Chương 21: Bắt gặp ánh mắt của Lục Diên Chiêu, sau đó y lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm

Edit: Viio
***


Nơi tổ chức tiệc rượu là một khách sạn nổi tiếng trong thành phố, Lạc Minh Khải lái xe tới cửa liền có người chuyên trách mở cửa xe, còn điều khiển xe chuyển đến bãi đỗ xe được thiết kế đặc biệt. Mộc Lương Tây đi đôi giày cao gót 7 phân, từ trong xe bước ra, chờ lúc Lạc Minh Khải tới liền lấy tay khoác vào cánh tay anh, trên mặt lộ ra ý cười ngọt ngào. Hôm nay bọn họ cũng không phải là nhân vật chính, nhưng sự kết hợp giữa tuấn nam mỹ nữ luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thỉnh thoảng có người cười gật đầu với bọn họ, xem như chào hỏi.


Sau khi vào khách sạn, mới phát hiện cảnh vật  bên trong hoàn toàn khác hẳn, khi đi vào không phải sẽ đến ngay hội trường, mà trước tiên phải đi qua một hành lang dài thật dài, trên tường hai bên hành lang là một bức tranh sơn thủy khổng lồ, nước vây quanh núi, sóng nước trong veo, đang trong trạng thái chảy xuống. Người đứng ở trung tâm của hành lang giống như đang ngồi trên chiếc thuyền độc mộc giữa dòng nước trôi. Phải chăng là sinh ra ảo giác, khi mà bên tai lại có tiếng nước chảy róc rách…


Lương Tây cảm thấy vô cùng hứng thú với thiết kế như vậy, cánh tay đang khoác tay Lạc Minh Khải cũng chặt hơn, rất thích thú chăm chú nhìn hai mặt tường.


Đi hết hành lang thật dài mới chính thức tiến vào hội trường của tiệc rượu. Bọn họ tới không sớm cũng không muộn, trong hội trường đã có không ít người vào, mà sau bọn họ vẫn như trước có người không ngừng đi vào. Mộc Lương Tây khoác tay Lạc Minh Khải, đi theo bước chân của anh cùng nhau vào trong.


Thỉnh thoảng anh gật đầu với vài người, thỉnh thoảng lại bắt tay, rất ít khi dừng lại nói chuyện với ai, tuy ít nhưng vẫn có. Thấy thái độ khác nhau đối với từng người của anh, Mộc Lương Tây ngẩng đầu hỏi: “Người vừa rồi là đối tác của anh ạ?” Tuy rằng anh vẫn nhăn mày, biểu tình lạnh lùng bình tĩnh như cũ, nhưng nói chung hình như khá hơn không ít.


available on google playdownload on app store


Lạc Minh Khải liếc nhìn cô, không nói gì, tựa hồ như không có ý định nói với cô loại chuyện mà cô vốn dĩ nghe không hiểu này. Người vừa rồi xem như là đối tác tiềm năng, anh cũng không tính cúi đầu trước mà phải xem thái độ của đối phương một chút.


Lương Tây thấy anh không hề có ý định giải thích cho mình, không khỏi có phần ngượng ngùng.


Lạc Minh Khải dẫn cô đến trước mặt Lục lão gia, Lục lão gia đang cùng một vài vị khách lớn tuổi nói chuyện, mặt mày đầy ý cười, nhìn ra được tâm tình đang vô cùng tốt. Thấy Lạc Minh Khải đến gần, lập tức dừng chủ đề câu chuyện, ánh mắt đánh giá Mộc Lương Tây một lượt, liền cười, “Con bé Mộc gia này rõ là ngày càng xinh đẹp đấy nhé, quả thật là hời cho cậu quá rồi!” Nói xong vỗ vỗ vào người Lạc Minh Khải.


Lạc Minh Khải nở nụ cười, dường như cũng liếc mắt đánh giá Mộc Lương Tây một chút, “Qủa thật là vinh hạnh của cháu.”


Lục gia và Thịnh Á từng hợp tác vài lần, Lục lão gia vô cùng tán thưởng Lạc Minh Khải, thái độ cũng tương đối tốt. Giờ phút này thấy Lạc Minh Khải với Mộc Lương Tây đứng chung một chỗ, trong lòng cũng có chút buồn bã:


“Minh Khải có sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, chỉ chờ sang năm sinh thêm một đứa bé kháu khỉnh thì viên mãn ngay. Không giống thằng nhóc hư hỏng kia nhà ông, cả ngày không có việc gì làm, chỉ toàn khiến ông mệt óc.”


