Chương 53: Mộc Lương Tây, mày thật vô dụng

Đây là toàn bộ vụ án năm đó do Lưu Hướng Toàn kể lại.
Loại án này năm nào cũng có nên chỉ được ghi vào danh sách bản án. Với Lưu Hướng Toàn - người chuyên phá những vụ lớn thì chỉ là một vụ nhỏ, nhưng nó đã để lại cho ông ta một ký ức sâu đậm khó quên.


Người đứng đầu đã trực tiếp mở lời, nhất định trong vòng hai ngày phải tìm được nghi phạm, đưa hắn vào trại giam. Lưu Hướng Toàn lập tức dẫn người điều tr.a và đây cũng là lần đầu tiên ông gặp người bị hại. Lúc xe bọn họ tiến vào biệt thự Mộc gia, mắt của các nhân viên cảnh sát đều trừng lớn, sau đó nuốt nước miếng một cái rồi nói một câu "Khó trách". Gia cảnh của người bị hại quyền lực như vậy, chắc hẳn đã gây áp lực cho người đứng đầu nên vụ này mới được xem trọng như thế.


Trong thực tế cũng là như thế, Mộc Chính Nguyên dựa vào quan hệ ân tình với người đứng đầu nhắc khéo một chút, đối phương tự nhiên cũng để mắt tới.


Lưu Hướng Toàn dẫn đầu đoàn người bước vào, chuẩn bị lấy lời khai thì thấy nữ chủ nhân của căn nhà này khóc không ngừng. Sau khi nói rõ lý do, người phụ nữ ấy mới lên lầu gõ cửa nhưng cửa vẫn cứ đóng lại như thế, gõ rất lâu cũng chẳng có ai ra mở. Tất cả mọi người đều thấy có gì đó không bình thường, Lưu Hướng Toàn dẫn người đi lên lầu phá cửa.


Lưu Hướng Toàn đã gặp không ít trường hợp này, một là người bị hại khóc mãi không ngừng, hai là người bị hại trở nên điên dại. Lúc bọn họ bước vào phòng chỉ thấy một cô gái đang ngồi trong góc khuất, trên tay cầm một cây kéo. Vì cầm quá chặt nên tay cô bị cây kéo đâm, có một con mèo đang li3m vết thương của cô.


Vết thương không sâu, người phụ nữ lập tức chạy vào phòng giật lấy cây kéo trong tay cô gái. Tóc cô gái rất bù xù, phần lớn đều dính lên mặt. Có lẽ lúc trước đã khóc nên tóc mới rối như thế. Vết thương trên tay trái không sâu nên không cần đến bệnh viện làm gì.


available on google playdownload on app store


Cô ngồi ở đó, đôi mắt trống rỗng. Rõ ràng đang ngước nhìn xem ai bước vào lại ngỡ như không thấy gì cả.
Tất cả mọi người không nhịn được thở dài.


Có người mắng thầm một tiếng "Súc sinh". Chỉ có thể tận mắt nhìn thấy mới biết sự việc chẳng giống như lời người khác kể chút nào. Cô còn trẻ, gặp phải chuyện này chỉ có hai trường hợp. Nhẹ thì cô mất đi niềm tin cuộc sống, nặng thì cô sẽ mất đi sinh mệnh của mình. Hằng năm đều có vụ thiếu nữ trẻ tuổi tự sát, mà ch.ết vì bị hi3p d@m không phải là ít. Từng có nhiều vụ vì người bị hại không báo án, người phạm tội không bị bắt. Cuối cùng tất cả hậu quả đều do người bị hại gánh chịu. Nhìn sơ qua nó chỉ đơn thuần là một vụ hi3p d@m, nhưng hãy nghĩ sâu xa xem, nó chẳng khác nào là một vụ giết người cả.


Nhìn bộ dáng cô gái, không một ai có thể nhẫn tâm hỏi bất cứ điều gì nữa. Nói chuyện với người phụ nữ kia, bọn họ mới biết được trước đó cô gái này đã tự sát một lần, là nhảy sông tự tử nhưng may mắn có một người phụ nữ nhìn thấy nên được cứu đưa về nhà. Cũng từ đây, mẹ cô mới phát hiện ra con gái mình đã trải qua chuyện gì.


Từ Mộc gia đi ra, vẻ mặt của tất cả mọi người âm trầm, bầu không khí nặng nề.
"Con mẹ nó, loại này nên chém thành trăm mảnh rồi ném ra biển cho cá nó đớp, lũ cặn bã." Có người mắng lên.


Thế là đoàn người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng bắt được tên nghi phạm kia. Vụ án rất nhanh đã được phá, khi làm thủ tục tư pháp, vì Mộc gia có quan hệ nên tên kia ngồi tù cũng chẳng sung sướng gì, thường xuyên bị bạn tù ẩu đả đánh đập.
- --


Lưu Hướng Toàn nói xong, nhìn thấy sắc mặt của Lạc Minh Khải hết sức khó coi. Được rồi, nói thật là khi ông nhìn thấy mấy tin tức trên báo kia đã hỏi thăm một số người, khẳng định Mộc Chính Nguyên chỉ có duy nhất một đứa con gái thì đã cho rằng Lạc Minh Khải và Mộc Lương Tây ly hôn là vì chuyện này.


