Chương 13BỊ LÂY BỆNH MẶT ĐƠ
Trời hửng sáng, tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua đại địa u ám.
“A…”
Hạ Trường Duyệt bừng tỉnh, từ trên giường ngồi bật dậy. Cô quay đầu nhìn lướt qua căn phòng thuê đơn sơ, mới phát hiện mình đang nằm mơ.
Cô dùng hai tay bưng mặt, miệng thở dốc.
Sao cô lại mơ thấy Nghiêm Thừa Trì đến nhà bắt cô?
Nhớ đến tin nhắn tối hôm qua, cô đã hoàn toàn không ngủ được.
Cô nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, bắt đầu thu dọn hành lý.
Nghiêm Thừa Trì không nói sẽ nhờ người đến đón cô, vậy nghĩa là anh muốn cô tự đi.
Hạ Trường Duyệt cắn môi, chỉ lấy mấy bộ quần áo và đồ dùng làm việc, xếp vào một cái vali, vậy là mang ra khỏi chung cư.
Cô đến dưới tầng, gọi một chiếc taxi, nói địa chỉ trên tin nhắn điện thoại.
Trên đường đi, tài xế nhiệt tình nói chuyện tán gẫu với cô, nhưng Hạ Trường Duyệt chỉ cười không có tâm trí. Nhìn xe chạy một mạch đến biệt thự của Nghiêm Thừa Trì, cô cảm giác tim của mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cứ nghĩ đến một lúc nữa thôi sẽ nhìn thấy Nghiêm Thừa Trì, cả người cô toát mồ hôi lạnh. Ngón tay không kiềm chế được, liên tục cọ vào lòng bàn tay.
“Cô ơi, đến rồi.” Tài xế rất nhiệt tình quay đầu lại chào cô, sau đó mới đi xuống lấy giúp hành lý từ cốp xe, đưa cho cô.
“Cảm ơn bác tài.” Hạ Trường Duyệt nhận hành lý, nhìn khu biệt thự xa hoa trước mắt, toàn thân cô cứng đơ.
Nhất là nghĩ đến một lát nữa sẽ phải gặp Nghiêm Thừa Trì, cô muốn cười cũng không cười nổi.
Nhìn taxi đi rồi, cô mới cố gắng kéo cái vali đi về hướng biệt thự.
Cô đứng bên ngoài cửa lớn, nhìn sơ qua là có thể thấy trong sân từng hàng cây bụi được cắt tỉa chỉn chu, giống như lính gác.
Giữa sân có vòi phun nước đang mở, bọt nước trong không trung lấp lánh, óng ánh to tròn như những viên trân châu. Bọn chúng rào rào rơi xuống hồ, tạo ra từng đợt gợn sóng, dưới ánh nắng ban mai, rực rỡ lóa mắt.
Cửa lớn đóng chặt, ngoài cửa không có khóa, cũng không nhìn thấy bóng người.
Hạ Trường Duyệt dừng bước, chần chừ vài giây rồi bỏ vali xuống, bước đến ấn chuông cửa.
Cô im lặng đứng bên ngoài chờ.
Nghe thấy bên trong biệt thự có tiếng bước chân truyền đến, thần kinh toàn thân cô đều căng ra.
Đến lúc nhìn thấy trước mắt mình là một ông lão năm mươi tuổi thì cô hơi ngẩn người.
“Cô Hạ, tôi là quản gia của biệt thự, mời đi theo tôi.” Quản gia giới thiệu rõ ràng lưu loát, nhận lấy hành lý của Hạ Trường Duyệt, sau đó nhanh chóng xoay người đi vào trong.
Hạ Trường Duyệt vừa lấy lại tinh thần, liền phát hiện mình rơi xuống vực thẳm lớn.
Chẳng lẽ những người bên cạnh Nghiêm Thừa Trì đều có bệnh mặt đơ giống như anh sao?
Trợ lý đặc biệt ở văn phòng anh đã như vậy, bây giờ cả quản gia biệt thự cũng như thế.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hạ Trường Duyệt rủa thầm trong bụng, người lại mất tự giác đi theo sau quản gia.
Theo cô nghĩ, những người bên cạnh Nghiêm Thừa Trì đều cùng một loại. Còn không thì quản gia lạnh lùng với cô như vậy, cũng là theo ý của Nghiêm Thừa Trì.
Đến khi vào phòng khách của biệt thự, bước chân cô hơi khựng lại.
Phòng khách to, phong cách châu Âu tràn ngập khí thế, ghế xô pha làm bằng da thật cao quý, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của danh họa hàng thật giá thật.
Đối mặt với sự xa hoa như vậy, cô kinh ngạc không thể nói nên lời.
Cô vẫn đứng đó, lòng bàn tay lại không kiềm chế mà nắm thật chặt.
“Cô Hạ, phòng của cô trên tầng.” Quản gia nói câu thứ hai. Nhìn thấy Hạ Trường Duyệt đang sững sờ, ông lập tức kéo hành lý của cô đi lên tầng.
Ánh mắt Hạ Trường Duyệt lóe lên, cô vội vàng đuổi theo.
Lầu hai rất yên tĩnh, là sự yên tĩnh đến lạnh lẽo, cũng xa hoa giống như vậy.