- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Phiên ngoại 1
- Chương 90: Phiên ngoại 2
- Chương 91: Phiên ngoại 3: Kẻ vượt ngục
- Chương 92: Phiên ngoại 4: Ban ơn
- Chương 93: Phiên ngoại 5: Lâm Anh Đào, Tưởng Thuần Lư
Trong cuộc sống vốn luôn đổi thay liên tục này, bạn sẽ gặp những người
phải gặp, cũng sẽ xa những người phải xa. Một khi số phận đã an bài,
cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận nó. Không thể níu kéo,
càng không thể cưỡng cầu. Anh Đào Hổ Phách viết về câu chuyện tình yêu của Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng
Kiều Tây, về cuộc đời của Lâm Kỳ Nhạc, cũng là tái dựng lại thời thơ ấu, thanh xuân, tuổi trẻ của mỗi người chúng ta.
Tóm tắt nội dung:
Cô gái nhỏ
nơi thị trấn nhỏ Lâm Kỳ Nhạc, hai mươi năm cuộc đời xuôi chèo mát mái,
gió thuận buồm căng. Điều nuối tiếc duy nhất có lẽ chỉ là không yêu
sớm.
Con cưng
của trời Tưởng Kiều Tây, niềm vui nỗi buồn lẫn lộn hai mươi năm, gặp gỡ
Lâm Kỳ Nhạc năm ấy, anh tự nhận mình bước vào một hồi đại vận.
Trên báo
nói rằng, năm 1990 số trẻ em mới sinh ra ở Trung Quốc là hai mươi sáu
triệu hai trăm mười ngàn người. Trong số đó có Lâm Kỳ Nhạc, có Dư Tiều,
Đỗ Thượng, có Thái Phương Nguyên, có vô số bạn bè cùng lớp, bạn thời để
chỏm, cố nhiên cũng có Tưởng Kiều Tây.
Câu chuyện
như chuyến tàu đưa chúng ta bước vào tuổi thơ đầy hồn nhiên tươi sáng
của cô gái nhỏ Lâm Kỳ Nhạc. Ở khu nhà tập thể dành cho cán bộ công nhân
viên xây lắp điện đó, cuộc sống giản dị mà hạnh phúc.
Câu chuyện được tác giả Vân Trụ viết bằng giọng văn bình thản nhưng thấm đẫm lòng người. Một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ấm áp.
phải gặp, cũng sẽ xa những người phải xa. Một khi số phận đã an bài,
cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận nó. Không thể níu kéo,
càng không thể cưỡng cầu. Anh Đào Hổ Phách viết về câu chuyện tình yêu của Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng
Kiều Tây, về cuộc đời của Lâm Kỳ Nhạc, cũng là tái dựng lại thời thơ ấu, thanh xuân, tuổi trẻ của mỗi người chúng ta.
Tóm tắt nội dung:
Cô gái nhỏ
nơi thị trấn nhỏ Lâm Kỳ Nhạc, hai mươi năm cuộc đời xuôi chèo mát mái,
gió thuận buồm căng. Điều nuối tiếc duy nhất có lẽ chỉ là không yêu
sớm.
Con cưng
của trời Tưởng Kiều Tây, niềm vui nỗi buồn lẫn lộn hai mươi năm, gặp gỡ
Lâm Kỳ Nhạc năm ấy, anh tự nhận mình bước vào một hồi đại vận.
Trên báo
nói rằng, năm 1990 số trẻ em mới sinh ra ở Trung Quốc là hai mươi sáu
triệu hai trăm mười ngàn người. Trong số đó có Lâm Kỳ Nhạc, có Dư Tiều,
Đỗ Thượng, có Thái Phương Nguyên, có vô số bạn bè cùng lớp, bạn thời để
chỏm, cố nhiên cũng có Tưởng Kiều Tây.
Câu chuyện
như chuyến tàu đưa chúng ta bước vào tuổi thơ đầy hồn nhiên tươi sáng
của cô gái nhỏ Lâm Kỳ Nhạc. Ở khu nhà tập thể dành cho cán bộ công nhân
viên xây lắp điện đó, cuộc sống giản dị mà hạnh phúc.
Câu chuyện được tác giả Vân Trụ viết bằng giọng văn bình thản nhưng thấm đẫm lòng người. Một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ấm áp.