Chỉ có đàn ông mới hiểu rõ tâm lý đàn ông nhất, làm sao có người chồng nào chấp nhận chuyện vợ mình bị như vậy được chứ?
"Cậu không biết?" Lưu Hướng Toàn mang theo nghi vấn hỏi anh.


Điếu thuốc trên tay Lạc Minh Khải rơi xuống, ngay lúc này trong đầu anh trống rỗng không biết phải làm gì, "Giúp tôi nói với họ, bây giờ tôi có việc gấp nên về trước." Anh nói xong lập tức rời đi, không hỏi thêm một câu nào. Thậm chí anh còn hy vọng mọi chuyện là do Lưu Hướng Toàn nhớ lầm.


Nhưng ông ta là người có danh tiếng, làm sao ông ta có thể bịa chuyện?


Anh nhớ lại Mộc Lương Tây đã từng nói, Hạ Niệm Ý là đáng đời, đây chính là Hạ Niệm Ý thiếu cô. Lúc ấy anh chỉ cho rằng cô nhắm vào Hạ Niệm Ý vì quan hệ giữa anh và cô ta, bây giờ nghĩ lại mới thấy có rất nhiều chuyện mà anh chẳng biết gì cả.
- --


Còn đây là toàn bộ trí nhớ của Mộc Lương Tây.


Cho đến bây giờ, Mộc Lương Tây vẫn còn nhớ rõ cô như là một con hươu con vừa khẩn trương vừa chờ mong. Hai cô bạn cùng phòng của cô đã thay cô hỏi thăm số điện thoại cũng như tin tức gần đây của Lạc Minh Khải, nhưng cô vẫn không dám tỏ tình trước mặt anh như hai cô bạn đã nói, cũng không dám làm chuyện gì kinh thiên động địa nên cô quyết định yên lặng viết thư cho anh. Mỗi một lá thư đều chất chứa tâm sự của cô, cô không dám để lại tên, không dám viết chút gì liên quan đến mình. Cô hy vọng anh sẽ từ những bức thư này mà dần dần hiểu rõ cô rồi sẽ chầm chậm thích cô. Trong thư cô luôn hỏi sở thích của anh là gì, chia sẻ với anh sở thích của cô là gì. Mỗi lần viết xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều đỏ bừng giống như làm chuyện gì đó không muốn cho người khác biết vậy đó.


Cô viết rất nhiều lá thư, cuối cùng cũng nhận lại được hồi âm.
Nhưng đó cũng không hẳn là một lá thư, chỉ là một tin nhắn: Buổi tối bảy giờ, anh chờ em ở trường học số 3.


Trường học số 3 rất xa nơi cô ở. Đó là ngôi trường đã bị bỏ hoang nhiều năm, nghe nói gần đây nơi đó mới sửa lại thành phòng nghiên cứu.


Nhận được tin nhắn, cô đối chiếu với số điện thoại mà bạn cùng phòng hỏi thăm được nhiều lần rồi kích động đi thay quần áo. Chưa bao giờ cô kích động như thế, áo này không hài lòng, váy kia thì không thích hợp. Cô nhìn mình trong gương, không thấy ưng ý chút nào.


Chuẩn bị xong xuôi cô mới chạy đến chỗ hẹn, còn đến sớm hơn giờ hẹn rất nhiều. Cô ngồi bên trong, nơi đó vắng vẻ, bàn ghế đầy bụi. Sắc trời tối dần, cô nói với chính mình rằng anh có việc nên đến trễ, cố gắng chờ thêm một chút nhất định anh sẽ đến...


Nhưng mà nghe đồn trường học này có ma...
Cô nghe rõ tiếng nhịp tim mình đập, hình như có ai đó đang đi qua đi lại, có thể nghe rõ tiếng bước chân. Nhưng cô không dám đi, cô sợ mình đi thì anh đến sẽ không gặp được cô.
Thời gian từ từ trôi qua, vẫn không có ai tới cả.


Cuối cùng cô mới hiểu, có lẽ anh sẽ không đến đâu. Đã đến giờ trường học đóng cửa, đây cũng là ranh giới cuối cùng cô đợi anh.
Cô đứng lên nhưng vì chân quá tê nên ngã xuống. Cô dùng tay đấm đấm, chân mới từ từ hết tê.
Ngay lúc này có tiếng bước chân truyền đến.


Cô mừng rỡ đứng dậy, chợt nghe đối phương mở miệng, "Ồ, có người này..." Tiếng bước chân càng lúc càng gần.


Lương Tây lấy điện thoại ra, mượn ánh sáng yếu ớt thấy người đến không phải người mình đang đợi. Cô cầm điện thoại chuẩn bị chạy trốn thì bị người đàn ông kia giữ lại, "Sao lại chạy rồi? Anh đâu phải ma..." Hắn ta dùng tay sờ vào mặt cô.
Lương Tây chỉ muốn tránh hắn, cách xa hắn một chút.


