- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4: Kẻ điên và "búp bê Tây Dương" (4)
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
/2
Văn án:
Thẩm Niệm Thâm người người đều biết, dưới bầu trời này đại khái không có cô gái nào có thể vào tim anh. Dù là hoa hậu giảng đường, cái loại đại mỹ nữ này thổ lộ cũng bị lạnh nhạt cự tuyệt.
Cho đến một ngày, trường học có một trận bóng rổ.
Ngồi hàng đầu trong đội cổ động viên, một nữ sinh không cẩn thận bị quả bóng ném trúng đầu.
Thẩm Niệm Thâm chạy nhanh tới, tất cả mọi người đều cho rằng anh đi nhặt bóng, lại không nghĩ, anh ngồi xổm trước mặt nữ sinh kia, xoa đầu cô, khẩn trương lại ôn nhu hỏi: “Có đau hay không?”
Thẩm Niệm Thâm người người đều biết, dưới bầu trời này đại khái không có cô gái nào có thể vào tim anh. Dù là hoa hậu giảng đường, cái loại đại mỹ nữ này thổ lộ cũng bị lạnh nhạt cự tuyệt.
Cho đến một ngày, trường học có một trận bóng rổ.
Ngồi hàng đầu trong đội cổ động viên, một nữ sinh không cẩn thận bị quả bóng ném trúng đầu.
Thẩm Niệm Thâm chạy nhanh tới, tất cả mọi người đều cho rằng anh đi nhặt bóng, lại không nghĩ, anh ngồi xổm trước mặt nữ sinh kia, xoa đầu cô, khẩn trương lại ôn nhu hỏi: “Có đau hay không?”