Chương 12CÔ ĐÃ TRỞ NÊN KHÁC VỚI TRƯỚC ĐÂY
Bỏ điện thoại vào túi xách, Hạ Trường Duyệt chợt phát hiện có người đang chỉ trỏ cô ở ven đường. Đột nhiên nhớ lại mình đang mặc đồ hầu gái, cô thậm chí không có thời gian xoắn xuýt, liền che mặt chạy vọt vào chung cư.
Ở ven đường, một chiếc xe màu đen sang trọng đang lẳng lặng dừng dưới cây đa lớn.
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của người đàn ông ngồi ở ghế sau, đôi đồng tử của anh quyến rũ như đá đen, bình tĩnh nhìn theo hướng Hạ Trường Duyệt biến mất.
Trên tay anh vẫn còn cầm điện thoại di động, giữ nguyên tư thế gửi tin nhắn vừa rồi.
Trước mắt anh vẫn thoáng hiện lên dáng vẻ xoắn xuýt của cô ở trước cửa nhà hàng.
Cô vẫn như trước đây, hễ căng thẳng là gảy lòng bàn tay.
Trang phục hầu gái khiến cô giảm bớt vẻ đúng mực, nhưng vẫn quyến rũ ch.ết người.
Thế mà anh lại lo cô gặp phải lưu manh, chạy theo cô suốt đoạn đường…
Anh nheo mắt lại, hồi lâu sau mới hơi ngẩng lên, nhìn về tòa chung cư cũ trước mặt.
Con đường nhỏ gồ ghề, mặt tường loang lổ, đèn đường ở ven đường lờ mờ chập chờn dưới bóng đêm…
Tòa chung cư cũ thế này, e rằng rất khó tìm được cái thứ hai ở thành phố G. Bây giờ cô sống ở một nơi như thế này ư?
“Cậu Trì, đã điều tr.a được rồi. Cô Hạ hiện đang sống một mình, bình thường ngoài việc hợp tác với vài đài truyền hình và công ty điện ảnh cần phải ra ngoài, thì hầu hết thời gian cô ấy đều ở nhà sáng tác, thậm chí cũng rất ít khi gọi đồ ăn ngoài, có lẽ là tự nấu.”
Trợ lý kính cẩn báo cáo.
“…”
Cô tự nấu.
Nghiêm Thừa Trì im lặng nắm chặt điện thoại di động, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Cô là công chúa nhỏ của nhà họ Hạ, ngay cả muối và đường cũng không phân biệt được, sao có thể tự nấu ăn được chứ?
Khi bọn họ sống cùng nhau, cô nói rằng cô sẽ nấu cho anh ăn, kết quả, cô vào bếp nếu không phải suýt đốt nhà của anh, thì chính là suýt đốt chính mình.
Sau đó, nhà bếp trở thành nơi anh nghiêm cấm cô bước vào.
Anh chưa từng nói, dáng vẻ khi học nấu ăn cho anh của cô rất đẹp…
Nhưng cuối cùng, ngay cả cô cũng phản bội anh.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại, sau đó lại nhìn về phía tòa chung cư cũ, ánh mắt trở nên phức tạp.
Rõ ràng anh nên vui khi cô bị quả báo mới đúng, nhưng tim anh lại đang đau âm ỉ.
“An Thần Húc thì sao?”
Người đàn ông kia có thể ra giá cao như vậy để mua lại hợp đồng của anh, không phải là để cứu cô thì là gì, sao anh ta có thể chịu được việc cô sống ở một nơi như thế này chứ?
Nghiêm Thừa Trì nheo đôi mắt gian tà lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng âm u.
“Thuộc hạ đã điều tra, công ty nhà họ An xảy ra không ít vấn đề trong hai năm gần đây, thực lực đã không còn lớn mạnh như trước. Bây giờ An Thần Húc phải kinh doanh từng bước để nhà họ An có thể trở lại xã hội thượng lưu.” Trợ lý kính cẩn báo cáo.
“Vậy sao?” Nghiêm Thừa Trì dựa thân hình to lớn cao ngạo vào ghế sau, giấu ánh mắt đi.
Thì ra là một đôi uyên ương số khổ.
Lúc trước chẳng phải là cô thấy nhà họ An có tiền nên mới rời xa anh sao? Ai có thể ngờ được, chỉ mới bốn năm mà nhà họ An đã suy tàn, ngay cả An Thần Húc cũng không bảo vệ được cô, nên cô mới sống ở một nơi như thế này.
Xem ra đúng là quả báo rồi.
“Đi thăm dò công ty nào là đối tác lớn nhất hiện tại của nhà họ An.” Nghiêm Thừa Trì hé đôi môi mỏng, nghiến răng nghiến lợi.
Chưa giây phút nào anh quên chuyện xảy ra vào bốn năm trước. Bây giờ là lúc tính toán rõ ràng từng khoản.
Nghiêm Thừa Trì nheo mắt lại, không khí quanh người lập tức trở nên lạnh lẽo, mơ hồ toát ra khí lạnh.
“Vâng.”
Cửa sổ xe từ từ khép lại, chiếc xe sang trọng lặng lẽ rời khỏi nơi này.