“Lục lão gia lo lắng thừa rồi. Chẳng qua Diên Chiêu không ở đây thôi, một khi đã kìm cương(1) lại, nhất định sẽ không làm Lục lão gia thất vọng.”


(1): Nghĩa gốc là 收心(hồi tâm chuyển ý/kiềm chế tính phóng đãng/suy nghĩ lại). Ở đây mình xin để là “kìm (dây) cương”, vì tính Lục Diên Chiêu khá là cà rỡn nên mình để như vậy cho nó sinh động nhé ^^


“Hi vọng như thế, chỉ sợ thằng khỉ kia…” Lục lão gia lắc đầu, chỉ có điều mặt mày vẫn mang theo nét cười như cũ. Cháu trai của mình đương nhiên ông hiểu chứ, có đầu óc nhạy bén, chỉ cần dẫn dắt thêm chút nữa, nhất định có thể đi theo “đường thẳng(2)”


(2): Nghĩa gốc là 正途(Chính đồ), ở đây có thể hiểu là đi theo con đường đứng đắn, ngay thẳng.


Lạc Minh Khải vẫn suy xét lời nói của Lục lão gia, thấy cảm xúc ông không giống như làm bộ, hoài nghi trong lòng cũng không khỏi chầm chậm buông xuống. Anh vẫn nghi ngờ người giúp đỡ Mộc thị là Lục Diên Chiêu. Lục Diên Chiêu ra tay, nếu như có dính đến toàn bộ Lục gia đang đối nghịch với anh, vậy tình hình có phần phức tạp hơn. Nhưng Lục lão gia vẫn chưa có ý tỏ ra bất hòa, xem ra chẳng qua chỉ có mỗi mình Lục Diên Chiêu…


Anh thầm suy tính một lúc, sau đó đứng yên tại chỗ, dựa theo quan hệ với Lục lão gia mà trò chuyện cùng vài vị khách mời kì cựu đức cao vọng trọng trên thương trường.


Mộc Lương Tây vừa nhìn Lạc Minh Khải vừa xem mấy người già cả máu mặt kia, phát hiện bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, mà những người đó liên tục gật đầu với Lạc Minh Khải, có vẻ vô cùng hài lòng với bậc hậu bối trẻ tuổi này. Suốt quá trình Lương Tây đều mang theo nụ cười, đúng tiêu chuẩn bình hoa(3), được rất  nhiều người khen ngợi, nội dung khen cũng không khác nhau lắm, gói gọn trong việc cô và Lạc Minh Khải rất xứng đôi, ca ngợi vè ngoài xinh đẹp của cô…


(3) Bình hoa: dùng để nói người chỉ có vẻ đẹp bên ngòai mà không có nội tâm và tài năng gì.
Đứng khá lâu thì cuộc nói chuyện mới kết thúc, vừa đi xa, Lương Tây liền không nhịn được mở miệng, “Ban nãy mọi người nói cái gì vậy, sao mà em nghe chẳng hiểu câu nào thế?”


Lời nói này khiến cho Lạc Minh Khải nhíu mày hồi lâu. Thấy cô mở to hai mắt, bộ dạng mơ hồ, mặt mày liền biểu hiện chút không kiên nhẫn. Theo như lời nói của Hoàng Bân Nguyên, người con gái đứng cạnh anh, không cần phải hiền lành tốt đẹp mấy, nhưng nhất định phải có khả năng để kề vai chiến đấu cùng anh.


Mà cô thì sao?
Chẳng qua chỉ là một thiên kim tiểu thư cái gì cũng không biết.
Lương Tây nhận thấy ánh mắt của anh, phát giác trong đó có vài phần ghét bỏ, ngạc nhiên vài giây rồi lập tức cúi đầu, “Chân của em hơi đau, em đi nghỉ một lát đã.”


Thần sắc có chút bi thương của cô lại làm cho Lạc Minh Khải sinh ra chút áy náy với tâm lí vừa rồi của mình. Nhưng cô vốn sinh ra trong kiểu gia đình như thế, vốn dĩ cô không cần biết làm gì cả, bởi vậy sắc mặt anh khá hơn rất nhiều, “Đi đi!”


