Chương 7ĐÂY LÀ Ý CỦA CẬU TRÌ
Nhìn thấy bản hợp đồng kịch bản để bên tay anh, cô buộc mình không được lùi bước, hít sâu vài hơi, sau đó mới tiến về phía Nghiêm Thừa Trì.
Càng đến gần, cô càng khiếp sợ vì khí thế mạnh mẽ của anh. Không biết có phải vì xung quanh quá yên tĩnh hay không mà cô như có thể nghe được cả tiếng nhịp đập trái tim mình.
Thình thịch, thình thịch… trái tim như thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào!
Lê lết từng bước tới trước mặt anh, cô như trẻ con phạm phải sai lầm, chỉ dám cúi đầu khẩn trương cào lòng bàn tay.
Cô thật có nhiều lời muốn nói, nhưng lại giống như nữ chính phim truyền hình đang diễn vậy, không biết bắt đầu từ đâu.
“Dẫn cô ấy đi thay quần áo.” Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên bên tai rất bá đạo.
Thay quần áo?
Anh đang nói cô à?
Hạ Trường Duyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt quen thuộc nhưng quá đỗi xa lạ trước mặt.
Cô còn chưa nhìn Nghiêm Thừa Trì được bao lâu thì giây kế tiếp, trợ lý đặc biệt đã đi tới trước mặt cô, khom lưng mời: “Cô Hạ, mời theo tôi vào phòng thay quần áo.”
“…”
Hạ Trường Duyệt chưa kịp phát biểu ý kiến thì đã bị dẫn đi.
Trong phòng thay quần áo, cố vấn thời trang đã có mặt chờ cô.
Vừa nhìn thấy cô, cô ta đã kéo cô vào phòng thay, nhét bộ quần áo vào lòng cô.
“Cô Hạ, thời gian gấp rút, xin cô thay nhanh một chút.”
Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, có cần phải thay quần áo rườm rà vậy không?
Không có thời gian thì có thể không cần thay mà. Cô cảm thấy quần áo trên người cô cũng đàng hoàng lắm, thật chỉnh tề, sạch sẽ, trông rất gọn gàng.
Hạ Trường Duyệt bĩu môi, trong lòng oán thầm, nhưng vẫn ôm bộ trang phục đi vào phòng riêng. Ngay sau đó, cô ôm quần áo vọt ra, trừng mắt không dám tin nhìn hai người cố vấn thời trang đang tươi cười.
“Các người bảo tôi mặc cái này?”
Hạ Trường Duyệt giơ bộ trang phục lên, tay run run, mắt trợn tròn.
Áo trắng, váy đen, phối hợp với tạp dề màu trắng, còn có nơ bướm buộc tóc…
Trong tay cô là bộ trang phục hầu gái chỉnh tề!
“Tôi không mặc!” Hạ Trường Duyệt không chút nghĩ ngợi, ném quần áo đi, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng cô vừa mới đi tới cửa phòng thay quần áo thì nghe được giọng điệu không khách sáo của nữ cố vấn thời trang vang lên.
“Cô Hạ, đây là ý của cậu Trì. Chúng tôi chỉ là làm theo lời dặn.”
“…”
Cậu Trì…
Cả thành phố G, ngoại trừ Nghiêm Thừa Trì ra thì còn có ai dám tự xưng mình là cậu Trì.
Hạ Trường Duyệt run sợ trong lòng, hèn yếu rút tay về, nghiêng đầu nhìn bộ trang phục vừa bị cô ném trên bàn, rối rắm cắn môi.
Hợp đồng của cô vẫn còn ở trong tay Nghiêm Thừa Trì, cô không thể đắc tội với anh.
Hạ Trường Duyệt chầm chậm quay trở về, nhìn chằm chằm bộ trang phục hầu gái trước mặt, nhất là nơ bướm buộc tóc. Cô bất chợt ôm đống đồ lên, đi vào phòng riêng.
Không gian rộng lớn, chỉ còn lại cô và Nghiêm Thừa Trì đang ngồi trước bàn ăn.
Anh nghiêng người dựa lưng vào thành ghế, một tay chống đầu, tay kia cầm ly rượu đỏ lắc nhẹ.
Chất lỏng màu đỏ đậm dưới bóng mờ ánh sáng phản chiếu hào quang khiến lòng người khiếp sợ, lại tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ đến mức không thể soi mói của anh, mỗi lúc lại càng thêm quỷ dị thần bí.
Anh đang nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, ánh mắt rất lạnh, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Hạ Trường Duyệt căng thẳng siết chặt làn váy của mình, cơ thể cứng đơ.
Bộ trang phục hầu gái ôm sát người, như thể đã được cắt may theo số đo của cô. Tạp dề thắt quanh lưng, ôm trọn vòng eo mềm mại vô cùng mê người.
Nơ bướm buộc tóc trên đầu vốn đã dễ thương, cố vấn thời trang còn cố tình cài thêm một cái nơ bướm màu hồng trước ngực cô…
Để cô thoạt nhìn trông như gói quà đang chờ người tháo mở.