo cực kỳ tức giận, chút hết tức giận lên người Lam Tuấn Kiệt qua lời nói.


Lam Tuấn Kiệt không nói một lời, vẫn cứ lạnh lùng, ai bảo cô gái này không diễn cho tốt, cứ giống như trên người không xương cốt mà quấn quít lấy anh, hại anh không thể ngẫu nhiên hôn trộm với Hứa Mỹ An, chẳng qua anh chỉ trích hai câu, đề nghị cô ta chuyên nghiệp một chút mà thôi.


Ai biết cô ta lại sẽ chuyện bé xé ra to, cuối cùng còn nhấc lên Mỹ An nữa, ngay cả Mỹ An cũng dám mắng, cho nên bất kể như thế nào anh cũng sẽ không diễn cùng cô ta, bởi vì cứ phải nhìn cái khuôn mặt xinh đẹp lại đầy dối trá kia của cô ta làm anh thực ghê tởm.


"Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chụp ngoại cảnh, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, không cần đến lúc đó thiếu cái này thiếu cái kia ." Sau khi Ngân Bảo bị bảo vệ mời đi, cuối cùng studio cũng an tĩnh lại, chẳng qua đạo diễn bị làm phiền cũng không còn tâm tư chụp tiếp nữa, chỉ có thể phân phó hai câu sau đó rời đi.


Hứa Mỹ An cũng kéo Lam Tuấn Kiệt chạy lấy người, cô hơi mất hứng, hiện tại tuy rằng tất cả mọi người đã biết cô và Lam Tuấn Kiệt đang hẹn hò, nhưng 99% mọi người vẫn giữ thái độ chờ đợi, rất nhiều người không tin bọn họ có thể đi đến cuối cùng.
"Tuấn Kiệt, anh không sao chứ?"


Lam Tuấn Kiệt ôm cô nói: "Không có việc gì, tôm tép nhãi nhép mà thôi, anh đã yêu cầu đạo diễn tìm người mới hẳn đi, vẫn có thể rất hot thôi."


"Đúng vậy, chỉ cần có Tuấn Kiệt, thì lượng vé đã có bảo đảm rồi, người mới sẽ không nhiều ý tưởng loạn thất bát tao như vậy. Nhất định có thể diễn càng thích hợp hơn."


"Ừm, sớm biết như vậy thì không nhận bộ phim này là được, có lẽ phải quay mất mấy tháng, nếu không phải thời gian không kịp, thì anh rất muốn cùng kết hôn với bọn Phong Chi Thu." Ngồi lên xe, Lam Tuấn Kiệt vẫn chưa khởi động.


Hứa Mỹ An cười nói: "Cùng kết hôn? Rất tốt, thực ra chúng ta có thể không cần tổ chức một hôn lễ quá náo nhiệt như vậy. . . . . ."


"Đừng nghĩ lung tung, anh nhất định sẽ để em làm một cô dâu hạnh phúc, anh muốn để cho tất cả mọi người tới chứng nhận cho hạnh phúc của em và anh." Lam Tuấn Kiệt cam kết, từ nhỏ Hứa Mỹ An vẫn mơ tưởng có thể có một hôn lễ long trọng, cô phải mặc một chiếc áo cưới thật đẹp, cô biết mình không xấu.


Trong lòng Hứa Mỹ An cực ngọt ngào, đột nhiên chớp mắt cười khẽ hỏi: "Anh yêu, em đã nói với anh là em yêu anh chưa?"


"Hôm nay còn chưa nói, anh muốn nghe em nói mỗi ngày, một ngày ít nhất phải nói ba lần." Lam Tuấn Kiệt nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hứa Mỹ An, cơn tức rất nhanh tiêu thất, cũng không quan tâm có người đi qua hay không, đưa tay kéo Hứa Mỹ An qua ôm chặt vào lòng.


Không xa trong bãi đỗ xe, có một đôi mắt đầy ghen hghét trong một chiếc trong xe thể thao xuyên thấu qua cửa kính xe âm tàn trừng mắt nhìn bọn họ.






Truyện liên quan