Lúc đó Lương Tây mới rời đi để đến chỗ ít người.


Sau khi Mộc Lương Tây vừa đi, Hướng Kiệt và Hạ Niệm Ý cũng đến bên cạnh Lạc Minh Khải. Chuyến này anh đến một phần chính là vì muốn thử thái độ của Dương gia. Hội nghị đấu thầu mấy tháng sau, được không ít xí nghiệp lớn coi là dự án quan trọng nhất năm nay, một khi có được, đối với công ty nhỏ chính là được nâng cao vị trí. Còn đối với công ty lớn mà nói, vừa củng cố địa vị hơn nữa lại mở rộng thị trường tiêu thụ. Đương nhiên, Dương gia bên ấy hẳn là sẽ không hợp tác cùng một công ty nhỏ không có danh tiếng.


Không ít người đã vây quanh bên Dương Nham Phong, Lạc Minh Khải đánh mắt ra hiệu  cho Hướng Kiệt thử tiến lên xem xét thái độ của đối phương, Hạ Niệm Ý thì đứng bên cạnh Lạc Minh Khải.


Bọn họ đứng cạnh nhau, tất nhiên cũng có người đến chào hỏi. Thái độ Lạc Minh Khải không thay đổi, vẫn có chút lạnh lùng như cũ. Tuy rằng chuyện lễ nghi chẳng có ai sai trái, Hạ Niệm Ý vẫn nhận ra Lạc Minh Khải không muốn giao tiếp với người này, đành phải nâng ly rượu đỏ lên, cười nói, “Hôm nay là sinh nhật Lục lão gia, vào một ngày vui vẻ thế này mà bàn chuyện làm ăn thì không phải phép rồi!” Nói xong đem ly rượu của mình cụng vào ly của Ngô tổng, “Vẫn nên uống rượu thì hơn, Ngô tổng thấy sao nhỉ?”


Ngô tổng ngượng ngùng cười, đành phải cùng Hạ Niệm Ý uống vài ly.
Hướng Kiệt trở lại không lâu sau đó, Dương Nham Phong đối với sự nịnh nọt của người khác hình như đều không để ở trong lòng, đối với ai cũng lạnh nhạt, không muốn mua nợ vào người
(4)


(4): Câu này mình chém nhé T_T Nghĩa gốc là chỉ có “mua nợ”, nhưng mình nghĩ nghĩa câu này có thể là do Dương Nham Phong ngại phiền phức nên mình để vậy như vậy nha.


Lạc Minh Khải gật gật đầu, xem ra Dương Nham Phong cũng không thích người khác cố ý lấy lòng. Lạc Minh Khải và Hạ Niệm Ý cùng bước lên, giờ phút này thấy người vây quanh mình đã rời đi, Dương Nham Phong mới liếc mắt nhìn Lạc Minh Khải, mặt mày tràn đầy ý cười. Đối với người bạn cùng lứa có thực lực này, nội tâm anh ta tương đối tán thưởng, “Đã lâu không gặp.”


Dương Nham Phong nhìn Hạ Niệm Ý bên cạnh Lạc Minh Khải, “Sớm nghe nói trợ lý Hạ bên cạnh Lạc tổng không chỉ có mưu trí và khả năng phán đoán tốt, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp. Trước đây không có cơ hội quen biết, sau đúng thật là danh bất hư truyền!”


“Dương tổng quá khen rồi, so với Dương phu nhân, nhan sắc này của tôi quả thật chỉ đáng tìm cái hố mà chui xuống thôi.” Hạ Niệm Ý cười với người phụ nữ kế bên Dương Nham Phong, “Da của Dương phu nhân đẹp thật đấy, thật sự khiến người khác hâm mộ quá nhé.” Nói xong liền cùng vợ của Dương Nham Phong tán gẫu về một số loại sản phẩm chăm sóc thân thể.


Chuyện nhỏ vặt linh tinh của phụ nữ, đàn ông luôn không có hứng thú gì lớn. Dương Nham Phong liền để vợ của mình sang một bên để trò chuyện với Hạ Niệm Ý, nhân tiện để cô ấy không cảm thấy nhàm chán nữa.


