Trong cuộc sống vốn luôn đổi thay liên tục này, bạn sẽ gặp những người
phải gặp, cũng sẽ xa những người phải xa. Một khi số phận đã an bài,
cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận nó. Không thể níu kéo,
càng không thể cưỡng cầu. Anh Đào Hổ Phách viết về câu chuyện tình yêu của Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng
Kiều Tây, về cuộc đời của Lâm Kỳ Nhạc, cũng là tái dựng lại thời thơ ấu, thanh xuân, tuổi trẻ của mỗi người chúng ta.

Tóm tắt nội dung:

Cô gái nhỏ
nơi thị trấn nhỏ Lâm Kỳ Nhạc, hai mươi năm cuộc đời xuôi chèo mát mái,
gió thuận buồm căng. Điều nuối tiếc duy nhất có lẽ chỉ là không yêu
sớm.

Con cưng
của trời Tưởng Kiều Tây, niềm vui nỗi buồn lẫn lộn hai mươi năm, gặp gỡ
Lâm Kỳ Nhạc năm ấy, anh tự nhận mình bước vào một hồi đại vận.
Trên báo
nói rằng, năm 1990 số trẻ em mới sinh ra ở Trung Quốc là hai mươi sáu
triệu hai trăm mười ngàn người. Trong số đó có Lâm Kỳ Nhạc, có Dư Tiều,
Đỗ Thượng, có Thái Phương Nguyên, có vô số bạn bè cùng lớp, bạn thời để
chỏm, cố nhiên cũng có Tưởng Kiều Tây.

Câu chuyện
như chuyến tàu đưa chúng ta bước vào tuổi thơ đầy hồn nhiên tươi sáng
của cô gái nhỏ Lâm Kỳ Nhạc. Ở khu nhà tập thể dành cho cán bộ công nhân
viên xây lắp điện đó, cuộc sống giản dị mà hạnh phúc.

Câu chuyện được tác giả Vân Trụ viết bằng giọng văn bình thản nhưng thấm đẫm lòng người. Một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ấm áp.
available on google playdownload on app store

Truyện ngẫu nhiên