Chương 6HỢP ĐỒNG MỚI
"Cô Hạ, cậu Trì bảo tôi chuyển vài lời cho cô.” Trợ lý rút một phần văn kiện trong chồng tài liệu trên tay ra, đưa tới trước mặt Hạ Trường Duyệt.
“Cậu Trì nói, nếu như cô Hạ đồng ý ký phần hợp đồng này, thì cô không những không cần đi tới Cục Cảnh sát, mà cậu Trì còn có thể suy tính trả lại hợp đồng mà cô và Tập đoàn Nghiêm thị đã ký trước kia.”
“…”
Hạ Trường Duyệt nhìn lướt qua nội dung trên văn kiện, đồng tử khẽ co lại.
Gương mặt xinh đẹp trắng bệch đi.
Nhất định là cô nhìn lầm rồi.
Sao Nghiêm Thừa Trì lại bảo cô ký một bản hợp đồng như vậy?
“Nếu cô Hạ cần phải suy nghĩ tường tận, vậy tôi sẽ ở đây đợi.” Trợ lý cầm tài liệu, yên lặng đứng qua một bên.
“…”
Anh bảo cô ký hợp đồng này là vì trả thù cô sao?
Toàn bộ thế giới, điều cô không thể đối mặt nhất chính là ánh mắt khinh bỉ của anh.
Nhưng nếu cô không ký thì chẳng cần đợi Tập đoàn Nghiêm thị khởi tố cô về việc vi phạm hợp đồng và bản quyền, hiện giờ cô cũng sắp phải đi tù vì tội trộm cắp.
Cô không thể bị đi tù…
Hạ Trường Duyệt siết chặt bản hợp đồng trên tay đến mức đầu ngón tay trắng toát đi, “Tôi có thể ký bản hợp đồng này, nhưng tôi muốn nắm trong tay bản hợp đồng kịch bản trước đã!”
“Cô Hạ, mời theo tôi.” Hình như đã liệu trước câu trả lời của cô, trợ lý ra hiệu bằng mắt, ý bảo bảo vệ bên cạnh nhường đường.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Đột nhiên có lại tự do, Hạ Trường Duyệt giật cánh tay tê dại, ánh mắt lóe lên tia bất an, hoàn hoàn không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.
Hơn nữa, không phải hợp đồng của cô đang ở trong phòng làm việc của Nghiêm Thừa Trì sao, vì sao phải đến một nơi khác?
“Hợp đồng trong văn phòng chỉ là bản sao, bản chính không phải ở đây.” Trợ lý nhìn ra nghi vấn của cô, thản nhiên giải thích.
“…”
Bản sao.
Hợp đồng vừa rồi khiến cô rối rắm không thôi, hợp đồng thiếu chút nữa làm cô trở thành kẻ trộm, chỉ là bản sao!
Hạ Trường Duyệt kinh ngạc trố mắt nhìn.
Vì vậy, hết thảy đều là cái bẫy. Kể từ lúc bước chân vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc, cô đã rơi vào bẫy của Nghiêm Thừa Trì?
Hạ Trường Duyệt há miệng vừa định nói chuyện thì trợ lý đã xoay người trước một bước, đi về phía thang máy.
Thật đúng là chủ nào tớ nấy! Không lẽ nói thêm một câu sẽ mất đi một miếng thịt à? Đúng là lạnh lùng cao ngạo!
Màn đêm lặng lẽ bao trùm, Hạ Trường Duyệt hết đường lựa chọn, phải theo trợ lý rời khỏi cao ốc của Tập đoàn Nghiêm thị.
Xe dừng lại trước mặt một nhà hàng xa hoa.
Bảng hiệu lấp lánh, vô cùng chói mắt dưới ánh trăng tối mờ.
“Cô Hạ, mời sang bên này.” Trợ lý vẫn đi trước dẫn đường.
Hạ Trường Duyệt nhìn đại sảnh phòng tiệc xa hoa trước mặt mà trong lòng thấp thỏm.
Nghiêm Thừa Trì sẽ không tốt đến mức mời cô dùng cơm như vậy…
Nhưng vì có thể lấy lại hợp đồng, cô không có cả tư cách từ chối.
Hạ Trường Duyệt không dám suy nghĩ nhiều, sợ mình sẽ mất đi can đảm. Không đợi trợ lý thúc giục, cô dứt khoát đi vào trong.
Nhà hàng tiệc tối lớn như vậy, xanh vàng rực rỡ, đèo treo thủy tinh chiếu rọi ánh quang, thắp sáng cả phòng ăn như ban ngày.
Nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề đứng thành hàng nghiêm chỉnh, cung kính phân thức ăn trên bàn.
Mùi thức ăn thơm nồng lan tỏa trong không khí.
Nhà hàng sang trọng có thể chứa cả mấy trăm người đã được đặt bao hoàn toàn.
Một mình Nghiêm Thừa Trì ngồi trước bàn ăn, ánh mắt nguy hiểm hơi khép lại. Sống mũi cao ngất in bóng trên gò má hoàn mỹ, phát họa một đường cong, nhìn xa xa trông tôn quý như thần.
Một người, lạnh lùng xa cách cả thế giới.
Dường như nhận ra có người tới, Nghiêm Thừa Trì bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén đặt lên người Hạ Trường Duyệt đang bước vào phòng ăn.
Hạ Trường Duyệt bị dọa đến phải dừng bước. Chỉ là một ánh mắt, lại khiến cô muốn chạy trối ch.ết.