Tuy rằng sắc mặt Lạc Minh Khải không có thay đổi gì lớn, nhưng vô cùng hài lòng với Hạ Niệm Ý. Dương Nham Phong không muốn người khác vì việc đấu thầu mà tận lực xu nịnh anh ta, có thể khiến cho vợ anh ta thoải mái, vậy đương nhiên anh ta cũng có thể vui vẻ theo.


“Nghe nói cậu và Lục Diên Chiêu là bạn học?” Khi Dương Nham Phong nghe tin này có phần không dám tin, tính cách hai người này chính là trống đánh xuôi kèn thổi ngược(5).


(5) Trống đánh xuôi kèn thổi ngược: Ví tình trạng mỗi người với mỗi cách làm trái ngược nhau, không có sự phối hợp nhịp nhàng, thống nhất.
Lạc Minh Khải gật đầu, “Dương tổng nắm bắt thông tin nhạy thật đấy.”


Quả thực trong nước rất ít người biết về mối quan hệ giữa Lạc Minh Khải và Lục Diên Chiêu.


Đúng lúc này Lục lão gia bước lên trên bục nói chuyện, nội dung không có gì mới mẻ, đầu tiên là cảm ơn các vị khách có mặt, rồi lại cảm thán một chút về những chuyện nhân sinh trên thương trường nhiều năm qua, cuối cùng hi vọng mọi người ở đây có thể vui chơi thoải mái. Sau đó Lục lão gia dẫn theo Lục Diên Chiêu đi tiếp chuyện các khách mời.


Mộc Lương Tây ngồi một bên, cô nhìn Lạc Minh Khải và Hạ Niệm Ý trước tiên, sau đó nhìn về phía Lục Diên Chiêu đứng bên cạnh Lục lão gia. Nét cười của người đó hòa thuận vui vẻ, nhưng nụ cười luôn luôn không thấy đáy.
Cô cầm rượu lên nhấp hai ngụm.
“Lương Tây?”


Mộc Lương Tây quay đầu, liền nhìn thấy Nhâm Niệm đứng kế bên mình. Nét mặt Nhâm Niệm có chút phức tạp, nhưng dù phúc tạp thế nào, Lương Tây vẫn nhìn ra sự thương xót và tiếc thương. Nếu nói ban đầu cô không có suy nghĩ nào khác đối với sự xuất hiện cùng lúc của Lạc Minh Khải và Hạ Niệm Ý, thì giờ khắc này, cô không khỏi có chút hận ý.


Trong lòng cô rất rõ ràng, Lạc Minh Khải làm như vậy có phần là cố ý. Nguyên nhân so với việc anh làm lúc bọn họ đi du lịch cũng giống nhau, đó là anh đang làm cho cô hết hy vọng, làm cho sự ái mộ cô dành cho anh biến mất. Về phần nguyên do, bản thân cô không muốn nghĩ sâu thêm nữa.


Bởi vì Mộc Lương Tây thà rằng Lạc Minh Khải là một người đàn ông không tim không phổi, để bạn gái cũ, tiểu tam xúc phạm vợ mình, cô thà rằng như vậy, chứ không cần Lạc Minh Khải hổ thẹn trong lòng. Cô hi vọng bản thân không có tình cảm với anh, như vậy khi Lạc Minh Khải bóc trần mục đích ban đầu của anh, cô cũng không quá đau buồn… Suy cho cùng việc yêu một kẻ thù luôn mong mình nhà tan cửa nát, là một chuyện khiến người ta sụp đổ biết bao.


Nhưng giờ phút này, khi trên mặt Nhâm Niệm xuất hiện sự cảm thương, cô không thể không thừa nhận hận ý của mình. Mặc kệ mục đích của Lạc Minh Khải có ra sao, thì trong mắt người khác, chính cô lại là một người vợ không được chồng yêu thương…


Mộc Lương Tây giả vờ rất giỏi, không hề đề cập đến Lạc Minh Khải, chỉ cùng Nhâm Niệm trò chuyện qua lại. Chỉ có điều khi đánh ánh mắt về phía hội trường, chạm phải ánh mắt của Lục Diên Chiêu, y lập tức lộ ra chút ý cười nghiền ngẫm.






Truyện liên quan