"Đó giờ ở đây chẳng có ai cả, tiểu mỹ nhân, em đến đây chờ anh sao?"
Lương Tây đấm đá để hắn cách xa cô một chút nhưng người này vẫn nhìn cô cười, "Tự đưa đến cửa thì làm sao anh không nhận cho được. Yên tâm đi, anh sẽ thỏa mãn em..."


Cô bị hắn ta đè x uống đất, cô không ngừng khóc, không ngừng kêu cứu. Đối phương tát cô mấy cái sau đó xé rách quần áo của cô...


Cô cảm thấy mình ch.ết rồi, nhất định là đã ch.ết rồi. Cô nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng không còn nghĩ được gì nữa. Cơ thể cô chìm vào trong nước, cô nghĩ, cứ vậy đi, cứ như vậy đi, cuộc đời cô chìm vào trong nước như thế sẽ không có ai biết được cô đã gặp phải chuyện gì.


Nhưng cô lại được cứu, đưa vào trong nhà của một người khác.
Đó là một căn phòng bình thường, cô mở to mắt hung hăng véo má mình một cái, "Tôi đang ở đâu?"


"Cô tỉnh rồi sao? Tôi là Trình Vũ Phỉ, bây giờ cô đang ở nhà tôi." Trình Vũ Phỉ bưng một chén canh gừng, dừng gối đệm sau lưng cho cô dựa vào, "Uống cái này để khỏi lạnh, không thì dễ bị bệnh lắm đấy."


Lương Tây hất chén canh gừng mà Trình Vũ Phỉ bưng đến, "Sao cô lại cứu tôi, tại sao cô lại cứu tôi, sao không để tôi ch.ết đi hả..." Cô không khó chịu nữa, cô không muốn phiền tới người khác.


Trình Vũ Phỉ nhìn cô nửa ngày, "Tôi không cần biết cô muốn ch.ết hay không, chỉ cần nó xuất hiện trong tầm mắt tôi, tôi không để cho cô ch.ết được."
Cô im lặng khóc, nước mắt lã chã rơi xuống.


Trình Vũ Phỉ nắm lấy tay cô, "Bất cứ chuyện gì xảy ra, cô đừng nghĩ đến cái ch.ết. Mặc dù ch.ết là giải thoát, nhưng còn người thân của cô thì sao bây giờ? Không lẽ để bọn họ vì cái ch.ết của cô mà không muốn sống nữa, đây là điều cô muốn ư? Cô có thể ch.ết nhưng không thể để những người thương yêu cô ch.ết theo cô được, cô không thể ích kỷ như vậy."


Người thân?
Nếu cô ch.ết, ai sẽ là người khổ sở? Mẹ của cô, còn có ba của cô, bọn họ phải sống như thế nào đây?


Cô nên làm gì bây giờ đây? Cô bị vấy bẩn, la đến khi cuống họng đau rát vẫn không có ai đến cứu, tên hi3p d@m kia dùng phương thức buồn nôn nhất để chà đạp cô, cô vẫy vùng để thoát ra không được. Cô không có cách nào, không có cách nào nữa rồi, cô không còn một niềm tin nào để tiếp tục sống tiếp cả.


Cô không biết mình phải nên làm thế nào nữa...
Cô quá bẩn thỉu, quá ô uế rồi.


Trình Vũ Phỉ cứu cô, lúc thay đồ cho cô đã đoán được cô gặp chuyện gì. Trình Vũ Phỉ lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng an ủi, "Nếu cô ch.ết rồi, cô đành lòng để kẻ tổn thương đến cô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Cô ch.ết rồi, kẻ đó sẽ sung sướng ăn ngon ngủ yên. Không có ai biết cô xảy ra chuyện gì, chỉ có cha mẹ bạn bè vì cái ch.ết của cô mà đau lòng, cô muốn nhìn thấy cảnh này sao?"


Trình Vũ Phỉ không ngừng an ủi cô, muốn cô hãy ngủ một giấc thật ngon. Trước đó cô đã ngủ một giấc nhưng giữa chừng đều bị ác mộng chiếm lấy mà la to, hoàn toàn không có cách gì để ngủ ngon.


Ngày thứ hai cảm xúc của Mộc Lương Tây mới hơi khá lên một chút, Trình Vũ Phi đưa cô về nhà, nhẹ nhàng nói cho Lương Cần biết cô xảy ra chuyện gì...


Lương Tây nhớ rõ mình ngồi bên cạnh cửa sổ, nghĩ đến việc mình nhảy xuống sẽ như thế nào. Tiểu Mỹ Nữ không biết từ lúc nào cũng nhảy lên cửa sổ, cắn quần áo của cô, dường như muốn cô hãy xuống dưới, đừng ngồi bên cửa sổ nữa.


Cô sờ đầu Tiểu Mỹ Nữ, "Có phải em cũng chuyện xảy ra với chị không? Có phải em cũng đang thương hại chị không?"
Tiểu Mỹ Nữ vẫn cố chấp cắn quần áo của cô, cô vẫn im lặng thút thít. Mộc Lương Tây, mày thật vô dụng, mày là một kẻ vô dụng.






Truyện liên quan